Trầm Thục Nghi còn đang thoa mặt nạ, cũng không dừng động tác trên tay lại.
“Sao con lại hỏi như vậy?”
“Bởi vì con cảm thấy vậy.” Lương Nhược Hư trả lời đơn giản.
Lúc trở về, Lương Nhược Hư đã dự đoán qua, sau khi về đến nhà, mẹ mình sẽ có thái độ đối với việc này.
Nhất định sẽ hỏi quan hệ của mình và Lâm Dật.
Nếu không thì cũng không có khả năng trên bàn cơm lại muốn ném cho anh ấy mấy chục tỷ.
Nhìn từ góc độ nào đó thì việc này đã coi như là bày tỏ thái độ.
Nhưng sau khi trở về, thái độ của mẹ lại bình thản lạ thường, chuyện này không phù hợp với mong muốn trong lòng cô.
Nếu như là cha và ông nội đến đây thì đã sớm đuổi theo phía sau cô hỏi không ngừng rồi.
“Thật ra cũng không có gì, cảm giác hai con không thích hợp lắm.” Trầm Thục Nghi cũng không có thừa nước đục thả câu, nói ý nghĩ của mình ra.
Trong lòng của Lương Nhược Hư bỗng nhiên có chút không thoải mái, nhưng lại không có biểu hiện ra mặt.
Tự mình lấy mặt nạ ra, rồi đắp cùng với mẹ.
“Chúng con căn bản cũng không có ở cùng một chỗ, có thích hợp hay không cũng không có liên quan cho lắm.”
“Không có ở cùng một chỗ thì tốt.” Trầm Thục Nghi nói:
“Nếu như làm bạn bè thì tên nhóc Lâm Dật này chính là vô cùng không tệ. Mẹ cũng thật sự coi trọng cậu ấy, nếu không cũng sẽ không cho ném tiền cho cậu ấy.”
“Tuy rằng chúng con không ở cùng một chỗ, nhưng con thật tò mò, nguyên nhân người phủ định anh ấy là gì.”
Lương Nhược Hư đem mặt nạ đắp lên mặt, thuận tay đem đồ bỏ đi ném vào trong thùng rác.
“Thật ra con người Lâm Dật quả thực thật không tệ, ngoại trừ có chút không chính thức, còn lại thì tìm không ra bất kỳ tật xấu nào.”
Đây là chuyện mà Lương Nhược Hư nghĩ không ra, có tiền, lớn lên đẹp trai, có trách nhiệm, có đảm đương, bất kỳ mẹ vợ nào nhìn thấy con rể như vậy không phải đều sẽ thích sao.
Cho dù là mình, nếu như sinh con gái, tương lai gặp phải con rể như vậy thì cũng sẽ vô cùng hài lòng.
“Dạng người giống như cậu ấy căn bản sẽ không đem ý nghĩ đặt ở trên người phụ nữ và gia đình, cho nên mẹ không quá hy vọng con tìm dạng người như vậy để sống chung.” Trầm Thục Nghi nói ra ý nghĩ của mình:
“Sau này tìm chồng, cứ dựa theo tiêu chuẩn như cha con mà tìm là được rồi, lớn lên đẹp mắt không có tác dụng gì cả, quá thông minh cũng không được, tốt nhất là thật thà giống như cha con.”
“Ý của người là nói, anh ấy sẽ đem trọng tâm cuộc sống đều đặt vào sự nghiệp, từ đó xem nhẹ gia đình sao?”
“Không sai biệt lắm chính là như vậy.” Trầm Thục Nghi nói:
“Người đàn ông như vậy, đã định trước rằng cậu ấy sẽ không bình thường, nhưng cũng do nguyên nhân này mà kết cục của cậu ấy chỉ có hai thái cực.”
“Thế nào là hai thái cực?”
“Hoặc là cậu ấy giẫm thế giới dưới lòng bàn chân, hoặc là bị cái thế giới này nghiền nát, chỉ đơn giản như vậy thôi.”
Lương Nhược Hư bỗng nhiên không nói, lúc trước, cô luôn cảm thấy không nhìn rõ được đường tương lai của Lâm Dật.
Sau khi nghe mẹ nói, có lẽ thật sự đúng là như vậy.
Lâm Dật chính là người như vậy, ngay cả chính anh ấy cũng không cho phép bản thân mình tầm thường.
“Dù sao cũng không liên quan đến con, chúng con chỉ là bạn bè mà thôi.”
“Vậy là tốt nhất, mẹ cũng không nói gì thêm.”
Hai mẹ con dựa vào ở trên ghế sa lon, không có nói tiếp về đề tài này nữa, mà là mở tivi, trò chuyện về những việc thường ngày.
