“Như vậy cũng được.” Lâm Dật cười ha hả, lấy điện thoại di động ra, “Quét mã là được.”
Sau khi quét xong mã của Lâm Dật, hai mẹ con rời đi với vẻ mặt bi phẫn.
Buổi sáng mạo hiểm cả tính mạng để lừa 200 tệ, cứ nghĩ là buổi chiều có thể tiếp tục, không nghĩ tới lại mất ngược 300 tệ!
Thật sự là nhân tính vặn vẹo + không có đạo đức!
“Xử lý mấy người học sinh này như thế nào đây?” Lâm Dật nhìn Trần Tuấn Long, nói.
“Sau này nói lại với hiệu trưởng một chút đi, còn về việc xử lý cụ thể như thế nào thì sẽ do nhà trường quyết định.”
“Cô nói cũng đúng.”
Hai người lái xe rời đi, không thèm phản ứng lại Trần Tuấn Long.
Nhưng có thể xác định rằng cuộc sống sau này của cậu ta ở trường học nhất định là sẽ không dễ chịu gì.
Lấy tính cách quạnh quẽ của Lý Sở Hàm, nếu như mà cô gặp phải chuyện này thì cô có lẽ cũng sẽ không truy cứu.
Nhưng giữa ban ngày lại nói xấu Lâm Dật, như vậy là không được, cô nhịn không được.
Trên đường trở về, Lâm Dật nhìn đồng hồ một chút, phát hiện đã hơn ba giờ, “Đưa tôi về Cửu Châu Các đi.”
“Không trở về bệnh viện nữa sao?”
“Vừa rồi đã chậm trễ không ít thời gian, cho nên không trở về nữa.” Lâm Dật nói: “Cô cứ lái xe tôi mà đi cũng được.”
“Vậy thì ngày mai tôi sẽ tới đón cậu.”
“Không cần, trong nhà còn có xe mà, cô không cần phải chạy qua chạy lại làm gì.”
“Được rồi.”
Sau khi đưa Lâm Dật về Cửu Châu Các, Lý Sở Hàm lái xe rời đi.
Bởi vì Lý Sở Hàm mua cho mình hai bộ quần áo, Lâm Dật mặc một bộ trong đó rồi lái xe đi đón Lương Nhược Hư.
Bốn giờ chiều, điện thoại của Lâm Dật vang lên, là Lương Nhược Hư gọi tới.
“Anh lái Rolls-Royce tới sao?”
“Đúng vậy, đón Lương đại mỹ nữ mà không được trang trọng một chút sao.”
“Nhanh lái đi chỗ khác đi.” Lương Nhược Hư vội vã nói: “Nếu để cho đồng nghiệp trong cơ quan thấy được thì không biết sẽ thành chuyện gì đâu.”
“Việc này có sao đâu, Lương thị trưởng không thể tìm một người bạn trai vừa đẹp trai lại vừa có tiền sao? Tuy rằng tôi rất ưu tú, cô không xứng với tôi, nhưng chỉ cần cô cố gắng một chút thì vẫn có thể đuổi theo bước chân của tôi.”
“Đừng nói nhảm nữa, lái xa ra một chút, đừng dừng trước cửa cơ quan.”
Lâm Dật không nói chuyện, trực tiếp cúp điện thoại, bởi vì anh nhìn thấy Lương Nhược Hư đang ở bên ngoài, cho nên cũng mở cửa rồi xuống xe.
Cùng lúc đó, tại phía sau xe Lâm Dật, ước chừng cách khoảng hai mươi mấy mét có đỗ một chiếc Audi A8.
Trên ghế lái là một người phụ nữ mặc váy dài, đeo kính râm màu nâu.
Lúc cô ấy nghiêng đầu nhìn vào cơ quan, có thể nhìn thấy phía dưới kính râm là một đôi mắt hạnh xinh đẹp.
Mà người này, cũng chính là Trầm Thục Nghi.
Sau khi xuống xe, ánh mắt của Lâm Dật nhìn chằm chằm vào Lương Nhược Hư, khua tay nói:
“Em yêu lên xe đi, buổi tối sẽ đưa em đi ăn bữa tối dưới ánh nến.”
Nghe thấy tiếng gọi ầm ĩ của Lâm Dật, Lương Nhược Hư xấu hổ hít sâu một hơi.
Cô vội vàng lấy túi xách che mặt, đúng là mắc cỡ chết đi được.
“Tiểu Lương, khó trách nhiều lần tôi giới thiệu đối tượng cho cô, cô đều không đồng ý, thì ra là đã có ý trung nhân, chàng trai này đúng thật không tệ.”
“Hàn bí thư, cô cũng đừng giễu cợt tôi nữa, tôi không quen anh ta, anh ta bị bệnh tâm thần, đầu óc không bình thường.”
