"Lâm, chủ nhiệm Lâm ..."
Biết được thân phận của Lâm Dật, tất cả mọi người có mặt đều sửng sốt.
Tất cả bọn họ đều là học y, đối cái nghề này mưa dầm thấm đất, đều có chút hiểu rõ.
Nhưng phàm là có thể làm được tới cấp bậc chủ nhiệm, tối thiểu cũng phải là 35 tuổi trở lên.
Mà người trước mắt này, nhìn dáng dấp cũng chỉ là 25~26 tuổi, làm sao có khả năng trở thành phó chủ nhiệm bệnh viện Hoa Sơn được?
"Anh, anh Tiểu Dật, anh thực sự làm chủ nhiệm ở bệnh viện Hoa Sơn rồi sao?" Khổng Tĩnh khó có thể tin được nói.
Lâm Dật nhún vai một cái, "Không cẩn thận liền thành chủ nhiệm, anh cũng không muốn như vậy."
"Chủ nhiệm Lâm, anh thực sự quá khiêm nhường rồi, với trình độ lâm sàng của anh, làm chủ nhiệm là thừa sức, ngay cả tôi còn cảm thấy không bằng anh."
Bởi vì Lâm Dật đã bảo vệ danh tiếng cho mình, nếu như không phải là bởi vì quá nhiều người, Đoạn Vĩnh Xuân có thể đã dập đầu cảm tạ rồi.
"Tôi chỉ là đến đây cùng với em gái ăn cơm thôi, mọi người cũng đừng có tâng bốc tôi quá."
"Chủ nhiệm Lâm quá khiêm nhường rồi, tuổi còn trẻ đã có kỹ thuật lâm sàng tốt như vậy rồi, thật là làm cho chúng ta nhìn với cặp mắt khác xưa."
Người nói chuyện là cha của Chu Thế Long, Chu Trường Giang. Nói xong lại hướng về phía Chu Thế Long vẫy tay một cái.
"Thế Long, lại đây chào hỏi chủ nhiệm Lâm đi, về sau chủ nhiệm Lâm chính là tấm gương để con học tập theo, biết không."
Bởi vì quan hệ của hai người, ở trong trường học đã coi như là nửa công khai, Chu Trường Giang cũng là không giấu diếm.
Đầu của Chu Thế Long ong ong, anh mới vừa rồi còn muốn đánh anh ta, bây giờ anh ta lại trở thành tấm gương để mình học tập.
Chuyện này là sao?
"Còn đứng ngây ra đó làm gì đấy, đầu óc hỏng rồi có phải hay không! Còn không mau lại đây chào hỏi!"
Chu Trường Giang tức giận nói.
Về thân phận của Lâm Dật, Chu Trường Giang đã thăm dò sơ qua ở chỗ Đoạn Vĩnh Xuân.
Người như thế tuyệt đối là đối tượng mà ông ta nên nịnh bợ, nhất định phải giữ được mối quan hệ tốt với anh ta mới được.
"Lâm, xin chào chủ nhiệm Lâm, về sau xin được anh chỉ giáo học hỏi nhiều điều hơn từ anh."
"Không phải mới vừa rồi muốn động thủ với tôi sao, bây giờ là làm sao tôi lại trở thành hình mẫu cho cậu rồi?"
Đoạn Vĩnh Xuân cùng Chu Trường Giang đều sửng sốt.
Không nghĩ tới còn xảy ra việc như này.
"Anh thì sao, chuyện gì!" Chu Thế Long không khống chế được tính khí hung bạo của mình, nói:
"Anh không phải chỉ là một phó chủ nhiệm thôi sao? Chức vị còn không lớn bằng cha của tôi, ở đây giả bộ lão sói vẫy đuôi cái gì, có gì đặc biệt hơn người chứ!"
Chát
Chu Trường Giang đi tới tát một cái vào mặt Chu Thế Long.
"Con nói bậy gì đó! Nhanh đến xin lỗi chủ nhiệm Lâm!"
"Cha đánh con làm gì? Không phải là đến trường học chúng ta toạ đàm sao? Có gì đặc biệt hơn người chứ." Chu Thế Long nói: "Dựa vào cái gì anh ta có thể mắng con, con lại không thể động thủ với anh ta chứ!"
"Ngươi cái thứ hỗn trướng này, ta thật hận không thể một tát đánh chết ngươi."
Chu Trường Giang đem Chu Thế Long kéo sang một bên, nhẫn nhịn nói:
"Con có biết thân phận của anh ta là ai không!"
"Còn có thể có thân phận gì chứ? Không phải là chủ nhiệm thôi sao, có gì ghê gớm đâu." Chu Thế Long lơ đễnh nói:
"Năm đó lúc cha ở bệnh viện Hoa Sơn, lúc đó chẳng phải cũng chủ nhiệm sao, hơn nữa còn là chức vị chính đây này."
"Nếu như anh ta chỉ có thân phận là chủ nhiệm, con cảm thấy ta cùng hiệu trưởng Đoạn, sẽ đích thân qua đón tiếp anh ta sao!" Chu Trường Giang nói:
"Con có biết mối quan hệ của anh ta và phía trên tốt bao nhiêu không! Cha cho con biết, con nếu như chọc anh ta mất hứng, chỉ cần anh ta nói một câu, ngày mai cha sẽ bị đạp đổ xuống!"
Nghe được những lời giải thích này, Chu Thế Long mới hiểu được thân phận kinh khủng của Lâm Dật.
Phó viện trưởng và lão ba ở đây cũng không phải là bởi vì khách khí, mà là vì kiêng kỵ thân phận của anh ta.
