Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 497 - Chương 495. Mẹ, Người Có Phải Là Có Ý Kiến Đối Với Lâm Dật Hay Không?

Chương 495. Mẹ, Người Có Phải Là Có Ý Kiến Đối Với Lâm Dật Hay Không?
Chương 495. Mẹ, Người Có Phải Là Có Ý Kiến Đối Với Lâm Dật Hay Không?

“Kỹ thuật chip 2.0?”

Trầm Thục Nghi nghĩ một lát, “Thứ này có hữu dụng không?”

Trầm Thục Nghi tuy không hiểu nhiều về phương diện này, nhưng công ty cũng đầu tư vào rất nhiều công ty khoa học kỹ thuật, hoặc ít nhiều cũng nghe qua chút tin tức công nghiệp.

“Theo dì biết thì một năm trước Intel đã nghiên cứu ra chip kỹ thuật 2.0 rồi, hiện tại đã bắt tay vào nghiên cứu Chip kỹ thuật 3.0, nghe nói đã có đột phá rất lớn. Thậm chí còn có tin tức rằng sẽ được ra mắt ở tương lai không xa, công nghệ chip kỹ thuật 2.0 của con cũng không có chỗ uy hiếp bọn họ.”

“Dì nói không sai, tin tức về phương diện này con cũng chú ý qua không ít, nhưng có một số thứ có khả năng là dì không biết.” Lâm Dật nói:

“Kỹ thuật Chip 2.0 là con viết ra trong một đêm.”

“Cái gì! Dùng một buổi tối để viết ra sao?”

Mặc dù là người ngoài nghề, nhưng đang sau khi nghe tin này, Trầm Thục Nghi cũng không khỏi rung động.

“Đúng vậy.”

“Nhưng mà trong này, cũng có mượn một số nguyên mã công khai của Intel, nhưng 95% còn lại đều là do con hoàn thành một cách độc lập.” Lâm Dật nói:

“Nếu như mật mã gốc để phát triển nghiên cứu Chip 3.0 thuộc loại ném đá qua sông thì tốc độ sẽ không có khả năng nhanh như vậy, nhưng thời gian mấy tháng, cũng đủ rồi. Con nghĩ khi đó, cho dù Intel có thể nghiên cứu ra kỹ thuật Chip 3.0 thì cũng đang ở trong giai đoạn tìm Bug, tốc độ hẳn là không đuổi kịp con.”

So với đoàn đội mấy ngàn người của Intel thì Lâm Dật đơn đả độc đấu đương nhiên là yếu thế hơn rồi.

Nhưng nhìn theo một góc độ khác thì đây cũng là một ưu thế.

Bởi vì nhiều người làm thì sẽ nhiều chuyện hơn, sự tiếp nối của các ngành và sự giao thoa của nhiều ngành chắc chắn sẽ dẫn đến việc chậm trễ trong tiến độ phát triển.

Cho dù Intel có tuyên bố với bên ngoài rằng mình có đoàn đội nghiên cứu gồm mấy ngàn người, nhưng người chân chính có thể đạt tới trình độ như Trầm Thiên Trác hẳn là không hơn năm người.

Nói cách khác, người có khả năng chính thức cũng chỉ có mấy người như vậy.

Mà bọn họ cũng không có khả năng làm chuyện này suốt ngày đêm được. Bản thân mình chỉ làm chút công việc quan trọng, còn lại sẽ giao cho cấp dưới, dưới sự vội vã như vậy thì tốc độ phát triển nghiên cứu đương nhiên là sẽ trở nên chậm chạp.

Tổng hợp những nguyên nhân này, thì bên mình muốn nghiên cứu ra kỹ thuật chip 3.0 mới trước Intel cũng không phải là nói mơ giữa ban ngày, hơn nữa còn có khả năng rất lớn.

Trầm Thục Nghi đối với hành vi của Lâm Dật cảm thấy rung động sâu sắc.

Cuối cùng cũng hiểu rõ, tại sao Trầm Thiên Trác lại nói, cậu ấy và mình là chuyên gia khó phân cao thấp.

