Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 508 - Chương 506. Vị Trà Xanh Nhạt Rồi

Chương 506. Vị Trà Xanh Nhạt Rồi
Chương 506. Vị Trà Xanh Nhạt Rồi

“Anh đang nhìn cái gì!”

Kỷ Khuynh Nhan nhìn vào chiếc gương ở phía đối diện, phát hiện Lâm Dật đang lén nhìn mình, giơ nắm đấm lên nói:

“Có phải đang lén nhìn chân của em không?”

“Chân mọc ra, không phải là để người ta ngắm nhìn sao.”

“Thấy anh bận như vậy, cho anh một chút phúc lợi.”

Nói xong, Kỷ Khuynh Nhan vén bộ đồ ngủ bằng lụa của mình lên.

Từ từ chậm rãi, đến tận phần bắp đùi, nhưng cũng vừa hay lúc này, động tác của Kỷ Khuynh Nhan đột nhiên dừng lại.

“Được rồi, đến đây kết thúc, làm việc chăm chỉ đi.”

Lâm Dật cười cười, không nói thêm gì, tiếp tục bận rộn công việc trên tay.

Mà Kỷ Khuynh Nhan cũng không có buông váy ngủ xuống, để đôi chân trắng nõn của mình lộ ra bên ngoài.

Buổi tối hơn 11 giờ, khi công việc của Lâm Dật đã xong một phần, anh phát hiện Kỷ Khuynh Nhan cầm bản báo cáo trên tay ngủ gật trên ghế sopha rồi.

Bởi vì hôm sau anh phải đi Quảng Châu, Lâm Dật cũng không có dự tính thức cả đêm.

Ôm lấy Kỷ Khuynh Nhan, Lâm Dật đưa cô vào trong phòng riêng của cô ở Cửu Châu Các, rồi bản thân cũng trở về nghỉ ngơi.

Sáng sớm ngày hôm sau, Kỷ Khuynh Nhan thức dậy, lấy mấy đĩa thức ăn còn lại của tối qua đem ra hâm nóng, xem như là giải quyết vấn đề bữa sáng rồi.

“Hôm nay anh có sắp xếp gì không? Anh bận việc ở nhà hay là đến bệnh viện?”

“Đợi chút anh đi một chuyến đến thị trấn Bắc Kiều, xem xét về chuyện của trường học Hy Vọng, có vài chuyện phải làm tốt công tác chuẩn bị trước tiên.”

“Có cần Viện Viện đi cùng anh không?”

“Mình anh đi là được rồi, cũng không phải là chuyện gì to tát, trong tay cô ấy còn có nhiệm vụ khác nữa.”

Lâm Dật cảm thấy bản thân thật sự là một chàng trai tinh nhanh.

May mà hôm qua đã sắp xếp cho cô ta không ít công việc, nếu không thì Kỷ Khuynh Nhan đã để cô ta đi theo mình rồi.

“Chú ý an toàn, nhà bên này em sẽ chú ý giúp anh, yên tâm đi nhé.”

“OK.”

Giơ tay lên làm một ký hiệu tay, sau đó hai người lái xe rời đi, mỗi người đi mỗi ngã.

Trên đường đi đón Lý Sở Hàm, Lâm Dật quyết định, đợi xây xong trường học Hy Vọng, bổ sung khóa học quản lý thời gian vào trong chương trình giáo dục bắt buộc chín năm, chuyện này rất quan trọng.

Đến khi Lâm Dật đến nhà của Lý Sở Hàm, cô ấy đã đợi ở bên dưới rồi.

“Tôi mặc bộ đồ này được chứ?”

Lý Sở Hàm mặc vẫn là bộ đồ áo trắng và váy của ngày hôm qua.

Bởi vì Lâm Dật nói khá đẹp, nên cô ấy cứ mặc thế vậy.

“Quần áo để thay đã mang theo chưa? Tôi còn có chút việc khác nữa, có thể sẽ ở lại vài ngày, cũng không quá chắc chắn.”

“Vậy thì tôi trở về chuẩn bị chút, cậu đợi tôi vài phút, rất nhanh thôi.”

“Không phải trở về chuẩn bị nữa, đợi chút thì không lên kịp máy bay rồi.” Lâm Dật nói:

“Nếu như thiếu đồ gì đến địa phương mua là được rồi, cô xem tôi không phải cũng không có mang theo cái gì sao.”

