Ba người đi tới gian phòng, trên mặt bàn bày đủ loại thức ăn đầy màu sắc.
Trầm Thục Nghi và Lương Nhược Hư liếc nhau một cái.
Bởi vì phía trên bàn, hầu hết đều là những món ăn nổi tiếng của Yến Kinh.
Từ điểm này có thể thấy được tâm tư cẩn thận của Lâm Dật.
“Thật ra lần này dì tới là để mở cuộc họp, thuận tiện đến xem Hạt Gạo một chút, không nghĩ tới là sẽ gặp được hai người các con, hôm nay khiến con phải tốn kém rồi.”
“Cái này thì có gì mà tốn kém, coi như là ăn tại nhà mình thôi.” Lâm Dật nói:
“Về sau nếu dì đi công tác thì cứ ở lại đây, con sẽ để cho người một bộ phòng tổng thống, chỉ có người mới có thể sử dụng.”
“Không cần khách khí như vậy, dì cũng không hay tới Trung Hải bên này, với lại Hạt Gạo còn có nhà ở bên kia, dì đến ở nhà của nó là được rồi.”
Lương Nhược Hư khinh bỉ nhìn Lâm Dật, trong lòng có chút đắc ý.
Vỗ mông ngựa lại vỗ trúng đùi ngựa rồi đúng không?
Mẹ tôi mới không thèm nghe mấy lời kia của anh.
“Ở với cô ấy cũng được, con về nhà ở là được.”
“Ngạch...”
Bầu không khí trong phòng khách khá là quái dị, Trầm Thục Nghi đánh giá liếc con gái của mình một chút, cảm giác mọi chuyện hình như không đơn giản.
Vừa tới Trung Hải hơn hai tháng, mà đã phát triển đến nước này rồi sao?
Chẳng lẽ là trước đây đã từng quen biết?
Không phải là đã xảy ra chuyện kia rồi chứ?
Sẽ không mang đến cho mình một đứa cháu ngoại đó chứ?
Tại toàn bộ Trung Quốc, luận thân phận địa vị, cũng không có mấy người phụ nữ có thể sánh được với Trầm Thục Nghi.
Nhưng cho dù là vậy thì bà ấy cũng có những đặc tính bình thường như bao người phụ nữ khác.
Bát quái, đa nghi, thích phỏng đoán.
Chỉ một câu nói của Lâm Dật thôi mà đã có thể bổ não ra một bộ phim luân lý dài đến 80 tập.
Cho nên xét theo một số phương diện thì Trầm Thục Nghi thật ra cũng không khác gì những người mẹ bình thường cả.
“Lâm Dật, anh nói bậy bạ gì đấy.” Lương Nhược Hư gắt giọng:
“Anh bôi xấu thanh danh của tôi, Lương Nhược Hư tôi không phải người như vậy.”
“Tôi chỉ nói là về nhà ở, cũng không có nói gì mà? Làm sao lại thành bôi xấu danh tiếng của cô rồi? Chẳng lẽ tôi không thể trở về sao? Cô cũng quá bá đạo rồi.”
“Được rồi, hai người các con đừng nháo nữa.” Trầm Thục Nghi nói:
“Đều đã là người lớn rồi, sao lại không có chút trầm ổn nào vậy.”
Lương Nhược Hư bình thường thật sự không phải như vậy, nhưng có Trầm Thục Nghi ở đây, cô liền có chút khống chế không nổi tâm tư trẻ con của mình.
“Tiểu Dật, dì nghe nói con đang phát triển nghiên cứu máy quang khắc?” Lúc ăn cơm Trầm Thục Nghi hỏi.
“Vâng.” Lâm Dật gật gật đầu, cũng không có giấu diếm làm gì.
Loại chuyện này thì có thể thoải mái nói chuyện.
“Có gặp phải khó khăn gì không, chẳng hạn như phương diện tài chính? Dì có thể đầu tư cho con một chút.”
“Không cần đâu, phương diện tài chính con vẫn rất là dư dả, tạm thời còn đủ.”
Phát triển nghiên cứu máy quang khắc chính là một cái động không đáy, ném đi 300 triệu 200 triệu cũng căn bản không nhìn thấy hiệu quả. Lâm Dật cũng không thiếu chút tiền này, cũng không cần bà ấy đến đầu tư.
“Tuy rằng dì đối với lĩnh vực khoa học kỹ thuật cũng không thể coi là hiểu biết nhiều, nhưng cũng biết về máy quang khắc. Đây cũng không phải là thứ mà tập hợp ý chí cá nhân là có thể hoàn thành, nếu như ngày nào đó con thiếu tiền, thì cứ nói với dì một tiếng, nếu quá nhiều thì khả năng là dì sẽ không bỏ ra nổi, nhưng mấy chục tỷ thì không thành vấn đề.”
Phốc!
Lâm Dật thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu.
Mấy chục tỷ còn nói không được coi là nhiều?
Toàn bộ gia sản của mình hợp lại, cũng không nhiều được như vậy?!
Dì à, Chút ít này của người hình như có chút quá mức a!
“Dì à.” Lâm Dật nói nghiêm túc.
“Thế nào?”
“Con không muốn phấn đấu nữa.”
“Có phải gặp phải khó khăn gì rồi hay không? Nói ra dì nghe xem nào.”