Nửa giờ sau, Trầm Thục Nghi tháo mặt nạ ra, “Được rồi, đi ngủ sớm một chút đi, ngày mai dậy sớm một chút, đi đến bệnh viện với mẹ, thăm Dương lão tiên sinh.”
“Đã biết.”
Sau khi vứt mặt nạ đi, hai mẹ con đi về gian phòng của mình, nhưng lúc Trầm Thục Nghi mở cửa phòng thì Lương Nhược Hư lại gọi bà lại từ phía sau.
“Mẹ, người nói tương lai của Lâm Dật rất có thể sẽ chỉ có hai thái cực đó. Đây là bỗng dưng mẹ đoán ra được, hay là đã gặp qua dạng người như vậy?”
“Con không tin lời của mẹ sao? Mẹ sẽ hại con sao?”
“Không phải, con chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi.”
Nhìn ánh mắt của con gái, Trầm Thục Nghi đem lời muốn nói ban đầu đều nuốt về trong bụng, sửa lời nói:
“Đã từng gặp qua.”
“Thì ra là như vậy.”
“Trở về ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm đó.”
“Vâng.”
Hai mẹ con lần lượt trở về phòng, Trầm Thục Nghi nằm ở trên giường, không ngủ được, trong lòng gợn sóng một hồi.
Lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt Lâm Dật, bà đã phát hiện, dung mạo Lâm Dật thật sự vô cùng giống với người đàn ông kia.
Chỉ là vẫn có một chút chỗ không giống nhau.
Tại khóe mắt của cậu ấy tựa hồ còn mang theo sự ôn nhu của người phụ nữ kia.
Trầm Thục Nghi thở dài, tự giễu cười cười, tự lẩm bẩm.
“Một người phụ nữ có thể sống đến mức độ kia, có thể coi là một loại cực hạn đi.”
...
Sáng sớm hôm sau, Lâm Dật lái xe đến bệnh viện.
“Anh Lâm, đợi lát nữa có một ca phẫu thuật, tất cả những gì về ca bệnh đều nằm trên bàn của anh đó. Anh xem trước một chút đi, Lý chủ nhiệm nói, phẫu thuật chín giờ rưỡi sẽ bắt đầu.” Kiều Hân nói.
“Được rồi.”
Lâm Dật cảm thấy mình cũng không cần ra khỏi cửa phòng bệnh nữa, mỗi ngày đi theo Lý Sở Hàm phẫu thuật là được rồi, dù sao thì đều có thể hoàn thành nhiệm vụ.
“Đây không phải ông lão phòng 801 sao, người nhà bọn họ đến rồi à? Tiền nằm bệnh viện đã trả chưa?”
Kiều Hân bất đắc dĩ lắc đầu, “Lúc nằm viện đã nộp 4000 tệ, sau đó người nhân cũng chưa từng xuất hiện qua, hiện tại đã thiếu hơn 10 ngàn.”
“Bệnh viện nói như thế nào.”
“Bệnh viện cũng cảm thấy bất đắc dĩ, bệnh nhân đã đưa đến chỗ chúng ta rồi, cho dù không liên lạc được với người thân thì cũng không thể ném người ta ra ngoài được, chỉ có thể trị liệu trước.” Kiều Hân nói: “Hiện tại không thể trì hoãn được nữa, không làm phẫu thuật thì sẽ không được.”
“Cô không để cho bệnh nhân tự liên hệ với người thân sao.”
“Đã để, nhưng ông lão kia mỗi lần đều giả ngu.” Kiều Hân phàn nàn: “Em đã nói chuyện để cho ông ấy liên hệ với người thân, thì ông lại nói tim không thoải mái, em cũng không còn cách nào khác.”
“Cái này mẹ nó là loại người gì vậy.” Lâm Dật mắng một câu, “Lý chủ nhiệm đâu? Tôi hỏi cô ấy một chút xem tình huống như thế nào.”
“Cô ấy hôm nay đi khám gấp.” Kiều Hân nói: “Lúc phẫu thuật mới trở lại.”
“Đi thôi, đi khám loanh quanh.”
Lâm Dật cảm thấy mình hiện tại hình như không giống đang làm việc cho lắm, muốn đi đâu thì đi đó, bệnh viện đều đã thành nhà của mình.
Đến phòng cấp cứu, hai người gặp được Lý Sở Hàm trong đại sảnh, hình như không có đi xem bệnh, mà đang giảng kinh nghiệm làm việc cho hai bác sĩ trẻ tuổi.
“Làm ơn nhường một chút, nhường một chút!”
Hai người vừa tới phòng cấp cứu, thì thấy bác sĩ cấp cứu đang cao giọng hô hoán.