Chính mình vừa nãy, thật đúng là làm bộ ngang ngược kiêu ngạo như vậy!
Chu Trường Giang đem Chu Thế Long kéo đi qua, liên tục cúi đầu hướng về phía Lâm Dật xin lỗi.
"Chủ nhiệm Lâm, con trai của tôi tuổi trẻ không hiểu chuyện, ngài cũng đừng tính toán với nó làm gì."
Chu Thế Long cũng cúi đầu, không còn bộ dáng phách lối vừa nãy nữa.
"Chủ nhiệm Lâm, tôi vừa này nói không giữ mồm giữ miệng, ngài đại nhân đại lượng, đừng quan tâm tới những lời đó."
"Chủ nhiệm Chu, Thế Long học năm thứ ba rồi nhỉ, thời điểm này cậu ta nên tập trung vào việc học của mình, hay là rút lui khỏi hội học sinh đi, như vậy mới có thể tập trung vào việc học được."
Vẻ mặt của Chu Thế Long suy sụp, không nghĩ tới bởi vì chuyện này, mà mình phải rút lui khỏi vị trí chủ tịch hội học sinh.
Vậy sau này ở trường học, sao có thể giả bộ kiêu ngạo được nữa?
"Hiệu trưởng Đoạn nói đúng lắm, hiện tại chính là thời gian tập trung học tập, Thế Long xác thực không thích hợp làm việc trong hội học sinh nữa."
Cứ như vậy dăm ba câu, không cần Lâm Dật nói cái gì, Chu Thế Long liền trực tiếp bị mất chức.
Giờ mới hiểu được, lão ba tại sao đối Lâm Dật kiêng kỵ như vậy.
Nếu như chuyện này trở nên rắc rối hơn.
Bị đẩy xuống, không chỉ có một mình mình.
Lâm Dật ý vị sâu xa, vỗ vai Chu Thế Long nói.
"Tiểu đệ đệ, tuy rằng phải rút lui khỏi vị trí đó, nhưng tôi xem trọng cậu, cố gắng nỗ lực lên."
Nghe được ba chữ tiểu đệ đệ này, những người khác trong phòng, đều cố nén ý cười.
Mặc dù chỉ là xưng hô phổ thông, nhưng trong tâm trí của mọi người, lại nổi lên một hình ảnh khác.
Gương mặt Giang Nam nóng lên.
"Chủ nhiệm Lâm, sắp đến giờ tọa đàm rồi, đi bên ngoài ăn cũng không kịp rồi, chúng ta đi đến phòng giáo sư ăn một bữa đơn giản."
"Cơm tôi ăn rồi, các anh mang theo chủ nhiệm Lý đi ăn đi, đợi lát nữa tập trung ở khán phòng."
"Vậy được, nghe thep sắp xếp của chủ nhiệm Lâm đi."
Lâm Dật gật đầu, sau đó mang theo Khổng Tĩnh cùng Giang Nam rời đi.
"Buổi chiều tọa đàm, chủ yếu là nhằm vào sinh viên năm 3, hai người các em có hứng thú hay không tới nghe một chút. Nếu có hứng thú, anh đưa các em đi đường vòng."
"Được." Khổng Tĩnh nói, nhưng sự hưng phấn của cô ấy rõ ràng không phải là vì chuyện này.
"Anh Tiểu Dật, hiện tại anh là chủ nhiệm ở bệnh viện Hoa Sơn, em về sau lúc đi thực tập, có thể hay không tới tìm anh?"
"Đoán chừng em là không tìm được anh đâu, chờ tới lúc em tốt nghiệp, anh đã sớm nghỉ việc không làm nữa rồi." Lâm Dật nói:
"Nhưng mà chuyện như vậy, em tốt nhất đừng tìm anh đi cửa sau." Lâm Dật nói:
"Đây là một công việc cần kỹ thuật, trình độ lâm sàng của em quyết định trực tiếp đến việc bệnh nhân có thể hay không được điều trị tốt, chúng ta phải không có lỗi với bệnh nhân, em nói có đúng hay không?"
"Ừ, biết rồi anh Tiểu Dật, em sẽ cố gắng."
"Đi thôi, trước đưa các em đi dạo sân trường, sau đó anh mang các em đi nghe giảng."
"Được."
Một giờ rưỡi chiều, tọa đàm liên quan đến y đức được tổ chức ở giảng đường của trưởng học.
Bài diễn thuyết của Lý Sở Hàm đã được cô chuẩn bị từ trước, bên trong có rất nhiều tâm đắc của cô và kiến thức, xem như đây là kim chỉ nam cho các sinh viên có mặt ở đây.
Đồng thời các nam sinh viên có mặt lại càng thêm sùng bái si mê với nữ chủ nhiệm tài năng này.
Ước chừng sau một tiếng, diễn thuyết kết thúc, Lâm Dật cùng Khổng Tĩnh lên tiếng chào hỏi, sau đó cùng với Lý Sở Hàm rời đi.
Đoạn Vĩnh Xuân đặt trước một bàn, muốn mời Lâm Dật và Lý Sở Hàm ăn cơm, nhưng bị hai người bọn họ khéo léo từ chối.
Leng keng leng keng ——
Trên đường trở về, Lâm Dật nhận được cuộc gọi của Lương Nhược Hư.
"Buổi tối không nên sắp xếp việc gì khác, chúng ta đi xử lý chính sự."
"Chính sự gì? Đi lĩnh chứng à?"
------
Dịch: MBMH Translate