Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 499 - Chương 497. Danh Sách Khen Thưởng Mới

Chương 497. Danh Sách Khen Thưởng Mới
Chương 497. Danh Sách Khen Thưởng Mới

Phốc!

Kiều Hân đứng ở một bên thiếu chút nữa đã cười ra tiếng.

Sự ngạc nhiên này có chút xanh nha.

“Vâng, để cho mẹ sinh một em trai, sau đó cho baba niềm vui bất ngờ, ba nhất định là sẽ rất cao hứng.” Bé gái nói.

“Không phải sao, vừa mừng vừa sợ, kẻ trộm cao hứng.”

Khoảng nửa giờ sau, đã khâu xong, Lâm Dật đứng dậy nói:

“Hân Hân, tiêm cho đứa bé một mũi uốn ván đi, sau đó viết thêm lời dặn của bác sĩ.”

“Đã biết, anh Lâm.”

Bởi vì lát nữa còn có ca phẫu thuật, cho nên chuyện tiếp theo sẽ giao cho Kiều Hân phụ trách.

Đi ra khỏi phòng khám, Lâm Dật đi đến phòng phẫu thuật, chuẩn bị những khâu cuối cùng trước khi phẫu thuật.

“Bệnh nhân phòng 801 kia, định xử lý như thế nào đây?” Lâm Dật thuận miệng hỏi.

“Tôi cũng không biết, chúng ta cứ nghe theo sắp xếp của bệnh viện đi, làm tốt chuyện thuộc bổn phận của mình là được.”

Lâm Dật gật gật đầu, không nói gì.

Dù sao thì nhiệm vụ chính của mình là phẫu thuật, loại chuyện như này vẫn nên để cho bệnh viện tự xử lý thì tốt hơn.

Ca phẫu thuật hôm nay, là ca phẫu thuật nối mạch máu tim khá mạo hiểm, Lâm Dật và Lý Sở Hàm đều vô cùng cẩn thận.

“Lý chủ nhân, nếu không thì để tôi mổ chính cũng được?” Trong phòng giải phẫu, Lâm Dật nói.

“Cậu đến sao? Xác định có thể chứ?”

“Vấn đề cũng không lớn.”

“Vậy được, cậu sẽ mổ chính, tôi sẽ hỗ trợ cậu.”

“Lý chủ nhiệm, không phải chứ, cô cũng quá chiều Lâm chủ nhiệm rồi, ca phẫu thuật lớn như vậy cô lại để anh ấy mổ chính sao?” Lưu chủ nhiệm gây mê, nói.

“Trình độ của Lâm chủ nhiệm đương nhiên là có thể, nếu như không được thì tôi sẽ tiếp nhận.”

“Nói thì nói thế không sai, nhưng có phải là quá mạo hiểm rồi hay không?” Lưu chủ nhiệm nói:

“Tuy rằng người thân bệnh nhân này chưa trả tiền, nhưng chúng ta cũng phải ứng phó cẩn thận. Nếu như nhát dao đầu tiên xuống ngực mà xuất hiện sai lầm, thì phía sau cho dù là cô thì cũng rất khó bổ cứu.”

Chủ nhiệm gây mê, ngược lại cũng không phải là đang hạ thấp Lâm Dật.

Nối mạch máu tim có thể coi như là một ca phẫu thuật lớn, bình thường nếu như không có kinh nghiệm lâm sàng mười năm trở lên thì không có tư cách mổ chính.

Cũng chính là vì Lý Sở Hàm là bác sĩ thiên tài cho nên mới được đặc cách thực hiện ca phẫu thuật lớn như này.

Mà Lâm Dật tới đây vẫn chưa được một tháng, tất nhiên là không thể.

“Không sao đâu, tôi tin tưởng cậu ấy.” Lý Sở Hàm nói: “Cậu ấy nói có thể là được rồi.”

Chủ nhiệm gây mê cảm thấy bất đắc dĩ, nhìn thái độ của Lý chủ nhiệm hẳn là đã hoàn toàn luân hãm dưới giá trị nhan sắc của Lâm chủ nhiệm.

