Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 509 - Chương 507. Cái Đồng Hồ Trình Độ Học Sinh Tiểu Học

Chương 507. Cái Đồng Hồ Trình Độ Học Sinh Tiểu Học
Chương 507. Cái Đồng Hồ Trình Độ Học Sinh Tiểu Học

Ôn Thư lái xe đưa hai người họ đến cửa hàng Benz 4S.

“Ngài Lâm, tôi không hiểu lắm về xe cộ, về phương diện này chắc không cách nào giới thiệu cho ngài rồi.”

“Không sao, chúng ta tùy ý xem là được rồi.”

Nói xong, Lâm Dật cùng với Lý Sở Hàm dạo một vòng trong cửa hàng 4S, Ôn Thư ngồi ở khu vực chờ, cầm điện thoại, nói chuyện wechat với bạn thân.

Ôn Thư: “Dương Dương, cậu còn nhớ cái người mà tớ nói với cậu tối qua không?”

Bạn thân: “Người nào? Hôm qua cậu nói với tớ tổng cộng ba người đàn ông cơ, tớ định giá chút, cái người quản lý sản phẩm dường như cũng không tồi, đến cấp bậc như thế của anh ta, tiền lương của năm ít nhất cũng phải 500 nghìn tệ trở lên. Vả lại còn là người gốc Quảng Châu, có xe có nhà, điều kiện đích thực không tồi.”

Ôn Thư: “Không phải là cái người quản lý sản phẩm đó, là người đàn ông thứ ba mà tớ nhắc với cậu đó, chính là cái người quyên góp hết tiền, bản thân thì lái chiếc FAW đó.”

Bạn thân: “Anh ta á? Cậu thẳng thừng pass qua đi, tuy rằng là tốt nghiệp trường nổi tiếng, tương lai có thể kiếm không ít tiền, nhưng người như thế, đầu óc đều không bình thường. Nói không chừng lúc nào đó, anh ta lại lấy hết tiền tiết kiệm đi quyên góp hết. Cậu không phải đắn đo suy nghĩ nữa.”

Ôn Thư: “Nhưng cậu có biết không, hôm nay anh ta đến Quảng Châu rồi, tớ phụ trách đón tiếp, vừa xuống máy bay đã đến thẳng cửa hàng Benz 4S, nói muốn mua xe.”

Bạn thân: “Hả? Tình huống gì vậy? Xuống khỏi may bay liền muốn mua xe?”

Ôn Thư: “Thật đó, bọn tớ đang ở trong cửa hàng đây, nói là không có xe, đi lại không thuận tiện, muốn mua một chiếc thay đi bộ.”

Nói xong, Ôn Thư còn gửi ảnh chụp hiện trường cho bạn thân, chứng minh bản thân kể hoàn toàn là sự thật.

Bạn thân: “Mua xe mà thôi, chẳng có gì to tát quái lạ cả.”

Bạn thân: “Tuy rằng anh ta đã quyên góp hết tiền rồi, nhưng cũng không thể một chút tiền cũng không có, mua chiếc xe để lái cũng bình thường mà, đừng kinh ngạc như vậy.”

Ôn Thư: “Vậy có thể chỉ ra là vẫn có chút tiền rồi?”

Bạn thân: “Đại tỷ, chẳng nhẽ trong mắt của cậu, mua một chiếc Benz thì tính là người có tiền sao? Có thể có chút hiểu biết việc đời không, đừng trông giống như rìa thành thị với nông thôn vậy.”

Bạn thân: “Xe cậu lái cũng là Benz, cậu có tiền không?”

Ôn Thư: “Tớ cũng là sợ sai bỏ lỡ mất, dù gì là người đàn ông muốn quyên góp hàng triệu tệ.”

Bạn thân: “Được rồi, tớ lại dạy cậu một phương pháp, kiểm định đàn ông có tiền hay không?”

Ôn Thư: “Cách nào? Nói nhanh.”