Trầm Thục Nghi tựa vào thành ghế, sống lưng thẳng tắp, nếu như không phải xuất thân từ danh môn, thì sẽ không có dạng tư thế ngồi này.
“Gần đây chuyện nghiên cứu của Trầm lão đại có gặp chút khó khăn, cần nguồn sáng 4 Nano EUV, mà thứ này chỉ có Cymer mới có thể sản xuất, dì có quen biết ai trong lĩnh vực này không?”
“Cymer...”
Trầm Thục Nghi lẩm bẩm một câu, “Cymer là nhà chế tạo nguồn sáng đứng đầu toàn thế giới, hơn nữa còn là công ty của Mỹ. Hiện tại quan hệ của hai nước lại căng thẳng như vậy, muốn mua được nguồn sáng 4 Nano từ bọn họ tựa hồ là chuyện rất khó khăn.”
Lâm Dật gật gật đầu, “Mấy ngày trước, Trầm lão đại có tìm đến người của Cymer tại Trung Hải để trò chuyện về chuyện này, nhưng không có hiệu quả gì, người ta không chịu nể mặt mũi.”
“Con tìm người của Cymer khẳng định là không được, đại cổ đông của Cymer là Intel, bọn họ mới là chính chủ.”
“Intel sao?”
Hai mắt Lâm Dật tỏa sáng, tựa hồ đã nghĩ ra biện pháp giải quyết chuyện này.
Nhưng cũng không thể bảo đảm là có thể thuận lợi hoàn thành chuyện này hay không, nhưng ít nhất phải cố gắng thử một lần.
“Trừ cái đó ra, trước đó vài ngày, con còn náo thành động tĩnh lớn như vậy, đoán chừng một số công ty của Mỹ đã cho con vào danh sách đen, cho nên chuyện này lại càng khó xử lý hơn.” Trầm Thục Nghi nói:
“Nhưng bên kia của con nếu như không có nguồn sáng 4 Nano thì sẽ không tiếp tục được.”
“Chúng con cũng có thể tự mình phát triển nghiên cứu, nhưng thời gian sẽ bị trì hoãn thêm, chúng con đợi không nổi.”
“Con có một biện pháp, các người nghe một chút xem có thể thực hiện được hay không.” Lương Nhược Hư nói.
“Cô nói đi.”
“Chính là lặp lại chiêu cũ, tôi có thể thông báo để hải quan giữ lại hàng của Intel, khiến cho bọn họ bán nguồn sáng cho chúng ta.”
“Con nha, còn quá trẻ, nghĩ quá đơn giản rồi.” Trầm Thục Nghi nói:
“Chip và dược phẩm không giống nhau, tuy rằng việc nhập khẩu thuốc rất quan trọng, nhưng chúng ta có thể miễn cưỡng tìm ra thuốc thay thế. Nhưng Chip thì lại khác, đây là thứ có thể quyết định vận mệnh của quốc gia, nếu như con dám giữ Chip của Intel trong một ngày thì nhà chúng ta sẽ có nguy cơ bị lật đổ. Biện pháp này không thể dùng được.”
“Như vậy cũng quá khó khăn rồi, người ta cũng không thiếu tiền, cũng không lo nguồn tiêu thụ, ngay cả chỗ để đàm phán cũng không có.”
“Không thể nói như thế, chúng ta còn có một chút cơ hội.”
Lời nói của Lâm Dật, hấp dẫn sự chú ý của hai mẹ con.
Người thông minh như Trầm Thục Nghi đều nghĩ không ra cơ hội mà Lâm Dật nói tới là gì.
“Tiểu Dật, dì nhắc nhở con một câu, một số thói quen và mưu kế nhỏ chỉ có thể sử dụng với thế lực ngang nhau hoặc là hai bên chênh lệch không lớn, nếu không thì một chút hiệu quả cũng không có.” Trầm Thục Nghi nói:
“Giống như việc đả động đối với một hệ thống gồm tam thể, những con kỳ lân tài chính kia sẽ không nói đạo lý với con đâu.”
“Giống như việc con đào Trầm kỹ sư trở về, nếu như Microsoft biết trước chuyện này, thì con cũng không nhất định có thể đem ngài ấy về đâu.”
Lâm Dật cười cười, “Những gì mà dì nói con đều hiểu, cho nên lần này, con cũng không có ý định dùng mưu kế với bọn họ, sẽ làm bằng đao thật thương thật.”
“Làm bằng đao thật thương thật là sao?”
Điều này làm cho hai mẹ con cảm thấy mông lung. Lấy năng lực bây giờ của cậu ấy thì chưa đủ bản lĩnh để đối đầu với công ty như Intel.
“Muốn kéo bọn họ vào bàn đàm phán, thì nhất định phải nắm giữ được thứ gì đó của bọn.” Trầm Thục Nghi nhìn Lâm Dật,
“Nhưng trên tay của con, hẳn không có con át chủ bài như này.”
“Dì nói như vậy thì không đúng rồi, trên tay của con thật ra còn có một lá bài chưa lật. Thứ này đối với người khác thì vô dụng, nhưng đối với Intel thì có vẻ như thật sự có điểm dùng được.”
“Con nói cái gì?”
“Kỹ thuật Chip 2.0!”
------
Dịch: MBMH Translate