Lúc ba người đang nói chuyện, phát hiện ở cửa ra vào có mười mấy người.
Nam nữ đều có, vây xung quanh bên người một nam sinh.
"Tĩnh Tĩnh cô xem, những người theo đuổi cô đến rồi kìa."
"Nhanh nhanh lên cúi đầu, nếu để cho anh ta nhìn thấy tôi ở đây, khẳng định là lại đây bắt chuyện, đừng để anh ta nhìn thấy tôi."
"Có vẻ như không kịp nữa rồi, anh ta đang đi về hướng của chúng ta này." Giang Nam nhìn có chút hả hê nói, xem như là báo được mối thù cô vừa mới đùa giỡn mình.
"Xong."
"Nếu không muốn nhìn thấy anh ta, chúng ta liền đi, cơm cũng ăn gần xong rồi."
"Ừ."
Khổng Tĩnh đứng dậy nói : "Anh Tiểu Dật, gần đây em đã liên hệ với một công việc bán thời gian là làm gia sư, chờ sau khi em kiếm tiền sẽ mời anh cùng với chị dâu ăn cơm, sau đó em sẽ mang cả chị dâu nhỏ này theo, về sau đều là người một nhà, không thể quá khách khí rồi."
"Đừng có uy hiếp mình, gặp mặt thì gặp mặt, dù sao đều đã gặp mặt rồi, anh ấy không sợ thì mình sợ gì chứ."
Nói xong, Giang Nam thu dọn đĩa thức ăn, "Hai người đi trước đi, tôi dọn bàn ăn."
"Ừ."
Ba người mới vừa đem bàn ăn dọn xong, liền thấy Chu Thế Long từ cách đó không xa đi tới.
"Tiểu Tĩnh, em cũng ở đây ăn cơm à."
Mặc dù là chào hỏi, nhưng anh mắt Chu Thế Long liếc nhìn trên người Lâm Dật thêm vài lần, mang theo chút địch ý.
"Ừm."
Khổng Tĩnh lơ đãng gật đầu, tựa như không muốn cùng Chu Thế Long giao tiếp quá nhiều, chuẩn bị rời đi.
"Tiểu Tĩnh, em khoan hãy đi đã."
"Học trưởng còn có việc gì sao?"
"Anh nghe nói em xin vào hội học sinh nhưng không được chọn?"
"Ừm, nhưng không có gì lớn, em cũng không để ý."
"Tiểu Tĩnh, lời này em nói là không đúng rồi, hội học sinh là một chỗ tốt để em rèn luyện. Nếu như em có thể gia nhập vào, đối với em tuyệt đối là chuyện tốt." Chu Thế Long nói:
"Như vậy đi, em viết đơn lại một lần nữa đi, đến lúc đó anh tự mình phỏng vấn em, anh cảm thấy lấy điều kiện và năng lực của em, muốn trúng cử vào hội học sinh, cũng không thành vấn đề. Hơn nữa em chỉ cần chăm chỉ làm việc, anh sẽ giúp em nói một chút, sau này rất có khả năng trở thành hội trưởng cũng không chừng."
Nhìn thấy bộ dạng Chu Thế Long mặt mày hớn hở, Lâm Dật ở bên tai Giang Nam nhỏ giọng hỏi:
"Người đàn ông này kiêu ngạo như vậy sao?"
Giang Nam thận trọng gật đầu, "Cha của anh ta là giám đốc hậu cần ở trường, là một người có quyền lực, cho nên chuyện trong hội học sinh lời nói của anh ta rất có trọng lượng, mọi người trong đó cũng phải dựa theo ý muốn của anh ta mà làm việc."
"Vậy thì cũng quá ngang ngược rồi."
Giang Nam cười gật đầu, sư huynh trầm mặc, thật đúng là có chút không bám vào một khuôn mẫu đây này.
"Anh đang nói gì đấy." Chu Thế Long nhìn Lâm Dật nói.
"Không nói gì." Giang Nam vội vã giải thích: "Học trưởng, chắc anh nghe lầm rồi."
"Nghe lầm?" Chu Thế Long nhìn Lâm Dật nói:
"Hình như vừa rồi tôi nghe thấy anh ta nói tôi ngang ngược."
Chu Thế Long sắc mặt khó coi, anh ta theo đuổi Khổng Tĩnh nhiều ngày như vậy, đều không có cơ hội cùng với cô ấy ăn cơm, tiểu tử này lại là từ đâu xuất hiện!
Chẳng lẽ là nghiên cứu sinh mới tới?
"Không có, anh nghe lầm rồi." Lâm Dật cười ha hả nói:
"Tôi đang nói là ngang ngược, không phải ngang."
Híz-khà-zzz ——
Những người khác trong hội học sinh đều sửng sốt.
Anh chàng này đang nói cái gì vậy?
Dám nói chủ tịch Chu ngang ngược,
"Anh có gan lặp lại lần nữa."
Là một sinh viên đại học đầy máu lửa, cộng với việc sau lưng có người làm chỗ dựa, tính khí của Chu Thế Long trước giờ đều rất tệ.
Ở trong trường học, ngoại trừ giáo viên, hầu như không có một sinh viên nào anh ta để ở trong mắt cả.
Lâm Dật vỗ vai Chu Thế Long, lời nói ý vị sâu xa:
"Tiểu đệ đệ, trước mặc ca ca cũng đừng có mà lớn lối quá, rất nhàm chán nha. Còn có, em gái của tôi đang học ở đây, cậu về sau đừng có mà tới quấy rầy con bé."
Nói xong, Lâm Dật ôm vai Khổng Tĩnh, đi về phía bên ngoài nhà ăn.