Bạn thân: “Đều nói nhẫn kim cương khẳng định đẳng cấp của phụ nữ đồng hồ của đàn ông, tuy rằng anh ta lái chiếc xe không đáng tiền, nhưng cậu nhìn đồng hồ của anh ta sẽ biết ngay, mỗi người đàn ông thành công, đều có một chiếc đồng hồ tương xứng với thân phận của anh ta, cậu đi nhìn là biết ngay thôi.”

Ôn Thư nỗ lực hồi tưởng, cảnh tượng hôm qua lúc gặp mặt Lâm Dật, phát hiện anh ta hình như không có đeo đồng hồ.

Nghĩ đến đây, Ôn Thư ngoảnh đầu nhìn về phía Lâm Dật đang thong dong đi dạo, phát hiện trên cổ tay của anh ta, dường như có thêm một chiếc đồng hồ, nhưng đen nhèm, nhìn không rõ là hàng của hãng nào.

Ôn Thư: “Tớ nhìn thấy đồng hồ của anh ta rồi, nhưng nhìn không ra là hãng gì.”

Bạn thân: “Cậu miêu tả dáng vẻ đại khái cho tớ, tớ nhìn qua không ít đồng hồ đó.”

Ôn Thư: “Nhìn có chút không rõ, đen nhèm, mặt đồng hồ xanh xanh hoa cỏ, một chút cũng không đơn giản, nhìn thì đặc biệt khoa trương, vả lại dây đồng hồ còn là dây cao su.”

Bạn thân: “Dây đeo cao su? Cháu trai mới lên cấp hai của tớ còn không đeo loại đồng hồ dây cao su nữa cơ, kiểu đàn ông khoa học công nghệ cũng quá low rồi, thế mà vẫn còn đeo loại đồng hồ này, nhìn là biết người chết dây thần kinh não, hoàn toàn không phải là người cùng một cấp bậc với chúng ta.”

Ôn Thư: “Xác định không đáng tiền đúng không?”

Bạn thân: “Tất nhiên không đáng tiền rồi! Tớ nói cho cậu biết, đồng hồ đáng tiền nhất là đồng hồ cơ, không phải là bằng dây thép, thì cũng phải là da thật, tuyệt đối không có dây cao su, vả lại đồng hồ đắt tiền đều có một đặc điểm phân biệt, trang trí mặt đồng hồ đều vô cùng đơn giản, mà đồng hồ anh ta đeo, nhìn là biết phong cách của học sinh tiểu học, low chết đi được.”

Ôn Thư: “Tớ cũng cảm thấy khá phổ thông, chiếc đồng hồ hơn mười nghìn tệ mà bạn trai tớ đeo, nhìn thôi cũng cao cấp hơn của anh ta.”

Bạn thân: “Vì vậy, nghe lời khuyên của chị em, cậu đừng nghĩ nhiều nữa, đừng thấy người ta trông đẹp trai mà không buông tay, không có tiền, chẳng có tác dụng gì, vẫn nên suy nghĩ về cái người quản lý sản phẩm kia đi.”

Ôn Thư: “Cậu đừng nói xàm, tớ với quản lý sản phẩm đó là quan hệ bạn bè tốt, tớ là người có bạn trai rồi.”

Bạn thân: “Xí, có bạn trai rồi mà còn hẹn người ta tháng sau đi du lịch Phuket, quá giả rồi.”

Vì muốn tránh để bạn thân tiếp tục bóc mẽ bản thân, Ôn Thư đặt điện thoại xuống, không trả lời lại nữa, bắt đầu tìm hiểu thời tiết của Phuket.

Nếu như gặp đúng trời mưa thì phải đổi ngày trước cho kịp.

“Thưa ngài, mời qua bên này.”

Đúng lúc Ôn Thư đang kiểm tra thời tiết, nhìn thấy nữ nhân viên bán hàng của cửa hàng 4S dẫn Lâm Dật và Lý Sở Hàm đi đến.