“Thật sao, bệnh tâm thần nhà ai lại to gan như vậy chứ, lại dám đến đây hô to gọi nhỏ.” Hàn bí thư vừa cười vừa nói: “Tình yêu nam nữ rất bình thường, không phải là chuyện gì lớn, không cần phải ngượng ngùng.”
Lương Nhược Hư xấu hổ dậm chân, đi tới bên cạnh Lâm Dật, nhéo anh một cái theo bản năng.
“Anh có phải là muốn tôi phải nghỉ việc hay không, anh lái xe này tới làm gì.”
Rolls-Royce hơn 9 triệu, để cho người khác nhìn thấy thì không biết sẽ thành chuyện gì đây.
“Lương đại mỹ nữ chủ động hẹn tôi, sao tôi lại không được trang trọng một chút chứ.”
“Mau lên xe đi, nhân lúc hiện tại còn không có nhiều người.”
Lương Nhược Hư vừa thẹn vừa giận đẩy Lâm Dật, muốn rời khỏi nơi này nhanh một chút, thực sự quá mất mặt.
“Không thành vấn đề, hôm nay tất cả đều nghe theo cô.”
“Lúc cần nghe lời thì không nghe lời, lúc không cần nghe lời thì lại nghe lời, mau lên xe đi, nhanh lên.”
Reng reng reng
Ngay lúc Lương Nhược Hư chuẩn bị lên xe, điện thoại di động trong túi đột nhiên vang lên.
“Mẹ.” Lương Nhược Hư nói.
“Hạt gạo, đang làm gì vậy.”
Lương Nhược Hư dừng một chút, “Vừa mới họp xong, con đang xem tư liệu cuộc họp.”
“Thật sao?”
“Con đã lừa người bao giờ chưa.” Lương Nhược Hư cười nói.
“Vậy con quay đầu, đằng sau có chiếc A8.”
Rầm rầm rầm
Lương Nhược Hư ngây người như phỗng tại chỗ, cả người đều choáng váng.
Cô máy móc quay đầu, ngoài ý muốn nhìn thấy mẹ mình đang ngồi trên ghế lái của A8!
“Làm sao vậy, cô có đi hay không?” Lâm Dật thúc giục.
“Đi, không đi được...”
“Làm sao lại không đi được? Dì cả bỗng nhiên tới sao?”
“Là mẹ tôi bỗng nhiên tới...”
“Mẹ nó!”
Theo anh mắt của Lương Nhược Hư, Lâm Dật nhìn thấy trong xe A8 phía sau có một người phụ nữ thành thục đang ngồi.
Lúc này Trầm Thục Nghi đã tháo kính râm xuống.
Lâm Dật có thể kết luận, người này hẳn là mẹ của Lương Nhược Hư.
Đôi mắt hạnh xinh đẹp kia quả thực như một dấu hiệu.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì nữa, mở cửa xe đi!”
Lâm Dật cười ha hả đi qua, giúp Trầm Thục Nghi kéo cửa xe ra.
“Chào dì.” Lâm Dật cười ha hả nói: “Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy người, cháu đã biết người là mẹ của Nhược Hư.”
“Thật sao?”
Trầm Thục Nghi cười nói, nhưng trong lòng lại cảm thấy có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới Lâm Dật sẽ tự mình đến mở cửa xe cho mình.
Phản ứng rất nhanh, lá gan cũng đủ lớn.
“Đương nhiên rồi.” Lâm Dật nói ra: “Tuy rằng lớn lên rất giống, nhưng xét về dung mạo và khí chất, cô ấy còn không bằng người, còn kém xa.”
Lương Nhược Hư:???
Đây không phải là đang trợn mắt nói dối sao.
Trước đó không phải từng nói lớn lên giống nhau, hiện tại lại nói dung mạo không bằng mẹ tôi?
Thật sự cho rằng mẹ tôi dễ lừa như vậy sao.
“Thật dì cũng cho là như vậy, chỉ là nó không thừa nhận.”
Lương Nhược Hư:…
“Còn đứng ngây người ra đó làm gì? Tới đây đi.” Lâm Dật hướng về phía Lương Nhược Hư, nói:
“Là tôi nhìn thấy dì, không phải là mẹ tôi thấy con dâu, cũng không phải phóng lao, cô ở đó khó xử làm gì chứ!”
Lương Nhược Hư ủ rũ đi tới, khuôn mặt đỏ giống như là bị lửa thiêu vậy.
“Mẹ, sao người lại tới đây?”
“Mẹ đến Trung Hải để triển khai cuộc họp, nghĩ là sẽ mang đến cho con niềm vui bất ngờ, cùng đi ăn tối, không nghĩ tới con lại mang đến cho mẹ niềm vui bất ngờ trước.”
