"Hóa ra Lâm tiên sinh tốt nghiệp ở một trường học danh giá, nhưng ở độ tuổi của anh, hẳn là còn học nghiên cứu sinh mới đúng."
Ôn Thư tiếp tục hỏi, có vẻ rất quan tâm đến vấn đề cá nhân của Lâm Dật.
"Tôi nhảy lớp lúc học sơ trung và được thi vào trường trung học, cho nên tôi tốt nghiệp rất sớm."
Biết được bằng cấp của Lâm Dật, Ngô Triệu Hữu cùng Ôn Thư và những người khác đều cảm thấy bất ngờ.
Người như vậy đúng là một thiên tài.
Lương Nhược Hư ôm trán, thở dài trong lòng.
Nếu để cho Lâm Dật lại tiếp tục như vậy, thời kỳ mãn kinh của mình chắc sẽ sớm đến mất.
"Lâm tiên sinh, tôi nghe thị trưởng Lương nói, ngài lần này là muốn lấy toàn bộ gia sản của mình, đều mang đi quyên góp đúng không?"
"Lúc đầu, tôi chỉ muốn xây một ngôi trường Hy Vọng, số tiền còn lại dùng cho cuộc sống của mình. Nhưng sau đó, phát hiện trên trấn không có đường, liền suy nghĩ đến việc làm đường, thế là đem bán nhà và xe, nhưng phát hiện còn chưa đủ, cũng chỉ có thể dùng quỹ của thành phố đồng bộ thôi."
"Lâm tiên sinh thật là một người có lòng thương người rất lớn, thật đúng là một tấm gương sáng để cho chúng ta học tập, vẫn còn một số câu hỏi nữa ..."
...
Phỏng vấn ước chừng kéo dài nửa giờ mới coi như kết thúc. Những câu hỏi của Ôn Thư cũng không quá khó, Lâm Dật rất ứng đối một cách dễ dàng.
"Thị trưởng Lương, bí thư Ngô cuộc phỏng vấn đã kết thúc rồi, chúng tôi ra ngoài sửa sang lại thiết bị, sẽ không làm lỡ các vị tán gẫu."
"Được." Lương Nhược Hư cười nói.
Ôn Thư cùng với Vương Quân sửa sang xong thiết bị phỏng vấn, từ trong phòng làm việc đi ra ngoài, nhưng hai người cũng không có rời đi sớm.
Bởi vì là cùng đi với Ngô Triệu Hữu, cho nên là đợi cùng trở về luôn.
"Tiểu Vương, cậu nói người đàn ông kia, sẽ đem hết thảy gia sản của mình quyên góp sao?" Trong hành lang, Ôn Thư nhỏ giọng hỏi.
"Đó là những gì anh ta nói trong buổi phỏng vấn, không cần thiết lừa người." Vương Quân thật thà trả lời.
"Nhưng nhìn cách ăn mặc của anh ta, cũng không giống loại người có tính cách như vậy."
"Loại chuyện này không phải chúng ta có thể đoán được, cứ làm gì thì làm, dù sao đó cũng là vì lợi ích của Quảng Châu chúng ta."
"Cậu nói cũng đúng." Ôn Thư thuận miệng trả lời, sau đó cằm điện thoại di động gửi tin nhắn WeChat cho bạn thân của mình.
Ôn Thư: "Dương Dương, tớ hôm nay phỏng vấn một người đàn ông rất giàu có, hơn nữa lớn lên đặc biệt đẹp trai, nhưng tớ vẫn không thể tin nổi anh ta đem hết tiền đi làm từ thiện, cậu cảm thấy có khả năng này không?"
Bạn thân: "Đương nhiên không thể nào, Trung Quốc có rất nhiều người làm từ thiện như vậy, cậu có từng thấy ai đem hết tài sản đi quyên tặng chưa, đều là tùy tiện nói một chút mà thôi."
Ôn Thư: "Nhưng anh ta là sinh viên hàng đầu của đại học Pennsylvania. Anh ta đã học ở nước ngoài nhiều năm bị ảnh hưởng bởi nền văn hóa phương tây trong nhiều năm, nói không chắc liền có thể làm được chuyện như vậy đấy."
Bạn thân: "Không có đơn giản như vậy đâu, cậu chịu khó nhìn xem loại xe anh ta lái là gì thì liền biết."
Ôn Thư: "Nói cũng đúng, đợi lát nữa tớ ra ngoài xem sao."
Bạn thân: "Ôn đại mỹ nữ à, cậu sẽ không phải là nhìn thấy trai đẹp mà động tâm đó chứ."
Ôn Thư: "Động tâm ngược lại không đến nỗi đó, nhưng người đàn ông này quả thật rất là đẹp trai, hơn nữa còn là học sinh giỏi của một trường đại học hàng đầu, đoán chừng điều kiện gia đình cũng không tệ."
Bạn thân: "Vậy là cậu có mục tiêu mới rồi, tớ kiến nghị cậu khảo sát một chút, lẽ ra điều kiện của anh ta, hẳn là so với bạn trai bây giờ của cậu tốt hơn một chút đấy."
Ôn Thư: "Không chỉ là khá hơn một chút đâu, còn rất nhiều đấy chứ. Bây giờ phải xem anh ta có thật sự đã quyên góp hết tiền hay không."
Bạn thân: "Yên tâm, tuyệt đối không thể, cậu cần phải nắm chắc cơ hội nha."
Leng keng leng keng ...
Ôn Thư đang định trả lời tin nhắn của bạn thân thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên, phát hiện bạn trai gọi điện thoại tới.
"Có chuyện gì sao?" Sau khi nhận cuộc gọi, Ôn Thư đứng ở một bên nói.
