Ôn Thư sững người ra!
Cảm giác như mình nghe sai rồi.
Hóa ra tiền mua xe không phải là tiền quỹ hội, vậy đó là tiền của chính anh ta rồi?
Tùy tiện mà có thể mua một chiếc xe hơn 3 triệu tệ, chẳng nhẽ trong túi của anh ta vẫn còn tiền?
Những lời nói trong lúc phỏng vấn vào ngày hôm qua, chẳng nhẽ đều là giả?
Nhưng anh ta thực sự đeo một chiếc đồng hồ có dây cao su của học sinh tiểu học mà!
“Cô có đang nghe tôi nói không đấy.” Ngô Triệu Hữu nói.
“Có, có.”
“Đừng có nghĩ về những thứ vô dụng nữa, cũng đừng nói lung tung, chỉ cần đưa đón tốt ngài Lâm là được rồi.”
“Biết rồi ạ.”
Ngô Triệu Hữu tắt điện thoại, Ôn Thư đi về phía Lâm Dật.
Cùng lúc đó, nữ nhân viên bán hàng cầm trên tay hợp đồng mua bán đi tới, nhưng Lâm Dật lại đưa bút qua tay của Lý Sở Hàm.
“Cô ký đi.”
“Tôi ký?”
“Thì mua cho cô mà, cũng đừng lái mãi chiếc Type R nữa, thay đổi phong cách chút đi.” Lâm Dật nói tiếp: “Hơn nữa lái chiếc xe này đi đường cũng không thu hút sự chú ý, lái đi làm cũng được.”
Lời nói của Lâm Dật, một lần nữa làm cho Ôn Thư rớt hàm.
Mua một chiếc xe hơn 3 triệu tệ, hóa ra là để mua tặng cho tình nhân lái à?
Có tiền thì cũng không phải là để tiêu như thế chứ!
“Chiếc xe này đắt quá, cậu để mà dùng đi.” Lý Sở Hàm nói: “Cậu đã giúp tôi rất nhiều rồi, tôi không thể lấy đồ của cậu nữa.”
“Mau mau ký tên đi, tí nữa còn có việc phải làm nữa đó.”
Nhìn thấy nét mặt lạnh lùng của Lâm Dật, Lý Sở Hàm sợ cậu ta không vui, bèn cầm bút ký tên của mình.
Nhìn thấy Lý Sở Hàm đã ký tên mình xong.
Ôn Thư cảm giác như tim mình đang rỉ máu.
Đối xử với tình nhân phóng khoáng như vậy, có phải quá sành điệu không?
Bản thân sống lâu như vậy rồi, đừng có nói đến chiếc xe 3 triệu tệ, đến cả chiếc xe 300 nghìn tệ, cũng chưa có ai tặng mình chiếc nào.
Mấy phút sau, Lý Sở Hàm ký xong tên của mình, nữ nhân viên bán hàng cười:
“Thưa ngài, thưa cô, mời hai người đi theo tôi, tôi đưa anh chị qua bãi đỗ xe để lấy xe.”
“Được.”
Công đoạn mua bán xe kết thúc, dưới sự chỉ đường của nữ nhân viên, ba người đi ra ngoài.
Nhưng hoàn toàn khác biệt so với lúc đi vào, tâm trạng của Ôn Thư lúc này giống như ngồi tàu lượn.
Đến tận bây giờ tinh thần vẫn chưa hoàn hồn lại.
“Người đàn ông này quá nhiều tiền, tùy tiện mà có thể mua cho người phụ nữ của mình một chiếc xe G63 cao cấp, mà lại còn chiếc màu đỏ có giá đắt nhất, phải trả thêm 100 nghìn mới có thể mua.” Một nữ nhân viên bán hàng chứng kiến toàn bộ quá trình nói.
“Trước khi các cô nói chuyện, hãy xem xem họ đeo đồng hồ gì thì sẽ không có gì phải ngạc nhiên rồi.” Một nam nhân viên bán hàng nói.
“Đồng hồ?” Nữ nhân viên bán hàng thắc mắc: “Chỉ là một cái đồng hồ trang sức bình thường, chắc không vượt quá 1000 tệ đâu.”
“Các cô đúng là, tập huấn trước kia đúng là lãng phí.” Nam nhân viên khinh thường nói:
“Tôi nói cho các cô biết, nhãn hiệu của chiếc đồng hồ đó, tên là Richard Mille, cùng đẳng cấp với Patek Philippe, cái rẻ nhất cũng 300 mấy nghìn tệ, chỉ cần nhìn thôi là biết người vô cùng nhiều tiền, không so sánh nổi!”
“Cô à, cô có sao không, sàn vừa mới lau xong có hơi trơn.”
“Không sao, không sao.”
Ôn Thư vội vàng trả lời, để bản thân trông đỡ thảm hại.
Lúc này, Ôn Thư đã không còn để tâm đến những thứ khác, vội cầm điện thoại lên, bắt đầu tìm kiếm thương hiệu đồng hồ Richard Mille này.
Đồng thời thành công tìm được chiếc đồng hồ Lâm Dật đeo trên trang mạng.
Richard Mille, RM 056 là mẫu kỷ niệm 10 năm, giá 13 triệu 200 nghìn tệ!
Nhìn thấy con số dài đó, Ôn Thư cảm thấy bản thân như bị công kích hàng trăm triệu lần, sự nghèo khó đã làm hạn chế sức tưởng tượng của cô ta.
