Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 494 - Chương 492. Không Phải Là Hoài Nghi, Mà Là Phủ Định!

Chương 492. Không Phải Là Hoài Nghi, Mà Là Phủ Định!
Chương 492. Không Phải Là Hoài Nghi, Mà Là Phủ Định!

“300 ngàn?!”

Nghe thấy con số này, Lý Sở Hàm cảm giác như mình đã nghe lầm.

Phục Đán dạy dỗ học sinh như thế nào vậy?

Người đàn ông trẻ tuổi và mẹ của anh ta cũng nghe mà sửng sốt.

Rõ ràng đang ở trong thế bị động, vậy mà bằng một cách kỳ lạ nào đó lại bỗng dưng có một người hỗ trợ cấp Thần đến giúp, không chỉ có mở đoàn, mà còn có thể giúp mình đánh thắng.

Thật sự là trâu bò!

“Không sai, với lại 300 ngàn này đã được phỏng đoán cẩn thận, hi vọng các người có thể nhanh chuẩn bị tiền một chút, không nên chậm trễ việc trị liệu của cụ bà, nếu không thì chi phí sau đó sẽ càng nhiều.”

Nghe được kết quả kiểm tra này, tất cả mọi người đều tương đối tin tưởng.

Bởi vì danh tiếng sinh viên Phục Đán vẫn còn tại đó, bọn họ dạy dỗ học sinh nhất định là không thể kém được, cho nên con số 300 ngàn này sẽ không thể sai được.

Hai cảnh sát cũng có chút trở tay không kịp, không nghĩ tới mọi chuyện lại bị đảo ngược như vậy.

Nếu đúng là như vậy thì 2000 tệ quả thực là quá ít.

“Tiên sinh nữ sĩ, người bị thương đã được kiểm tra xong, xét thấy tình huống như vậy, 2000 tệ kia có khả năng là không đủ rồi, nếu không các người tự mình thương lượng một chút đi?”

“Không có gì phải thương lượng cả, vừa rồi tôi nói 100 ngàn tệ là tôi phán đoán sai, hiện tại nếu như không bồi thường 300 ngàn thì việc này sẽ không xong đâu!”

“Cậu ấy kiểm tra không chính xác, mẹ của anh không có việc gì cả.” Lý Sở Hàm nói:

“Vừa rồi tôi còn định đưa tiền cho xong việc, nhưng bây giờ thì một phần cũng không có đâu.”

“Cô đang nói mê sảng gì vậy? Cậu ấy chính là học sinh của trường y Phục Đán, chẳng lẽ cô đang hoài nghi trình độ và năng lực của cậu ấy sao?” Người đàn ông trẻ tuổi không chịu buông tha, liên tục chất vấn.

“Cũng không phải là hoài nghi, mà là phủ định.”

Lời nói của Lý Sở Hàm khiến cho mọi người ở chỗ này đều yên lặng.

Bằng cấp của người ta con bày ở đó, thế mà lại phủ định năng lực của người ta, cho dù không muốn bồi thường tiền thì cũng phải tìm lý do nào đó phù hợp một chút chứ?

“Vị nữ sĩ này, tôi hi vọng cô có thể tích cực đối mặt với vấn đề, mà không phải là trốn tránh.”

“Tôi cũng không có trốn tránh, mà là đang cùng các người tranh luận về chuyện này.”

“Nhưng bộ dáng của cô không giống là đang tranh luận chút nào, vậy mà lại phủ định sinh viên của Phục Đán, cô không cảm thấy như vậy quá buồn cười à.”

Lý Sở Hàm lấy điện thoại di động ra, tìm ảnh chụp thẻ công tác của mình.

“Tôi là chủ nhiệm khoa tim mạch của bệnh viện Hoa Sơn, trực thuộc đại học Phục Đán, Lý Sở Hàm, người bên cạnh là đồng nghiệp của tôi, Phó chủ nhiệm khoa tim mạch. Anh nói xem hai người chúng tôi có năng lực phủ định cậu ta hay không?”