“Ngài Lâm, ngài xác định nhìn trúng chiếc xe G63 màu đỏ đó rồi phải không?”

“Ừm.” Lâm Dật gật đầu.

“Tuy rằng có xe tại cửa hàng, nhưng màu đỏ phải thêm giá 100 nghìn tệ, điểm này chúng tôi phải nói với ngài trước.”

Nhằm tránh những rắc rối không cần thiết, nữ nhân viên bán hàng nhắc trước chuyện thêm giá cả.

“Được, báo giá của G63 tôi biết, nhân tiện nhắc đến chuyện thêm giá, giúp tôi tính xem đồ phối cao cấp bao nhiêu tiền đi.”

“Vừa rồi tôi tính cho ngài, bộ đồ phối cao cấp màu hồng của G63, thêm cả bộ thể thao của AMG, giá xe trần là 2 triệu 790 nghìn tệ, cộng thêm tiền bảo hiểm, thuế mua sắm, khoảng tầm 3 triệu 50 nghìn tệ.”

“Được rồi, quẹt thẻ đi.”

Nghe đến giá cả của chiếc xe, Ôn Thư bị dọa giật mình, điện thoại suýt chút nữa rơi xuống sàn nhà.

“Đại G đắt như vậy sao? Tôi nhớ mới có hơn 1 triệu tệ mà.”

“Thưa cô, vị này nhắc đến là G63, không phải là kiểu xe như G500, về mặt giá cả, phải đắt thêm hơn 1 triệu tệ.”

Ôn Thư nghe xong trong đầu vang vọng tiếng “ong ong”.

Anh ta không phải là không có tiền sao, làm sao có thể mua được chiếc xe hơn 3 triệu tệ?

Chẳng nhẽ là dùng tiền trong quỹ mua?

Nhưng tiền quỹ mà thành phố cho, hình như mới có hơn 5 triệu tệ, anh ta đến đây, đến chớp mắt cũng không có, đã tiêu luôn hơn 3 triệu tệ, có phải là quá xa xỉ rồi không?

Có cần phải báo cáo một tiếng với bí thư Ngô không?

Chuyện này cũng quá đáng quá rồi!

Nghĩ tới đây, Ôn Thư đứng dậy, lịch sự nói:

“Ngài Lâm, tôi đi nhà vệ sinh một chút, thất lễ rồi.”

“Được.”

Nói một tiếng xong, Ôn Thư đi về phía góc cửa hàng, đồng thời gọi điện thoại cho Ngô Triệu Hữu.

“Đón được ngài Lâm rồi chứ? Mọi việc tiến triển thuận lợi không?” Ngô Triệu Hữu hỏi.

“Bí thư Ngô, tôi muốn nói với ngài một chuyện.” Ôn Thư không muốn phí lời, tiến thẳng vào chủ đề, như vậy mới có khả năng kịp thời đòi lại tiền được.

“Chuyện gì? Xảy ra vấn đề gì rồi sao?”

“Cái người tên Lâm Dật đó, lấy tiền quỹ mua một chiếc xe hơn 3 triệu tệ.”

“Cô nói chuyện đùa gì vậy!”

“Tôi cũng cảm thấy chuyện này quá đáng quá rồi, tiền quỹ là lấy để xây đường, anh ta thế mà lại lấy ra nhét túi riêng, chúng ta đều nhìn nhầm anh ta rồi.”

“Tôi nói cô đang nói đùa gì vậy!” Ngô Triệu Hữu nói:

“Tiền quỹ hơn 5 triệu tệ vẫn đang ở phòng tài chính của thành phố chứ đâu, cơ bản chưa có phát xuống. Làm sao anh ta có thể lấy tiền quỹ mua đồ, cô cũng là cựu nhà báo rồi, làm sao lời nào cũng dám nói vậy!”

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 507.
Bình Luận (0)
Comment