Lâm Dật nhìn thấy hai bác sĩ nam đang ôm một bé gái năm sáu tuổi, trên người đều là máu, vội vã chạy về phía trung tâm cấp cứu, đằng sau còn có một người phụ nữ trung niên chạy theo, dường như là mẹ của đứa bé.
Mà cô ấy cũng bị thương, nhưng bởi vì là người lớn cho nên cũng không nguy hiểm đến tính mạng.
Nhưng đứa bé kia, tình huống như thế nào thì không xác định, dù sao nó cũng còn nhỏ, không thể so với người lớn được.
“Cùng tôi đi qua nhìn một chút.”
Lý Sở Hàm chào hỏi một tiếng, mang theo Lâm Dật và Kiều Hân đi tới.
“Có chuyện gì vậy.” Lý Sở Hàm hướng về phía bác sĩ cấp cứu hỏi.
“Xảy ra tai nạn xe cộ, trên cánh tay bị nứt năm centimet, cần phải khâu vết thương.”
“Bác sĩ, van cầu các người cứu lấy con tôi.” Người phụ nữ trung niên vừa khóc vừa nói.
“Không có việc gì cả, không có nguy hiểm đến tính mạng.” Lý Sở Hàm kiểm tra một chút, “Lâm chủ nhiệm là bác sĩ có kỹ thuật khâu tốt nhất của bệnh viện chúng tôi, vết thương không tính là lớn, vết sẹo sẽ rất nhỏ, sẽ không ảnh hưởng đến thẩm mỹ.”
“Được, được, được, vậy cảm ơn bác sĩ, tôi có thể vào trong được không?”
“Được, cùng nhau vào phòng đi.”
Lý Sở Hàm hướng về phía Lâm Dật, nói: “Cậu tới đi.”
“Được.”
Bởi vì vết thương không lớn, với lại độ khó của vết khâu cũng không lớn, cho nên Lý Sở Hàm liền sắp xếp một phòng gần đó để tiến hành.
“Bạn nhỏ năm nay mấy tuổi rồi?”
Trước khi chuẩn bị tiến hành khâu, Lâm Dật cười nói, cố gắng giảm phòng tuyến trong lòng của cô bé xuống, sau đó mới tiêm thuốc tê, như vậy chuyện phía sau sẽ dễ xử lý hơn.
Sau khi tiêm một mũi thuốc tê, bé gái ngây ngẩn cả người, đôi mắt to đẹp nhìn Lâm Dật, dường như muốn nói:
“Cháu tin tưởng chú như vậy, mà chú lại muốn đâm cháu!”
Rất nhanh, thuốc tê liền có hiệu quả, tâm tình của bé gái cũng ổn định đi không ít.
“Đứa nhỏ này, làm gì vậy, chú đang hỏi con đó.” Mẹ của bé gái dạy dỗ.
“Năm tuổi.”
Sau khi tiêm thuốc tê, Lâm Dật bắt đầu xử lý vết thương, hướng về mẹ của bé gái nói: “Làm sao vậy, sao không lái xe chậm một chút.”
“Cũng do con nhóc chết tiệt kia, trên đường đi lại cứ ầm ĩ với tôi, cho nên tôi mới trượt chân, đụng phải cây.”
Thấy con gái đã không có gì đáng ngại, người phụ nữ trung niên cũng không quá lo lắng nữa.
Mà nhìn vị bác sĩ trẻ tuổi này còn cảnh đẹp ý vui như vậy.
“Không tệ lắm.” Lâm Dật nhìn bé gái nói: “Mới có bao nhiêu tuổi mà đã học được thói cãi nhau với mẹ mình, phụ nữ sao phải làm khó xử phụ nữ chứ.”
“Cháu không có cãi nhau với mẹ, cháu chỉ là muốn mẹ cháu sinh em trai để có thể chơi đùa cùng cháu thôi.”
Bởi vì được gây tê cục bộ, cho nên lúc khâu, đứa bé mới không có cảm giác đau đớn, có thể nói chuyện bình thường.
“Mẹ đã nói với con nhiều lần rồi, cha con đi công tác, mẹ làm sao sinh em trai cho con được đây.” Mẹ của bé gái đã bó tay rồi, hoàn toàn không biết giải thích chuyện này như thế nào nữa.
“Ba không ở nhà thì làm sao vậy, chẳng lẽ không có ba thì không thể sinh em trai sao?”
“Bạn nhỏ, đừng kích động, khống chế tâm tình của mình một chút.” Lâm Dật nói:
“Việc này chú sẽ phân xử, về nhà liền để cho mẹ cháu sinh cho cháu một em trai,... Chờ khi cha cháu trở về, sẽ cho ông ấy một niềm vui bất ngờ.”
------
Dịch: MBMH Translate