“Thế, thế mà lại là chủ nhiệm bệnh viện Hoa Sơn?”

Biết được thân phận của Lý Sở Hàm và Lâm Dật, người ở chỗ này đều cảm thấy chấn động.

Đây đều là những nhân vật trâu bò a!

Người ta đã làm đến cấp bậc như chủ nhiệm rồi, trình độ đương nhiên là không cần phải bàn cãi, khẳng định là mạnh hơn nhiều so với một học sinh như cậu ta.

Nói một cách khác, kết quả mà cậu ta vừa mới chẩn đoán, có thể đã mắc sai sót rất nghiêm trọng.

Sau khi cất điện thoại di động của mình, Lý Sở Hàm nhìn Trần Tuấn Long rồi nói:

“Nửa năm trước, tôi còn từng đến dạy cho một số bộ phận nghiên cứu sinh của trường, lúc đó còn cảm thấy trình độ của bọn họ đúng là không tệ. Không nghĩ tới bây giờ lại giảm đến mức độ này rồi, sau này đi ra ngoài đừng có nói là sinh viên của Phục Đán nữa, tránh làm trường học mất mặt.”

Sắc mặt của Trần Tuấn Long trở nên càng khó coi, không ngờ ra cửa vậy mà lại gặp phải hai vị đại nhân, mình có phải là quá xui xẻo rồi hay không?

Sau khi biết thân phận của Lâm Dật và Lý Sở Hàm, cảnh sát cũng trở nên nghiêm túc hơn.

“Lý chủ nhiệm, cô xác định, bà lão này không có chút việc gì sao?”

“Tôi xác thực...”

“Cũng không hẳn là vậy.”

Lý Sở Hàm nói còn chưa dứt lời, đã bị Lâm Dật cắt ngang.

Ánh mắt của Lý Sở Hàm liếc qua, dường như đang thăm dò xem Lâm Dật đang làm cái gì.

“Hai chúng tôi mới chỉ kiểm tra trực quan thôi, vẫn nên làm kiểm tra cẩn thận rồi lại nói.”

Lâm Dật cúi người, nhìn quanh người của cụ bà kia một chút, sau đó bỗng nhéo mấy cái.

“Tình huống không lạc quan lắm.”

“Tại sao lại không lạc quan rồi?”

Lâm Dật sờ cằm nói:

“Hai chân của bà ấy hẳn là đã bị đụng phế rồi, phải lập tức đưa đến bệnh viện cắt chân.”

“Nghiêm trọng như vậy sao?!”

Sau khi biết thân phận của Lâm Dật, mọi người đều tin tưởng không nghi ngờ gì cả.

Chỉ là chưa từng nghĩ tới, thương thế sẽ nghiêm trọng như vậy.

“Quả thực rất nghiêm trọng, phải bắt đầu cắt từ phía dưới cổ, như vậy thì mới có thể bảo vệ được tính mạng, nếu không thì chỉ có chờ chết thôi.”

Bắt đầu cắt từ dưới cổ sao?

Như vậy không phải là trực tiếp giết chết sao?

“Lâm chủ nhiệm, ngài đừng nói giỡn nữa.” Nam cảnh sát lên tiếng:

“Nhưng thật sự cần phải cắt sao?”

“Đương nhiên, anh không thấy tình huống bây giờ của bà ấy sao, đã không thể cử động. Nếu như không cắt chân thì sẽ làm cho kinh mạch toàn thân thối rữa, hậu quả nhất định là sẽ càng nghiêm trọng hơn.”