Nghe thấy cuộc nói chuyện giữa hai người, Lâm Dật cười cười, không nói chuyện.

Anh hiểu lo lắng của đối phương, với lại anh vốn dĩ phải làm ca phẫu thuật này, là bởi vì thời gian phẫu thuật tương đối dài.

Nếu như Lý Sở Hàm tới thì ít nhất cần bốn giờ, đổi lại là mình thì không sai biệt lắm chỉ cần khoảng ba giờ là có thể kết thúc.

Có thể tiết kiệm không ít thời gian.

Mà làm xong ca phẫu thuật này liền có thể hoàn thành nhiệm vụ giai đoạn này của hệ thống.

Trong lòng Lâm Dật đúng là có chút mong đợi.

Phẫu thuật rất nhanh đã bắt đầu, Lâm Dật cầm lấy đao giải phẫu hợp kim mà hệ thống khen thưởng cho mình, chuẩn bị mở ngực cho bệnh nhân.

Sau mười mấy phút, Lý Sở Hàm và Lưu chủ nhiệm gây mê đã chứng kiến một màn khiến người ta khó mà tin tưởng.

Thủ pháp của Lâm Dật vô cùng già dặn, không có bất kỳ động tác dư thừa nào, thật sự giống như đã sớm biết rõ nên thao tác thế nào từ trước.

Ngay cả Lý Sở Hàm cũng cảm thấy không bằng…

“Tôi thật sự phục.” Lưu chủ nhiệm gây mê nói: “Tôi vốn cho là, Lý chủ nhiệm đã đủ lợi hại, không nghĩ tới Lâm chủ nhiệm còn lợi hại hơn.”

“Lâm chủ nhiệm là có thiên phú.” Lý Sở Hàm nói từ tận đáy lòng.

Nói xong, Lý Sở Hàm cầm lấy băng gạc, lau sạch mồ hôi trên trán cho Lâm Dật.

Nhẹ nhàng lại ôn nhu.

Sau 3 giờ, Lâm Dật khâu lại vết khâu cuối cùng, phẫu thuật kết thúc.

Lý Sở Hàm giơ ngón tay cái lên, “Vô cùng tốt.”

“Chút chuyện nhỏ thôi.”

Sau khi kết thúc, hai người đi ra khỏi phòng phẫu thuật, chuẩn bị trở về phòng thay quần áo, buổi chiều còn có đợt diễn giảng tại trường đại học, nhất định phải qua đó.

Hiện tại đã 12:30, không có thời gian ăn cơm trưa nữa.

Cùng lúc đó, thanh âm nhắc nhở của hệ thống vang lên trong đầu Lâm Dật.

【 Hoàn thành nhiệm vụ, khen thưởng 150 ngàn điểm thông thạo. 】

【 Độ thông thạo nghề nghiệp: 70%, khen thưởng 10 tỷ nhân dân tệ. 】

Nhìn thấy phần thưởng, trong lòng Lâm Dật nổi lên từng đợt gợn sóng.

Nghiên cứu máy quang khắc như là một cái động không đáy vậy, phần thưởng này đối với mình mà nói, có thể xem như là có tác dụng cầm máu.

Hẳn là đủ kiên trì một khoảng thời gian.

Nhưng mà, chờ khi chuyện của Cisco kết thúc, phải triệu tập Hà Viện Viện và Kỳ Hiển Chiêu mở một cuộc họp để chỉnh hợp lại sản nghiệp một chút mới được.

Như vậy sẽ tương đương với việc hình thành một cái máy tái tạo máu, có thể liên tục trợ giúp hạng mục máy quang khắc.

【 Nhiệm vụ hệ thống, đạt được một cờ thi đua, khen thưởng 300 ngàn điểm thông thạo. 】

Nhìn nhiệm vụ mà hệ thống phát ra, con mắt Lâm Dật trợn tròn.

Phần thưởng 300 ngàn điểm thông thạo mà lại được trao trong thoáng chốc, nếu như làm xong là có thể nhận được phần thưởng cuối cùng.

“Hệ thống, cờ thi đua này nhất định phải là do người bệnh chủ động cho, không thể là mình muốn sao?”