Nếu như đặt ở cổ đại, thì có thể gọi là văn võ song toàn.

“Có cần bên dì giúp con liên hệ với đoàn đội chuyên nghiệp hay không, có lẽ có thể tăng chút tiến độ.”

Lâm Dật lắc đầu, “Không cần đâu, con sợ bọn họ theo không kịp tiến độ của con. Với lại con người con thích đơn đả độc đấu hơn, cứ như vậy, chờ lúc ra thành quả ra thì mới có thể giả... khoe khoang một chút.”

Lương Nhược Hư trợn mắt nhìn Lâm Dật, cũng may tên này phản ứng nhanh, thu miệng lại, nếu không thì không biết sẽ có chuyện gì nữa.

“Ném tiền cho con, con không muốn, cho con kỹ thuật cũng không muốn, vậy thì dì cũng chỉ có thể kính con chén rượu.”

“Cám ơn dì.” Lâm Dật cũng nâng chén, “Chờ lúc con không muốn phấn đấu nữa thì nhất định sẽ đi tìm người.”

“Được thôi, dì đáp ứng chuyện của con, chắc chắn sẽ không quên.”

Nói chuyện chính xong, rồi nói thêm chút chuyện phiếm.

Trầm Thục Nghi mặc dù ngồi ở vị trí cao, nhưng lúc nói chuyện, cũng rất dễ gần, không có chút tự phụ nào.

Sau khi ăn xong, Lâm Dật lái xe, đưa Lương Nhược Hư cùng Trầm Thục Nghi đến nhà của Lương Nhược Hư.

Về phần chiếc Audi A8 của bà thì đã được người lái qua.

Nhìn thấy hai người đã lên lầu, Lâm Dật trở lại trong xe.

Lúc này, trong đầu của anh, có một dấu chấm hỏi thật to.

Rốt cuộc mẹ của Lương Nhược Hư làm gì vậy?

Dù là Thâm Thành Xí Nga hay là ông chủ Mã tại Hàng Châu thì cũng đều phải qua khảo sát mới có thể phát ra số tiền như vậy.

Còn bà ấy thì giống như tùy tiện cũng có thể ném cho mình mấy chục tỷ, quả thực có chút khủng bố.

Nhưng xét qua những lời nói của Trầm Thục Nghi, thì có thể phân biệt được một số manh mối.

Công ty mà dì ấy điều khiển có lẽ cũng là một con kỳ lân tài chính!

Cùng lúc đó, Lương Nhược Hư cùng Trầm Thục Nghi vào nhà, đổi đôi dép lê và đồ ngủ.

“Mẹ, người đến đây sao lại không nói trước cho con một tiếng, như vậy cũng sẽ không xuất hiện những chuyện như hôm nay.”

“Con còn không biết xấu hổ mà nói.” Trầm Thục Nghi nói: “Con cho rằng mẹ nguyện ý đi làm bóng đèn sao.”

“Cái kia không phải là lộ mặt sao, người không phải là muốn đến nhìn xem Lâm Dật một chút sao.” Lương Nhược Hư nói:

“Hai chúng con thật sự là không có gì, chỉ là quan hệ rất tốt, với lại anh ấy quả thực là đã giúp con rất nhiều.”

“Nhưng cậu ấy lái con Rolls-Royce hơn 9 triệu đi đón con, hai người các con còn liếc mắt đưa tình trước cửa cơ quan. Nếu như mẹ không ra mặt thì những tin tức này, sẽ truyền đến tai những người cố ý, sẽ ảnh hưởng đến con.”

“Hắc hắc...”

Lương Nhược Hư giống như một đứa bé, ôm lấy vòng eo như thiếu nữ của Trầm Thục Nghi.

“Nhưng ông chủ Trầm không phải là xuất hiện rồi sao, như vậy sẽ không sợ người khác nói lung tung nữa.”

“Cho nên, hai người các con về sau nên chú ý một chút, chuyện này rất mẫn cảm.”