“Được thôi, nghe theo cậu.”

Lý Sở Hàm gật đầu, ngồi lên ghế phụ, sau đó hai người lái xe đến sân bay.

Reng reng reng!

Lúc chuẩn bị làm thủ tục lên máy bay, điện thoại của Lâm Dật vang lên.

Ngoài dự liệu, là một tin nhắn ngắn.

Lâm Dật sắp quên mất kiểu phương thức liên lạc cổ xưa này luôn rồi, ngoại trừ người lạ và quảng cáo lừa đảo, đã chẳng còn mấy người vẫn đang sử dụng cách liên lạc này nữa.

Ôn Thư: “Ngài Lâm, tôi là Ôn Thư, khi nào thì ngài tới Quảng Châu?”

Nhìn thấy tin nhắn Ôn Thư gửi cho mình, Lâm Dật có chút không ngờ tới.

Chẳng qua là tùy tiện nói với Lương Nhược Hư, không nghĩ rằng cô ấy coi đó là thật.

Lâm Dật: “Tầm 11:30 thì tới Quảng Châu.”

Ôn Thư: “Vậy được rồi, đến khi đó gặp nhau.”

Lời nói của Ôn Thư rất khách sáo, cũng rất ngắn gọn, không có ý muốn nói nhiều với Lâm Dật.

Lâm Dật xoa xoa cằm, chẳng nhẽ nhan sắc của anh đây đã không còn sức thu hút như vậy rồi sao?”

Kim cương Vương lão ngũ (*) giống như mình đây, theo lẽ thường thì phải là điều trà xanh yêu thích nhất chứ.

(*)Chỉ những người đàn ông kiệt xuất, còn độc thân, không chỉ giàu có mà còn đẹp trai, phong độ, tài giỏi, đạt chuẩn về mọi mặt.

Khiếu nại một câu xong, Lâm Dật cũng không có để tâm tư lên người của Ôn Thư.

So với Lý Sở Hàm ở bên cạnh, cô ta đã cách xa cả một đẳng cấp, càng đừng nhắc tới so sánh với người phụ nữ đẳng cấp Bug như Kỷ Khuynh Nhan.

Buổi trưa 11 giờ 30, chuyến bay đúng giờ hạ cánh xuống sân bay Bạch Vân.

Vừa mới bước ra khỏi nhà ga sân bay, thì nhìn thấy luôn Ôn Thư.

Ôn Thư mặc một bộ đồ liền thân ống rộng màu đen, trang điểm nhẹ, tóc buông thả, hơi có hương vị của những người nổi tiếng trên mạng.

Đến cả Lâm Dật cũng không có cách nào liên tưởng cô ta với hình tượng nhà báo đoan trang của ngày hôm qua.

Cùng lúc này, Ôn Thư cũng nhìn thấy Lâm Dật từ trong nhà ga sân bay bước ra.

Ban đầu Ôn Thư nghĩ Lâm Dật sẽ đến một mình, không ngờ tới bên cạnh còn dẫn theo một người phụ nữ.

Dung mạo và thân hình của Lý Sở Hàm khiến cho Ôn Thư vô cùng bất ngờ.

Cô ta thực sự không nghĩ ra lý do, tại sao một người phụ nữ xinh đẹp như vậy lại đi cùng với một kẻ nghèo nàn như Lâm Dật.

Sợ rằng đến cả cuộc sống chất lượng cao cơ bản nhất cũng không đảm bảo.

“Ngài Lâm, xin chào.”

Ôn Thư cười gật đầu, sau đó bắt tay với Lâm Dật.

“Có thể đứng bên cạnh ngài Lâm đây, chắc là bạn gái của ngài rồi.”

“Tôi là bạn của cậu ấy, không phải là bạn gái.” Lý Sở Hàm giải thích.

“Thật sự ngại quá, hiểu nhầm thân phận của hai người rồi.” Ôn Thư cười trả lời.

“Không sao cả.”

Liên quan tới mối quan hệ của hai người họ, Ôn Thư không hề hỏi rõ.

Từ nhan sắc không phân biệt của bọn họ mà nói, chắc là quan hệ tình nhân không nghi ngờ rồi.

Một người có thể quyên góp tất cả tài sản, thế mà còn có tâm tư tìm tình nhân, bản thân có chút đánh giá thấp anh ta rồi.