"Không có việc gì, phía anh bên này mới làm việc xong, muốn hỏi em một chút có muốn đi ăn cùng không."
"Chúng em sẽ cùng với lãnh đạo thành phố đi ăn chung rồi, bên này còn có chút việc, không thể nói chuyện với anh được."
"Đợi chút, đừng cúp máy." Bạn trai của Ôn Thư nói:
"Khi nào em có thể trở về?"
"Còn chưa chắc chắn nữa, khi nào em về sẽ báo cho anh trước, em còn có việc cúp máy đây."
Ôn Thư cúp điện thoại, tiếp tục trò chuyện với bạn thân trên WeChat.
Vài phút sau, cửa phòng làm việc mở ra, Lương Nhược Hư và những người khác từ bên trong đi ra.
"Bí thư Ngô, cảm ơn anh đã hỗ trợ chúng tôi trong vấn đề này." Lương Nhược Hư khách khí nói.
"Đây là vì lợi ích của Quảng Châu chúng tôi, muốn nói cảm ơn cũng là chúng tôi nói mới đúng." Ngô Triệu Hữu cười nói:
"Bây giờ cũng không còn sớm nữa, chúng tôi sẽ không quấy rầy thị trưởng Lương nữa."
"Tôi tiễn mọi người."
Vốn dĩ Ngô Triệu Hữu muốn mời Lương Nhược Hư ăn một bữa cơm, nhưng bị cự tuyệt rồi, nên chỉ có thể rời đi như thế này.
Đoàn người vừa đi ra khỏi tòa nhà, Ôn Thư không kiềm chế được kích động trong lòng, đợi một lát nữa là có thể nhìn thấy cụ thể Lâm Dật lái xe gì rồi.
Khi đến khu vực đỗ xe, nhìn thấy Lâm Dật đứng bên cạnh một chiếc xe FAW, Ôn Thư cùng với Ngô Triệu Hữu và những người khác đều rất ngạc nhiên.
"Lâm tiên sinh, Đây là xe của anh à?"
"Đúng rồi, tiền tôi đã mang đi quyên hết rồi, cho nên đổi chiếc xe này để đi."
Nói xong, Lâm Dật cũng lấy chìa khóa xe, mở cửa xe ra, chứng minh chính mình nói không phải là giả.
Nhìn thấy xe của Lâm Dật là một chiếc FAW, Ôn Thư nhất thời mất hết hứng thú, cũng ở trong lòng oán thầm nói:
"Người đàn ông này cũng quá ngu xuẩn rồi, rõ ràng đem tất cả tiền đều quyên góp hết, đọc sách nhiều năm như vậy, tất cả đều vô ích à."
"Lâm tiên sinh thực sự là đạo đức tốt, tôi thay mặt người dân Quảng Châu và bọn nhỏ ở thị trấn Bắc Kiều cảm ơn anh."
"Quá khách khí rồi, chỉ là chút sức mọn góp vô thôi."
"Vậy hôm nay chúng ta nói chuyện tới đây thôi, về sau còn có cơ hội gặp mặt chúng ta lại nói chuyện tiếp."
"Được."
Nói xong, Ngô Triệu Hữu lên một chiếc Audi A6, sau đó Ôn Thư cũng đi theo.
Mà Tôn Mậu Quần cùng với nhiếp ảnh gia Vương Quân, thì lên một chiếc Skoda bên cạnh, chậm rãi lái ra khỏi khu nhà.
A——!
Hai chiếc xe mới vừa lái đi, Lâm Dật hét lên một tiếng.
"Cô véo tôi làm gì."
Lương Nhược Hư trợn mắt nhìn Lâm Dật, "Anh còn không thấy ngại mà hỏi à, anh không phải là tốt nghiệp từ trường khoa học tự nhiên Trung Hải sao, lại còn nói mình là tiến sĩ của đại học Pennsylvania, tôi thực sự là phục anh rồi."
"Tôi làm nhiều chuyện như vậy, lẽ nào khoe khoang nổ một chút xíu còn không được ư?" Lâm Dật nói:
"Lẽ nào cô không thấy sao? Vừa nãy tôi nói mình tốt nghiệp đại học Pennsylvania, ánh mắt của nữ phóng viên kia đều thẳng tắp nhìn tôi."
"Chỉ với dáng người và tướng mạo của cô ta, cũng có thể lọt vào được mắt của anh rồi sao?"
"Cô cũng đừng nói như vậy, thả trong bể nước nuôi sung cho đủ số cũng là tốt rồi."
"Biết ngay là đàn ông các anh bản tính khó sửa đổi mà."
Lương Nhược Hư nhổ nước bọt mắng một câu, sau đó láy từ trong túi xách của mình ra một cái hộp, đưa tới trước mặt Lâm Dật.
"Đây là cái gì?"
"Mẹ tôi lúc gần đi mua cho anh đồ vật, nhìn xem có thích hay không."
"A? Mẹ vợ đại nhân còn mua đồ cho tôi à? Cái này không tốt lắm nha, làm cho tôi có chút ngượng ngùng a."
"Cái từ mẹ vợ này anh không được gọi bậy."
Bởi vì người đứng ở trước mặt là Lâm Dật, Lương Nhược Hư sẽ không tính toán những chi tiết này, dù sao nói rồi anh ta cũng sẽ không nghe.
"Anh giúp tôi nhiều việc như vậy, mẹ tôi thay tôi tặng anh ít lễ vật, cho nên anh đừng nghĩ nhiều."
Mở cái hộp Lương Nhược Hư đưa cho, Lâm Dật sửng sốt.
"Richard Mille (*)? Hơn 10 triệu, đúng không?"
(*) tên của một hãng đồng hồ
------
Dịch: MBMH Translate