“Yên tâm đi, chúng con thật sự không phải là loại quan hệ như các người muốn đâu.” Lương Nhược Hư vò tóc, nói:

“Anh ấy muốn xây một trường học Hy Vọng tại thị trấn Bắc Kiều, Dương Thành, nhân tiện muốn thuận tiện xây thêm con đường. Con giúp anh ấy liên hệ một chút với nguyên bộ tài chính, cho nên mới để anh ấy qua đón con.”

“Cậu ấy muốn xây dựng trường học Hy Vọng sao?”

“Vâng, anh ấy vẫn đang làm từ thiện, nhưng vô cùng kín tiếng và không hay công khai, có khả năng là liên quan đến kinh nghiệm của anh ấy.” Lương Nhược Hư nhún vai, “Về phần những chuyện của anh ấy, con cũng không muốn nói nhiều, tin rằng các người cũng đều đã biết.”

Năng lực tình báo của nhà họ Lương cũng không phải là trưng cho đẹp, có chút tin tức cơ bản, cho dù mình không nói thì bọn họ cũng sẽ biết.

Trên thực tế, nhà họ Lương thật sự không có cố ý điều tra Lâm Dật.

Rất nhiều tin tức, đều là nghe được từ chỗ Dương Nghiễm Hạ và Trần Nghiên.

“Nói như vậy thì mẹ có thể hiểu được.”

“Cho nên, cho dù là dựa vào loại nguyên nhân nào thì con đều có lý do để làm chuyện này.” Lương Nhược Hư nói:

“Trùng hợp hôm nay, chính là lúc mà chúng con định nói chuyện với nguyên bộ tài chính, trùng hợp lúc anh ấy tới đón con, trùng hợp bị người thấy được.”

“Đừng nói lung tung.” Trầm Thục Nghi nói:

“Con thiếu xe sao? Cho dù xe của con có bị hỏng thì chỉ cần nói một tiếng, phía dưới sẽ có vô số người qua làm tài xế cho con, sao phải tìm cậu ấy? Chút tâm tư kia của con còn muốn lừa gạt mẹ sao?”

Ngạch...

Lương Nhược Hư không nói, cô đang giống như quả cà trong sương vậy, bình thường khí thế như vậy, giờ lại thành một người hoàn toàn khác.

Sở dĩ là như vậy, căn bản là do không đứng nổi trước cường thế.

Đứng trước mặt người phụ nữ này, mình không có bất kỳ ưu thế nào cả.

Tuy những năm này, vẫn luôn buôn bán, nhưng mấy năm trước, có người đã lớn tiếng nói.

Nếu phụ nữ nhà họ Lương mà bỏ thương trường tham gia chính trị, thì kém nhất cũng là quan lớn.

So với người phụ nữ trước mắt này, bản thân mình cơ hồ là bại hoàn toàn.

Điều đáng giận nhất là, ngay cả dáng người và dung mạo, cũng không thể bảo đảm là có thể thắng bao nhiêu.

Ưu thế duy nhất chính là tuổi của mình.

“Đi cùng với anh ấy đúng là rất thú vị, dù sao lúc nào con cũng đi một mình. Nhưng giờ thì bàn xong chuyện chính thì có thể cùng nhau đi ăn một bữa cơm, dù sao anh ấy cũng đã giúp con không ít.”

“Mẹ thấy con chính là xuân tâm nhộn nhạo.” Trầm Thục Nghi đến phòng vệ sinh, cầm một tấm mặt nạ của Lương Nhược Hư, thành thạo đắp lên mặt.

“Đem tâm tư của con, đặt ở trên công việc nhiều một chút, tích lũy thêm chút lý lịch, sau đó trở về Yến Kinh.”

Lương Nhược Hư đứng trước bồn rửa tay, ngay tại lúc đang kéo mặt nạ thì bỗng nhiên dừng lại một chút, nhìn mẹ mình trong gương.

“Mẹ, người có phải là có ý kiến đối với Lâm Dật có phải không?”

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 495.
Bình Luận (0)
Comment