Một chiếc đồng hồ khoa trương như thế, mà được bán với giá hơn 10 triệu tệ!
Đây là việc mà cô ta có nằm mơ cũng không dám nghĩ đến.
Tim Ôn Thư đập thình thịch, lúc sau, nhìn kỹ chiếc đồng hồ của Lâm Dật đang đeo, cảm thấy dễ nhìn biết bao nhiêu, vô hình lấp đầy ắp mùi vị cao quý.
Quá trình kiểm tra xe rất nhanh thì kết thúc, chìa khóa và biển số xe cũng được giao vào tay của Lý Sở Hàm, coi như kết thúc cuộc du hành mua xe.
Nhìn thấy chiếc xe Benz G màu đỏ ở trước mặt, Ôn Thư vô cùng ngưỡng mộ.
Bản thân có thể lái một chiếc xe như vậy thì tốt biết bao!
Tại thời khắc này, trong lòng Ôn Thư đã hỏi tội bạn thân vô số lần!
Từ đầu đến cuối, người ta chính là một người có tiền, vả lại còn là một phú hào vô cùng giàu có!
Vậy mà lại nói người ta nghèo!
Làm cho bản thân cũng bị đánh lừa!
“Ngài Lâm đối với chị Lý thật tốt, người bình thường không thể nào mua nổi chiếc xe tuyệt như vậy.” Ôn Thư cười nói: “Nhưng hôm nay có thể nhìn thấy, cũng coi như đã thỏa mãn được một tâm nguyện của tôi, vì Benz G63, cũng là chiếc xe mơ ước bấy lâu nay của tôi. ”
Ha ha ha...
Có mùi bên trong rồi.
“Cách nói này tôi thích hơn, ước mơ vẫn luôn phải có, biết đâu một ngày nào đó lại thành hiện thực.”
“Ngài Lâm nói có lý lắm, nghe một lời của vua, tốt hơn 10 năm đọc sách đấy.”
Lâm Dật: “?”
Mình nói gì sao?
Mẹ nó, cô nông cạn quá rồi đó.
Trong lòng Ôn Thư âm thầm hối tiếc, đồng thời cô ta cũng có một định vị mới đối với thân phận của Lâm Dật.
Những lời hôm qua anh ta nói khẳng định đều là giả, anh ta chỉ giả vờ làm vậy mà thôi, như vậy khi lên tivi mới có nhiều tính thời sự.
Nếu biết sớm như vậy thì mình đã không mặc bộ đồ này đến rồi!
Đáng chết!
Thế nhưng không sao, mình là người phụ trách đưa đón anh ta, thời gian tiếp xúc vẫn còn rất dài, hy vọng có thể lưu lại cho anh ta vài ấn tượng tốt.
“Được rồi, chúng ta cũng đi thôi, chiều nay vẫn còn có việc khác phải làm.”
Lý Sở Hàm gật đầu, nhưng lại nhìn thấy Lâm Dật bước qua ngồi bên ghế phụ.
“Chẳng nhẽ để tôi lái?”
“Đương nhiên rồi, mua xe cho cô, đương nhiên phải để cô lái, phong cách thể thao thuần túy của AMG, cảm giác giống như được thiết kế riêng cho cô. ”
“Vậy thì tôi thử xem sao.” Lý Sở Hàm gật đầu, cô ấy cũng có chút nóng lòng muốn thử.
Ôn Thư biết, bản thân còn chưa có thân thiết với Lâm Dật, nên chỉ ngoan ngoãn ngồi ra hàng ghế đằng sau.
Thế nhưng không sao, mình vẫn còn cơ hội!
Chắc chắn phải nắm bắt!
Nghĩ đến đây, Ôn Thư lấy lại tinh thần, kéo cửa xe ra, đang chuẩn bị lên xe.
“Cô Ôn, buổi chiều không cần cô đi cùng nữa, vừa hay xe của cô cũng ở đây, chúng ta phân đường đi đi.”
“Ơ…”
Tay của Ôn Thư ngượng ngùng giữ giữa không trung: “Vâng ạ, tôi thấy cửa xe đóng chưa được chặt, muốn đóng lại giúp hai người mà thôi.”
“Được rồi, cám ơn.”
Cùng lúc đó, Lý Sở Hàm khởi động xe. Tuy là xe mới mua, nhưng một chút cũng không lạ lẫm gì.
Lâm Dật ngồi bên ghế phụ, nhìn dáng vẻ lái xe một tay của Lý Sở Hàm, trông rất mạnh mẽ.
Đây mới đúng là dáng vẻ mà người phụ nữ trưởng thành cần có.
Đương nhiên rồi, chỉ đơn thuần có tính cách cởi mở thoải mái cũng không được.
Mà vẫn cần phải có một điều kiện cơ bản vô cùng quan trọng, bắt buộc đủ lớn mới được.
Lái xe đến trạm xăng gần đó, đổ đầy bình xăng, hai người lại bắt đầu lái xe.
“Chúng ta đi đâu?”
“Viện phúc lợi Lam Thiên, tôi giúp cô tìm đường, đi theo chỉ dẫn là được.”
“Viện phúc lợi?” Lý Sở Hàm có một chút ngạc nhiên, không ngờ rằng Lâm Dật sẽ đến những chỗ đó.
“Ừ, đó là nhà của tôi.”
“Anh là trẻ mồ côi?”
------
Dịch: MBMH Translate