“Anh Tiểu Dật, anh thật sự tới đây sao?”
Nghe thấy giọng nói của Lâm Dật, Khổng Tĩnh hết sức cao hứng, còn có thể nghe thấy thanh âm tim đập thình thịch bên kia.
“Lừa em làm gì.”
“Là một mình anh tới, hay là tới cùng chị dâu?”
“Một mình anh tới, vừa lúc buổi trưa còn chưa ăn cơm, đến trường học các em ăn chực một bữa.”
“Vậy anh chờ em một chút, em cũng chưa ăn cơm đâu, hiện tại sẽ xuống lầu tìm anh.”
“Vậy tập hợp tại cửa nhà ăn thứ hai của trường học các em.”
“Không thành vấn đề.” Khổng Tĩnh dí dỏm nói.
Cúp điện thoại, Lâm Dật chậm rãi đi về phía căn tin thứ hai của trường.
Đứng trước cửa nhà ăn, hàng loạt ô che nắng được dựng lên, dưới mỗi cái ô che nắng đều có người đứng cầm băng rôn biểu ngữ.
Hình ảnh như vậy Lâm Dật cảm thấy rất quen thuộc.
Sau khi khai giảng cho sinh viên đại học năm nhất thì mỗi một câu lạc bộ đều sẽ tích cực thu nhận người, tranh thủ lừa thêm mấy người về.
Nhớ lại bản thân mình năm đó, tuổi trẻ không hiểu chuyện, cứ thế mà bị mấy đàn chị kéo vào câu lạc bộ thưởng thức và nghiên cứu nội y, hơn nữa còn không cho lui, phải ở lại bốn năm.
Thật sự là một đoạn ký ức khó có thể mở miệng.
Đợ tại căn tin vài phút, thì nghe thấy Khổng Tĩnh hô tên của mình từ phía sau.
“Anh Tiểu Dật!”
Lâm Dật quay đầu, phát hiện người tới, không chỉ có Khổng Tĩnh mà còn có bạn cùng phòng của cô Giang Nam.
Khổng Tĩnh mặc một chiếc quần bò ngắn, dưới chân là một đôi giày màu trắng, Kỷ Khuynh Nhan cũng có một đôi như vậy, hẳn là hai người cùng mua một lần.
Bạn cùng phòng Giang Nam của cô, ăn mặc thục nữ hơn nhiều, mặc một chiếc váy liền màu lam nhạt, vô cùng giản dị.
“Anh Tiểu Dật, đây là bạn cùng phòng của em, Giang Nam, các người trước đó đã từng gặp qua, hẳn là còn có ấn tượng đúng không.” Khổng Tĩnh nói.
“Có ấn tượng, dây chuyền trên cổ em không phải là mua theo cô ấy sao.”
“Đúng đúng đúng, chính là cô ấy bán cho chúng em, vậy thì em không cần giới thiệu nhiều nữa, chúng ta đi ăn cơm thôi.”
Dưới sự dẫn dắt của Khổng Tĩnh, ba người đi lên tầng hai của căn tin.
Căn tin của Phục Đán tốt hơn nhiều so với trong tưởng tượng của Lâm Dật, đồ ăn bên trong cũng rẻ hơn so với trong tưởng tượng.
Đây chính là ưu thế của đại học tốt, quỹ tài chính dư dả, sẽ giảm bớt một số phí trên một số phương diện cho học sinh, không phải là thứ mà đại học bình thường có thể so sánh.
“Anh Tiểu Dật, anh muốn ăn gì? Em đi mua cho anh.”
“Lấy một chén mì sốt là được.”
“Được rồi.”
Lâm Dật tìm một cái ghế trống, Khổng Tĩnh và Giang Nam đi đến cửa sổ căn tin mua cơm.
Ngoại trừ mì sốt, họ còn lấy cho Lâm Dật một phần cá nướng đặc trưng của Phục Đán.
“Anh Tiểu Dật, anh nếm thử cái này, cá nướng của trường học chúng em ăn cực kỳ ngon.”
“Nhìn đúng là không tệ.”
“Không chỉ có nhìn không tệ thôi đâu, ăn cũng không tệ, anh mau nếm thử đi.”
Lâm Dật gắp một miếng bỏ vào trong miệng, đúng như Khổng Tĩnh nói, nó gần như đã bắt kịp trình độ của đầu bếp bên ngoài.
“Không tệ, không tệ.”
“Hắc hắc, vậy anh Tiểu Dật ăn nhiều một chút.”
Vừa nói Khổng Tĩnh vừa dùng khuỷu tay huých Giang Nam mấy cái.
“Nam Nam, vừa rồi lúc ở phòng ngủ, cậu không phải ồn ào muốn đi gặp anh của tớ sao? Hiện tại sao lại không nói chuyện vậy?”
“Cậu đừng nói lung tung.” Mặt Giang Nam đỏ lên một chút, “Tớ chỉ là chưa ăn cơm trưa, muốn theo cậu đi ăn thôi, tớ ồn ào đòi đi gặp anh cậu khi nào.”
“Ô ô u, làm sao mà đến giờ vẫn không chịu thừa nhận nhỉ, buổi sáng mặc quần bò, vừa nghe nói anh mình tới lại đổi lại thành váy, hiện tại cơ hội bày ở trước mặt cậu rồi, phải cố mà trân quý nha.”
“Tớ chỉ là cảm thấy mặc quần bò có chút nóng, cho nên mới đổi váy.” Giang Nam ngượng ngùng nói, cắm đầu ấp úng ăn cơm.