“Ngài Lâm, tôi đã đặt sẵn phòng khách sạn để đón tiếp ngài, chúng ta qua đó trước, ăn xong cơm rồi tiếp tục xử lý những chuyện khác.”

“Việc đón tiếp thì thôi khỏi cần, tôi có hẹn những người khác ăn cơm rồi, không làm phiền các cô phí sức nữa.”

Ôn Thư ngược lại rất vui được như vậy, không đi ăn cơm thì bản thân có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian và năng lượng, một mũi tên trúng hai đích.

“Vậy thì buổi chiều chúng ta đi gặp mặt bí thư Ngô, rồi nói chuyện tiếp về phương diện này được chứ?” Ôn Thư hỏi.

“Cũng không cần thiết nữa, trên tay tôi còn có chút chuyện, sau khi bận xong tôi sẽ trực tiếp đến thị trấn Bắc Kiều.”

Nói xong, Lâm Dật nhìn Lý Sở Hàm, nói:

“Đường đến thị trấn Bắc Kiều chắc không dễ đi hả?”

“Ừm.” Lý Sở Hàm gật gật đầu: “Khoảng 3km đều là đường đất, may mà mấy hôm nay không có mưa, chắc miễn cưỡng có thể đi được.”

“Vậy thì đi thôi, đi mua một chiếc xe, nếu như không có xe cũng bất tiện.”

“Có lãng phí quá không?”

Lý Sở Hàm biết Lâm Dật có tiền, đối với cậu ta mà nói, mua một chiếc xe có thể dễ dàng giống như bản thân đi ra ngoài ăn bữa sáng vậy, vì vậy cô ấy cũng không hề có phản ứng quá mức, đây chỉ là đưa ra chút ý kiến của bản thân mà thôi.

“Mua một chiếc đi, đằng nào cũng không đáng bao nhiêu tiền.”

Nghe cuộc đối thoại này, Ôn Thư có chút khinh thường và ngạc nhiên.

Anh ta không phải là đã bỏ hết tiền đi quyên góp rồi sao, chỉ còn lại một chiếc FAW mà thôi?

Làm sao còn muốn mua xe nữa?

Cho dù trong tay còn có chút ít tiền tiết kiệm, cũng không đến mức hoang phí như thế này.

“Ngài Lâm, ngài quyết định mua xe phải không?” Ôn Thư thăm dò hỏi.

Lâm Dật gật gật đầu, xem như trả lời.

Tuy rằng mấy năm nay luôn ở bên ngoài, nhưng anh vẫn rất quen thuộc đối với Quảng Châu.

“Tôi nhớ ở gần đây hình như có một cửa hàng Benz 4S, qua đó xem sao.”

“Cửa hàng Benz, Benz 4S? Ngài Lâm muốn đi đến đó sao?”

“Ừm.”

Lời của Lâm Dật một lần nữa khiến Ôn Thư choáng váng.

Tình huống gì thế này, mua xe cũng thôi đi, còn muốn mua Benz, chiếc xe rẻ nhất cũng gần tới 300 nghìn tệ rồi ấy chứ.

“Đích thực có một cửa hàng Benz 4S, bây giờ tôi dẫn hai người qua đó.”

“Được, vất vả rồi.”

Rất trùng hợp đó là xe của Ôn Thư cũng là một chiếc Benz cấp độ C.

Tuy rằng không đắt, nhưng phù hợp với kiểu người làm văn phòng như cô ta lái.

Trên đường đi, Ôn Thư biểu hiện rất hào phóng lịch sự, nói với Lâm Dật rất nhiều chuyện liên quan tới thị trấn Bắc Kiều, xem như là giới thiệu một chút về tình hình địa phương.

Mà trong cả quá trình nói chuyện, Lâm Dật phát hiện, mùi trà xanh trên người của Ôn Thư hình như nhạt đi không ít.

Cho người khác cảm giác vô cùng bình thường, giống như con thiên nga cao ngạo, vừa thân thiết, lại duy trì một chút xa cách, tỉ lệ nắm bắt rất tốt.

Lâm Dật xoa xoa cằm, chẳng nhẽ là bản thân nhìn nhầm rồi sao?

Không có khả năng nha, mình kiểm định trà xanh bao nhiêu năm rồi, còn chưa từng có lúc nào sai cả.

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 506.
Bình Luận (0)
Comment