"Ngoài chuyện này ra, trong đầu anh không có việc chính sự nào khác à?"
"Tạo người sinh con cũng coi như chính sự rồi." Lâm Dật nói: "Nếu như cô muốn sinh con, tôi nhất định toàn lực phối hợp."
"Anh nghĩ thì hay lắm." Lương Nhược Hư nói:
"Tôi vừa mới tiễn mẹ tôi đi, anh tới phòng làm việc của tôi đi, nói về chuyện xây dựng trường học với đường xá, nhưng lấy chiếc xe khác mà lái, lái xe FAW đến là được."
"Lái FAW không có chút nào hoành tráng cả, tôi nghĩ lái Lykan đi."
"Anh đoan chính một chút." Lương Nhược Hư nói:
"Ngoại trừ những lãnh đạo Quảng Châu bên kia, còn có các phóng viên đài truyền hình, anh nên tạo ra hình tượng một doanh nhân giản dị, như vậy mới đánh động được lòng người."
"Nhưng với ánh sáng của khuôn mặt tôi bắn ra bốn phía, thấy thế nào cũng không giản dị được."
"Mặt thì hết cách rồi, cũng không thể cho anh đi hủy dung được." Lương Nhược Hư nói: "Nói chung anh đừng có ra vẻ là người giàu có, liền nói mình quyên tặng toàn bộ gia sản chính là vì tạo phúc cho những đứa trẻ trong thị trấn."
"Nói như cô không phải là đang lừa gạt người khác sao, thứ cho tại hạ không thể gật bừa được rồi."
"Nếu như anh nói mình là tỷ phú, người ta sẽ hỏi, tại sao còn muốn đồng bộ tài chính với thành phố, chính mình đứng ra quyên góp không được sao, đến lúc đó anh trả lời thế nào?"
"Ách … cô nói cái vấn đề này, vẫn đúng là phải chú ý một chút."
"Còn có, cái đồng hồ hơn 10 triệu kia anh cũng đừng có đeo, nói chung giả bộ mộc mạc một chút, đừng để cho mình nhìn trông giống nhiều tiền."
"Tôi sẽ cố gắng hết sức, dù sao những thứ đồ khác đều có thể che giấu, nhưng với cái khí chất như này, thật sự che giấu không được."
"Bớt lắm mồm đi." Lương Nhược Hư nói: "Anh bốn giờ chiều đến phòng làm việc của tôi là được, chỉ đơn giản nói chuyện một chút anh đừng cũng có áp lực."
"Oke."
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Dật nhìn đồng hồ đeo tay, vẫn chưa tới ba giờ, sau khi đưa Lý Sở Hàm trở về, lại đi tới chỗ Lương Nhược Hư, vừa vặn đúng giờ.
"Lâm Dật, anh có thích trẻ con không? "
Chẳng hiểu ra sao, Lý Sở Hàm hỏi một câu như vậy, để Lâm Dật có chút khó hiểu.
Thật tốt, như thế nào lại nói đến vấn đề kế hoạch hoá gia đình rồi?
Việc này không liên quan đến khoa tim mạch.
"Rất yêu thích." Lâm Dật thành thật nói: "Được rồi, sao cô lại hỏi cái này?"
Từ nhỏ, trong cô nhi viện đã có rất nhiều trẻ con, Lâm Dật không thấy phiền chút nào.
Đối với trẻ nhỏ, Lâm Dật luôn có lòng bao dung và nhẫn nại với bọn chúng.
"Vừa rồi không phải anh cùng với bạn gái thảo luận vấn đề sinh con sao, tôi tùy tiện hỏi một chút."
"Bạn gái?" Lâm Dật bật thốt lên: "Ai nói là bạn gái của tôi, lãnh đạo, cô nghĩ nhiều rồi."
"Vậy cô gái kia không phải bạn gái anh à?"
"Ách ... Chúng ta nói chuyện về vấn đề này, có phải hay không quá thẳng thắng hay không?"
"Không có chuyện gì, anh cảm thấy không được, không cần trả lời cũng được, tôi chỉ là tùy tiện hỏi một chút mà thôi." Lý Sở Hàm nói.
Lâm Dật không nói gì, bởi vì anh cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Dù sao Lương Nhược Hư cũng không tính là người yêu của mình!
Sau khi đưa Lý Sở Hàm đến bệnh viện, Lâm Dật đi tới văn phòng làm việc của Lương Nhược Hư.
Ngoại trừ Lương Nhược Hư ra, trong phòng làm việc còn có bốn người.
Có một người phụ nữ mặc một bộ váy màu đỏ, trên đùi mang vớ cao màu đen, ngồi thẳng lưng trên ghế.
Mà bên cạnh cô ta có một chiếc Microphone, đó hẳn là phóng viên mà Lương Nhược Hư đã đề cập tới.
Bên cạnh nữ phóng viên còn có một nam thanh niên trẻ tuổi ngồi bên cạnh để cầm máy quay phim, cũng là nhân viên của đài truyền hình.
Ngoài ra, còn có hai người trung niên, đều mặc quân phục, sơ mi, quần tây, áo dài đúng chuẩn cán bộ kỳ cựu.
Nhưng trong đó có một người mặt mày hồng hào, một người khác thì da thịt ngăm đen, mặt cau mày, mặc trên người trang phục lão cán bộ, ít nhiều gì có chút cảm giác không hài hòa.