"Anh đứng lại đó cho tôi!" Chu Thế Long từ phía sau gọi Lâm Dật lại, "Đem lời anh mới nói lặp lại lần nữa."
Nếu như Lâm Dật chửi lại vài câu, Chu Thế Long cũng sẽ không có cái thái độ này.
Nhưng dáng vẻ anh vân đạm phong khinh, hoàn toàn là không đem mình để ở trong mắt!
Thật giống như đang nói, mình và anh ta không phải cùng một cái đẳng cấp.
Bên cạnh đó, còn có không ít thành viên của hội học sinh đang ở đây, chuyện này làm cho mặt mũi của Chu Thế Long không còn gì để che.
"Anh tìm tôi có việc gì?"
"Anh gọi ai là tiểu đệ đệ đó!"
"Đương nhiên là cậu rồi." Lâm Dật nói: "Bằng không cậu muốn tôi gọi mấy lần?"
Những người bên cạnh đều che miệng, suýt chút nữa cười ra tiếng.
Tuy rằng hai từ này, có chút ý tứ, nhưng anh cũng không thể trước mặt mọi người nói ra như vậy nha.
Thân phận của Chu Thế Long, cũng không phải người bình thường có thể gây sự được.
Giang Nam nhìn Lâm Dật, trong mắt lấp lánh mang theo sùng bái.
Tao nhã bên trong mang theo một chút xíu thô tục, không chút nào làm bộ, một người đàn ông như vậy sống mới chân thực, tốt hơn nhiều so với những kẻ đạo đức giả.
"Con mẹ nó anh!"
Chu Thế Long không kìm được bình tĩnh, lao thẳng về phía Lâm Dật bất chấp sự can ngăn của mọi người.
"Hiệu trưởng Đoạn, chủ nhiệm Chu."
Vừa đúng lúc này, ở đầu cầu thang của phòng ăn truyền đến tiếng nói chuyện, Chu Thế Long lập tức đã ngừng lại bước chân.
Ngay sau đó, mọi người thấy một đám người từ bên ngoài đi vào.
Đứng đầu là hai người đàn ông lớn tuổi.
Một trong số đó là Đoạn Vĩnh Xuân, người đàn ông còn lại kích cỡ không cao lắm, vóc người có chút mập, Lâm Dật không biết tên gì.
Nhưng đây chắc là chủ nhiệm Chu trong miệng bọn họ nói.
Ngoài ra, vừa nãy Giang Nam cũng đã giới thiệu thân phận và bối cảnh của Chu Thế Long cho anh biết, không có bất ngờ gì xảy ra thì người đàn ông lùn mập mạp này chính là cha của anh ta.
Thêm vào đó, Lâm Dật hơi có chút bất ngờ là, Lý Sở Hàm cũng đứng ở giữa hai người, hình như là tới ăn cơm.
"Chủ nhiệm Lâm, chúng tôi đang tìm anh đấy." Đoạn Vĩnh Xuân tiến lên bắt tay Lâm Dật, lại giống như nhìn thấy cha già đã mất từ lâu của mình.
"Tìm tôi?"
"Anh và chủ nhiệm Lý đến đây diễn thuyết, chúng tôi làm sao cũng phải sắp xếp một bữa cơm chứ, làm sao để anh đến căng tin ăn được chứ." Đoạn Vĩnh Xuân nói.
Mọi người ở chỗ này đều khá sững sờ.
Cảm giác thính giác của mình nghe nhầm.
Vậy mà hiệu trưởng Đoạn lại gọi người đàn ông này chủ nhiệm?
Anh chàng này chủ nhiệm nào chứ?
"Tôi là phụ trách đến vỗ tay cho chủ nhiệm Lý thôi, không phải là nhân vật quan trọng gì, tôi chỉ muốn đến cùng với em gái tôi ăn một bữa cơm, mọi người không cần bận tâm đến tôi."
Ánh mặt Đoạn Vĩnh Xuân ánh mắt rơi xuống trên người Khổng Tĩnh.
"Chủ nhiệm Lâm, cô gái này chính là em gái anh à?"
"Ừm, học ở khoa y, năm nay mới vừa vào học."
"Anh xem việc này lớn như vậy, làm sao không nói sớm cho tôi biết." Đoạn Vĩnh Xuân cười ha hả nói:
"Vừa nhìn đứa nhỏ này chính là học sinh tốt với thành tích học tập tốt, thời điểm cuối kỳ cố gắng một chút, nói không chừng có thể lấy được học bổng của lớp ấy chứ."
Chỉ cần người có mặt trực tiếp nghe được, cơ bản đều có thể nghe rõ được lời nói của Đoạn Vĩnh Xuân.
Hạng nhất học bổng, chính là chuẩn bị cho Khổng Tĩnh rồi.
"Cảm, Cảm ơn hiệu trưởng Đoạn ..."
Khổng Tĩnh trả lời một cách máy móc, cô đã sắp hôn mê rồi.
Anh Tiểu Dật đến cùng đã làm cái gì? Lại có thể để hiệu trưởng Đoạn đối xử với anh ấy như thế?
"Khách khí cái gì, đều là do em xứng đáng."
Đoạn Vĩnh Xuân cười nói, sau đó đứng thẳng người hướng về phía những học sinh khác ở đây giới thiệu:
"Tôi giới thiệu cho các em một chút, người đứng bên cạnh tôi đây tên là Lâm Dật ở khoa tim mạch tại bệnh viện Hoa Sơn trực thuộc trường, buổi tọa đàm chiều nay, chính là chủ nhiệm Lâm cùng với chủ nhiệm Lý tới thuyết giảng cho các em."
------
Dịch: MBMH Translate