【 Đúng vậy, cờ thi đua nhất định phải do người bệnh tự nguyện tặng, chủ động đòi là vô hiệu. 】

Lâm Dật đã sớm đoán được rằng nó sẽ trả lời như vậy, nhiệm vụ của hệ thống xưa nay đã như vậy, người không thể can thiệp, nhất định phải thuận theo tự nhiên.

Nhưng nhiệm vụ này có khó không?

Tất nhiên là không khó, Lý Sở Hàm vào bệnh viện Hoa Sơn hơn hai năm, mà đã nhận được hàng trăm cờ thi đua.

Lấy trình độ lâm sàng của mình, muốn thu hoạch được một cái cờ thi đua thì cũng không tính là khó.

Nhưng cũng không thể nói một chút khó khăn cũng không có được, cái khó nhất chính là, việc này quá huyền học.

Lúc nhàn rỗi nhàm chán, ngồi tại phòng nói chuyện phiếm, anh có nghe Viên Tư Kỳ nói qua, kỷ lục cao nhất của Lý Sở Hàm là trong một tuần lễ thu được ba cờ thi đua.

Nhưng bản thân mình đã tới đây cũng được một thời gian dài như vậy, Lý Sở Hàm cũng đã làm phẫu thuật nhiều lần, nhưng mà ngay cả một cái cờ cũng không có.

Việc này đúng là đau trứng mà.

“Nghĩ gì thế?”

Lý Sở Hàm đứng trước mặt Lâm Dật, nói: “Đến lúc phải đi rồi.”

“Ừm, đi thôi.”

“Lý chủ nhiệm, chị ăn mặc cũng quá đẹp đi.”

Nhìn thấy Lý Sở Hàm đổi quần áo mới, Kiều Hân sợ hãi than nói: “Chị mua cái váy ở đâu vậy, em cũng đi mua một cái.”

“Mua ở quảng trường Thời Đại.”

Nghe được là mua tại quảng trường Thời Đại, Kiều Hân liền đánh trống lui quân.

Chỗ đó không phải là chỗ mà cô có thể tiêu phí.

“Lý chủ nhiệm, cái váy này rõ ràng không phải là phong cách của chị nha.” Kiều Hân nháy mắt ra hiệu: “Có phải là anh Lâm chọn giúp chị hay không.”

“Người nào chọn quan trọng vậy sao, mặc ở trên người của chị cũng không có vấn đề gì đi, cũng không đến mức khó coi chứ?”

“Tất nhiên là không có vấn đề gì, quá đẹp, cùng anh Lâm quả thực là tuyệt phối.”

“Đừng nói bừa.” Lý Sở Hàm nói: “Em chăm sóc bệnh nhân trong phòng bên một chút, chúng ta đi không biết lúc nào mới có thể trở về.”

“Ừm vâng, chị và anh Lâm không cần phải trở về gấp, em có thể xử lý tốt.”

“Chỉ biết nói mò.”

Đi ra khỏi khu nội trú thứ tám, hai người lái xe đến đại học Phục Đán.

“Buổi tọa đàm chiều nay, cô giảng chính đi.” Trên xe, Lâm Dật nói.

“Vậy còn cậu?”

“Tôi sẽ ở phía dưới vỗ tay cho cô.”

“Được, nghe cậu.”

Lý Sở Hàm trước sau đều như vậy, mãi mãi cũng sẽ không từ chối Lâm Dật.

Hai người đem xe chạy đến trường học, đỗ lại tại bãi đỗ xe.

“Tôi đến gặp Đoạn hiệu trưởng một chút, cậu muốn đi không?” Lý Sở Hàm dò hỏi.

“Tôi chỉ là người phụ trách vỗ tay, đi làm gì.” Lâm Dật nói: “Với lại tôi có đứa em gái học tại trường này, giờ tôi sẽ đi qua tìm em ấy.”

“Ừm, được.”

Đi không bao xa, hai người mỗi người đi một ngả, Lâm Dật cầm điện thoại di động, bấm điện thoại gọi cho Khổng Tĩnh.

“Em đang ở chỗ nào, anh đang ở trường học của em đây.”

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 497.
Bình Luận (0)
Comment