Mà bọn họ lúc này, đang cùng Lương Nhược Hư nói chuyện sôi nổi.
Lúc Lâm Dật tiến vào, mọi người trong phòng quay qua nhìn.
Chính chủ đã đến.
"Lâm tiên sinh đã đến rồi." Lương Nhược Hư đứng dậy chào hỏi.
Vì tránh hiềm nghi, còn sử dụng kính ngữ để thể hiện cảm giác xa cách.
"Lâm tiên sinh, để tôi giới thiệu cho anh một chút."
Lương Nhược Hư đón Lâm Dật vào, chỉ vào người đàn ông trung niên nói:
"Vị này chính là Ngô Triệu Hữu, bí thư của Quảng Châu, vị này chính là trưởng trấn của trấn Bắc Kiều Tôn Mậu Quần, còn hai vị còn lại này, là phóng viên đài truyền hình Ôn Thư ở Quảng Châu, cùng với quay phim Vương Quân.
Lương Nhược Hư vừa vặn đem bốn người trong phòng đều giới thiệu một lần, cũng không có bởi vì vấn đề thân phận, mà phân biệt đối xử.
"Xin chào Lâm tiên sinh, cảm ơn ngài đã tài trợ cho thị trấn Bắc Kiều, thành phố Quảng Châu. Tôi thay mặt cho 15 triệu nhân dân Quảng Châu gửi lời cảm ơn đối với ngài."
"Anh quá khách khí rồi, tôi cũng chỉ là làm một chút việc với khả năng của mình mà thôi."
"Xã hội bây giờ cần những người có tâm như ngài vậy, chúng tôi bên này cũng sẽ tích cực phối hợp và nổ lực đề làm điều đó tốt nhất có lợi cho đất nước và nhân dân."
"Được được được, cảm ơn."
Nhìn thấy biểu hiện của Lâm Dật, Lương Nhược Hư gật đầu hài lòng, vẫn tính là nghe lời, tất cả mọi chuyện đều bình thường.
Ngô Triệu Hữu tỏ lòng cảm ơn xong, Tôn Mậu Quần cũng đi lên nói rất nhiều lời dễ nghe.
Nhưng thái độ của anh ta còn chân thành hơn so với Ngô Triệu Hữu một chút, dù sao cũng là giúp bọn họ làm việc.
Từ thái độ trên mặt của hai người, Lâm Dật có thể nhìn ra mục đích bọn họ đến đây cũng không phải là vì muốn gặp anh.
Chủ yếu vẫn là Lương Nhược Hư.
Nếu như có thể bởi vì chuyện này, mà leo lên cành cây cao của nhà họ Lương, tương lai liền có thể thăng tiến một đường.
"Tôi thấy thời gian cũng không còn nhiều lắm, hiện tại liền bắt đầu phỏng vấn là được."
Biết Lâm Dật không ưa thích những trường hợp gặp mặt giả tạo này, Lương Nhược Hư lập tức sắp xếp buổi phỏng vấn.
Tranh thủ kết thúc sớm một chút.
Công tác chuẩn bị phỏng vấn, ước chừng kéo dài năm phút đồng hồ, Lâm Dật đã ngồi trước mặt Ôn Thư.
Trong quá trình này, Ôn Thư tinh tế đánh giá Lâm Dật thời gian thật dài.
Người đàn ông này thật sự đẹp trai xuất sắc quá, vừa mang theo một loại khí chất bất cần đời đẹp trai du côn.
Người như vậy, căn bản cũng không giống một người làm từ thiện tí nào, ngược lại giống như mấy vị công tử nhà giàu ăn chơi hơn.
"Chị Ôn, cũng đã chuẩn bị xong rồi, hiện tại có thể bắt đầu phỏng vấn."
"Được."
Ôn Thư gật đầu, nhìn thẳng Lâm Dật nói:
"Lâm tiên sinh, tôi muốn hỏi một chút, mục đích của anh muốn xây dựng trường học Hy Vọng ở một nơi như thị trấn Bắc Kiều là gì."
"Muốn cho bọn nhỏ đến gần hơn với ước của chính mình, chỉ có tri thức mới có thể thay đổi vận mệnh."
Câu trả lời của Lâm Dật làm Lương Nhược Hư rất hài lòng.
Trong câu trả lời chất phát, mang theo một chút xíu mùi canh gà, xem như là một đáp án hoàn mỹ.
"Lâm tiên sinh đối với giáo dục rất để ý, có lẽ trong kinh nghiệm trưởng thành của anh, giáo dục ở trường sẽ ảnh hưởng sâu sắc đến anh đúng không? Anh có thể thuận tiện tiết lộ trường học của anh theo học không?"
"Tân đại."
"Tân đại? Là trường Đại học Tân Đại ư?" Ôn Thư hỏi.
Tâm tư Lương Nhược Hư hơi hồi hộp một chút, cảm giác bài phỏng vấn lần này đang phát triển theo một chiều hướng hơi kỳ lạ.
"Là Đại học Pennsylvania, bằng tiến sĩ chuyên nghiệp Software Engineering."
Lương Nhược Hư:...
Anh chính là tốt nghiệp khoa học tự nhiên Trung Hải, nổ tới cái gì mà đại học Pennsylvania!
Nghiêm túc một chút cũng không được sao?
------
Dịch: MBMH Translate