Hai vị cảnh sát, nhìn cụ bà nằm dưới đất, nói:

“Cụ bà, bà hẳn là không động đậy được đúng không, chúng tôi bây giờ sẽ gọi điện cho 120, liên hệ với bệnh viện để làm phẫu thuật cho bà. Nhưng bà yên tâm, chuyện này là trách nhiệm của bọn họ, tiền phẫu thuật bọn họ nhất định sẽ trả, các người sẽ không cần phải thanh toán một phân tiền nào cả.”

Bà lão và con của bà đều nghe mà mộng bức.

Cho dù các người trả tiền chữa bệnh thì chúng tôi cũng không thể cắt chân được!

“Không, không cần...”

Người đàn ông trẻ tuổi đỡ mẹ của mình, nói:

“Mẹ tôi đi đứng vẫn rất tốt, anh nhìn bà ấy vui vẻ như vậy, nhất định là không có việc gì cả, không cần gọi 120 đâu.”

“Các người xác định là không có chuyện gì sao?”

“Thật sự không có chuyện gì mà, tôi đoán là vừa rồi cũng không phải là bị bọn họ đụng, là mẹ tôi tự mình ngã xuống, cho nên việc này coi như xong đi.”

“Nếu anh đã nói không có việc gì, thì coi như không có việc gì đi.”

“Vâng vâng vâng, xác thực không có việc gì, chúng tôi đi trước.”

Hai người bị dọa cho đầu chảy đầy mồ hôi lạnh, rời đi với vẻ mặt xám xịt, nhưng tại lúc này, lại nghe thấy tiếng của Lâm Dật.

“Mọi chuyện vẫn chưa xong đâu, hai người vội đi làm gì.”

Người đàn ông trẻ tuổi nhìn Lâm Dật, “Đã không cần các người bồi thường tiền, anh còn muốn gì nữa.”

“Vừa rồi tôi và Lý chủ nhiệm đã kiểm tra toàn thân cho mẹ của anh, có phải anh nên trả phí đăng ký trước hay không?”

“Phí đăng ký?”

Người đàn ông trẻ tuổi cảm thấy mơ hồ, phí đăng ký này thì có liên quan gì đến mẹ của mình chứ?

“Tại sao ư? Chẳng lẽ anh đi bệnh viện xem bệnh không cần đăng ký sao? Anh có biết để lấy được số đăng ký của Lý chủ nhiệm hiện tại có bao nhiêu khó khăn không? Đều mẹ nó xếp kín tới cuối tuần, hiện tại cô ấy lại đến cửa xem bệnh cho các người. Các người lại ngay cả phí đăng ký cũng không muốn trả, như vậy thì có chút không đúng đi.”

Người đàn ông trẻ tuổi:…

Tôi có thể chửi tục không?

“Đồng chí cảnh sát, có người xem bệnh nhưng không muốn trả tiền, việc này có tính là phạm pháp hay không?”

“Đương nhiên là phạm pháp.”

Bởi vì biết hai người là người giả vờ bị đụng, cho nên cảnh sát cũng không có ấn tượng đối với hai mẹ con nhà này, cho nên đang toàn lực phối hợp với Lâm Dật.

“Đồng chí cảnh sát cũng đã lên tiếng rồi, hai người nhìn lấy mà làm đi. Nếu không thì sẽ được đến tham quan trại tạm giam bảy ngày đó, nghe có vẻ rất kích thích nhỉ.”

“Đừng, đừng, có chuyện gì chúng ta cứ từ từ nói, phí đăng ký là bao nhiêu, chúng tôi bây giờ sẽ trả.”

“Phí đăng ký của tôi là 84 tệ, Lý chủ nhiệm là 146 tệ, tổng cộng là 230 tệ, wechat hay là Alipay đây?”

“Con mẹ nó cậu đây là đang hố tôi!”

Người đàn ông trẻ tuổi dường như không thể nhịn được nữa, hoàn toàn bạo phát, hai tay nắm chặt, trợn mắt nghiến răng nghiến lợi:

“Tôi chọn Wechat!”

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 492.
Bình Luận (0)
Comment