Mỗi một hành động của Trầm Thục Nghi khiến cho Lâm Dật trong nháy mắt liền hiểu rõ thế nào gọi là phu nhân nhà quyền thế.
Khí chất này cũng giống như mình, rất khó nắm bắt.
“Mẹ, người đừng hiểu lầm, chuyện không phải như người nghĩ đâu. Hai người chúng con là có những chuyện khác muốn làm, cho nên anh ấy mới đến đón con, đây là lần đầu tiên, cũng là lần duy nhất.”
“Mẹ cũng không hỏi chuyện này, con giải thích làm gì.” Trầm Thục Nghi cười nói:
“Hai người các con còn có việc sao, vậy các con cứ bận việc của mình trước đi, mẹ sẽ về khách sạn, dù sao ngày mai mẹ cũng mới đi.”
“Vậy thì con sẽ đi làm việc trước?”
“Làm cái gì mà làm!” Lâm Dật nói: “Người nào quan trọng hơn cô cũng không biết sao?”
Lâm Dật cười ha hả, đón Trầm Thục Nghi đến ghế phụ, “Dì hẳn là vừa mới xuống máy bay đúng không, hẳn là còn chưa ăn cơm đi, con sẽ đặt trước một bàn coi như là đón gió tẩy trần cho người.”
Khóe miệng Trầm Thục Nghi mang theo ý cười.
Khó trách có thể thân cận cùng Hạt Gạo, cái miệng này đúng là ngọt.
Với lại dáng dấp cũng không tệ, hẳn là có thể qua ải của mẹ chồng.
“Chuyện của dì không sao cả, các con cứ bận chuyện của mình trước đi.”
“Chuyện gì có thể quan trọng bằng người chứ, đều để sang một bên đi, chúng ta đi ăn cơm trước đã.”
Trầm Thục Nghi cười nhìn Lương Nhược Hư, “Có được không?”
“Con gọi điện thoại đánh tiếng cái đã.”
Cuộc gặp mặt hôm nay cũng không phải là chuyện gì lớn, nhưng Lương Nhược Hư cảm thấy mình đã không còn mặt mũi để nhìn người nữa rồi.
Hiện tại mẹ đã biết chuyện này, qua mấy ngày thì ông nội bà nội và ba mình cũng sẽ biết.
Mình còn làm người thế nào nữa.
Quá mất mặt.
Sớm biết như vậy thì hôm nay đã không để anh ấy đến đón mình.
“Thưa dì, chúng ta lên xe thôi, chúng ta sẽ đi ăn gì đó, có chuyện gì, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.”
“Vậy thì dì sẽ là khách theo chủ.” Trầm Thục Nghi gật đầu đáp ứng.
Ba người lên xe, đi đến khách sạn Bán Đảo.
Trên đường, Trầm Thục Nghi ngồi ở vị trí kế bên tài xế, Lương Nhược Hư ngồi xuống hàng sau, cảm giác sắp xếp như vậy hình như có chút quái dị.
Lẽ ra mẹ phải ngồi hàng sau cùng mình chứ.
Trên đường, ngoại trừ nói chuyện phiếm với Trầm Thục Nghi, Lâm Dật còn gọi điện thoại trước cho Vương Thiên Long, để anh ấy đặt trước một bàn.
Đến khách sạn, Lương Nhược Hư nhìn thấy tất cả nhân viên phục vụ của khách sạn đều đứng thành hai hàng tại cửa ra vào, phía dưới còn có thảm đỏ.
Giống như là minh tinh đi thảm đỏ vậy.
Lâm Dật làm như vậy không phải là có chút lớn sao?
Khi mình tới, cũng không có đãi ngộ như vậy, đây là có ý gì đây!
Đối với sự phô trương mà Vương Thiên Long bày ra, Lâm Dật cảm thấy vô cùng hài lòng, sau đó đón Trầm Thục Nghi vào.
Về phần Lương Nhược Hư, để cho cô ấy tự sinh tự diệt là được.
Nhìn thấy một hàng ba người đi vào khách sạn, Phó quản lý đứng bên cạnh Vương Thiên Long, nhỏ giọng nói:
“Vương quản lý, Lâm tổng phô trương lớn như vậy, hình như không phải là tán gái, mà là muốn tiếp đãi khách hàng quan trọng.”
“Không nhất định là vậy.” Vương Thiên Long cảm thấy hâm mộ, nói.
“Sao lại không chắc chắn?” Bộ quản lý nói: “Nhìn quan hệ của hai người phụ nữ kia hình như là mẹ con đó.”
“Tôi biết, chẳng lẽ như vậy liền không thể cùng nhau sao?”
------
Dịch: MBMH Translate