“Nếu như cậu đã sợ nóng, vậy tại sao còn đi tất chân chứ?” Khổng Tĩnh trêu ghẹo:
“Với lại mỗi ngày cậu đều nói muốn làm chị dâu của tớ không phải sao, đến lúc cho cậu thổ lộ rồi đó.”
“Đừng nói nhảm nữa, ăn cơm đi.” Giang Nam đã xấu hổ đến không dám ngẩng đầu.
Nữ sinh đại học chính là như vậy, mỗi một người đều là chủ một gia đình bạo ngược.
Trong phòng ngủ thì lời nói hổ báo gì cũng có thể nói ra được.
Nhưng ra đến bên ngoài, thì cả đám lại giống như thỏ trắng nhỏ vậy, đi xe đạp cũng có thể làm cho bọn họ đỏ từ mặt tới tận mang tai, chứ đừng nói là “lái xe”.
“Tiểu Tĩnh.”
Ngay tại lúc Khổng Tĩnh đang đùa giỡn Giang Nam, bỗng nhiên nghe thấy bên cạnh có người gọi mình.
Nghiêng đầu nhìn qua, phát hiện thì ra là một nam sinh đeo kính, mặc áo sơ mi kẻ vuông, bộ dáng nhã nhặn, mang theo khí chất thư sinh.
“Lớp trưởng.” Khổng Tĩnh để đũa xuống, chào hỏi.
“Trước đó cậu không phải là có nhờ tớ hỏi một chút về chuyện của hội học sinh sao.” Nam sinh đẩy kính mắt nói:
“Tớ vừa mới đến văn phòng giáo viên một chuyến, nhìn thoáng qua danh sách thu nhận người mới của hội học sinh, cậu hình như không được chọn.”
“Ừ ừ, không được chọn thì không được chọn thôi, cũng không phải là chuyện gì lớn.” Khổng Tĩnh nói.
“Nếu như cậu đã không để ở trong lòng, vậy thì không sao, chỉ là một tổ chức học sinh mà thôi, không cần thiết phải xoắn xuýt như vậy.”
“Ừm, cảm ơn lớp trưởng.”
Nói chuyện đơn giản vài câu, lớp trưởng Khổng Tĩnh, cầm lấy cơm của mình rồi rời đi.
“Tớ đã nói gì, tớ đã nói với cậu rằng chuyện này nhất định không phải là chuyện đùa, cậu còn không nghe, hiện tại đã tin chưa.” Giang Nam nói.
“Nếu thật sự là như thế thì tớ tình nguyện không tham gia.”
“Sao thế? Chẳng lẽ bên trong còn có chuyện gì sao?” Vừa ăn, Lâm Dật thuận miệng hỏi.
“Hội học sinh trường chúng em vô cùng kiêu ngạo, lúc nhận người đều ghi giá công khai, trả thù lao mới có cơ hội, Tĩnh Tĩnh không tin tà, cho nên cũng không đưa tiền, do đó đã không được chọn.” Giang Nam nói.
“Thì ra là chuyện này.”
Lâm Dật ngược lại cũng không để bụng, bởi vì chuyện này là chuyện thường gặp ở trong các đại học.
Hội sinh viên của các đại học bình thường đều là những tổ chức rất qua loa, căn bản không có tác dụng gì.
Nhưng ngôi trường tốt như Phục Đán này thì lại không giống.
Nếu như gia nhập hội học sinh, thì có thể coi như là kiếm được một công việc như quan chức, sau khi tốt nghiệp đi tìm việc làm cũng sẽ có nhiều cơ hội hơn.
Đây cũng là nguyên nhân mà rất nhiều người chen đến vỡ đầu để tham gia vào hội học sinh.
Mà Lâm Dật cũng cảm thấy, thất bại nho nhỏ này cũng chưa chắc là chuyện xấu.
Bởi vì hiện thực xã hội, so với trường học lại càng tàn khốc hơn.
“Hiện tại em cũng đã nghĩ thoáng, đứng trong tổ chức như vậy, phỏng chừng cũng không rèn luyện được cái gì.” Khổng Tĩnh nói: “Không có gì phải tiếc nuối cả.”
“Cũng không thể nói như vậy, nhất định là có thể được rèn luyện, chỉ là cách làm của bọn họ, khiến cho người ta khó mà tin phục thôi.” Giang Nam nói:
“Nhưng nếu như cậu thật sự muốn gia nhập hội học sinh, có thể đi tìm chủ tịch Chu để hỏi một chút, chỉ cần cậu mở miệng, thì anh ấy hẳn là sẽ giúp đỡ.”
“Đừng nhắc đến anh ấy với tớ nữa, đúng là phiền chết mà.” Khổng Tĩnh ghét bỏ mà nói.
“Cậu cũng thật là, tốt xấu gì Chu Thế Long cũng là chủ tịch, theo đuổi một sinh viên đại học năm nhất như cậu, có nhiều chuyện cậu còn cách người ta ngàn dặm, vậy mà lại ở trong phúc mà không biết phúc.”
“Vừa nhìn thấy đã biết là tra nam, ai mà thèm anh ta chứ.” Khổng Tĩnh nói:
“Sau này tớ mà tìm bạn trai, thì phải tìm người giống như anh Tiểu Dật, nếu không thì tớ sẽ độc thân cả đời.”
Lâm Dật hài lòng gật đầu, ý nghĩ này thật không tệ.
Dù sao bản chất của bác ái và kẻ đồi bại luôn khác biệt.
------
Dịch: MBMH Translate