Biết được thân phận của Lâm Dật, Lý Sở Hàm rõ ràng sững sờ một chút.
Trước giờ cô ấy chưa bao giờ nghĩ anh ta sẽ có thân thế như vậy.
“Có phải có chút bất ngờ không?” Lâm Dật cười ha ha nói:
“Thực ra chẳng có gì, trên thế gian này có bao nhiêu là trẻ mồ côi, cũng không thiếu một người như tôi.”
Lý Sở Hàm ngạc nhiên không phải là về thân phận của Lâm Dật.
Cô ấy chỉ là không nghĩ tới, Lâm Dật có thể sống một cách lạc quan như vậy.
“Anh mấy tuổi thì vào cô nhi viện?” Lý Sở Hàm hỏi.
“Tôi cũng không biết mấy tuổi.” Lâm Dật nói.
“Nói chung là từ khi tôi có ý thức thì đã ở cô nhi viện rồi, mẹ Vương cũng không muốn nói nhiều với tôi về chuyện này, nhưng nghe nói có một lần bố tôi uống nhiều, hình như là lúc tôi được mấy tháng, thì bị mang đến đây.”
“Cuộc sống trong cô nhi viện của anh vui vẻ không?” Lý Sở Hàm quan tâm hỏi:
“Tôi nghe nói trong nước có rất nhiều cô nhi viện, bọn trẻ đều ăn không no, vả lại còn thường xuyên bị đánh đập.”
“Chúng tôi thì không thảm đến mức đó, nhưng bị đánh là chuyện thường.”
“Hả? Bị đánh nặng không?”
“Đừng nhắc nữa, thiếu chút nữa đánh chết tôi.” Lâm Dật nói:
“Hồi mới lên cấp ba, có một bạn nữ viết thư tình cho tôi, lén lút đút vào trong cặp sách của tôi, tôi còn không biết chuyện này. Đợi đến khi tôi trở về viết bài tập mở cặp sách ra, khi nhìn thấy lá thư tình đó, đúng lúc mẹ Vương cũng ở bên cạnh, nghĩ rằng tôi yêu sớm, càng trùng hợp nữa là khoảng thời gian đó tôi thích chơi bóng rổ, thành tích học tập hạ thấp nhanh chóng, mẹ Vương nghĩ rằng nguyên do là tôi yêu sớm, ngay lúc đó không nói lời nào, tiến lên đánh tôi một trận, may mà tôi ôm mặt kịp thời.”
Vốn dĩ Lý Sở Hàm có chút lo lắng, nhưng nghe thấy Lâm Dật giải thích như vậy, dường như cũng chẳng có gì.
“Lúc đó không tránh sao?”
“Không có.” Lâm Dật lắc lắc đầu, nói:
“Trước kia có một lần, tôi ra ngoài đánh nhau với người ta, mẹ Vương biết được, cũng muốn đánh tôi. Bà ấy đuổi theo phía sau, tôi chạy ở phía trước, sau cùng khiến bệnh đau tim của bà ấy tái phát luôn. Từ đó về sau, khi bà ấy đánh tôi, tôi đều không tránh né, thế nhưng sau khi lên đại học, bà ấy không còn đánh tôi nữa.”
“Là bởi vì anh đã lớn rồi, tiếp tục ra tay với anh thì không ổn lắm.”
“Bởi vì tôi học đại học ở Trung Hải, bà ấy không đánh được tôi nữa.”
Lý Sở Hàm mỉm cười, giống như có chút mùi vị của ánh nắng tươi sáng.
“ y ây ây, sao cô lại quay đầu xe thế?”
“Bên kia có một siêu thị, đi mua chút đồ cho dì ấy, tay không trở về cũng không tốt.”
“Không cần đâu, tôi thường xuyên mua đồ cho bà ấy rồi, không thiếu cái gì cả.”
“Vẫn nên mua chút gì, dù sao tôi cũng là người ngoài.”
“Thế thì nghe lời cô đi, bởi vì vô lăng đang trong tay cô mà.”
Lý Sở Hàm lại cười lần nữa, ánh mắt long lanh.
Vì thời gian rất gấp, Lý Sở Hàm lựa chọn đồ rất nhanh, mua một chiếc vòng vàng, và một chiếc đồng hồ Longines, tất cả tiêu tầm hơn 50 nghìn tệ.
Đối với người có thu nhập như Lý Sở Hàm mà nói, đây không phải là số tiền nhỏ.
Mua xong đồ, hai người tiếp tục lái xe đi đến cô nhi viện Lam Thiên.
Lâm Dật nhìn về phía sân vận động thì phát hiện ở trong có sự thay đổi rất lớn.
Lắp thêm vòng rổ bóng mới, còn có rất nhiều dụng cụ thể dục thể thao và giải trí.
Mà những thứ này, chắc đều là kiệt tác của Kỷ Khuynh Nhan.
Nhưng lúc này, trên sân vận động không có ai, tính theo thời gian, bây giờ là thời gian bọn họ học lớp thủ công.
Người dạy học đều là tình nguyện viên của cô nhi viện, bởi vì trình độ có giới hạn, những thứ được dạy đều rất sơ sài, nhưng đứng về trình độ nào đó, thì cũng coi là rất phong phú đối với tuổi thơ ấu của bọn trẻ.
“Anh Tiểu Dật!”
Nghe thấy tiếng gọi, Lâm Dật và Lý Sở Hàm quay ra nhìn.
Phát hiện lớp học ở tầng một, có một thằng bé ló đầu ra, rồi hét lên gọi.
Sau đó có rất nhiều trẻ nhỏ, đều chạy ra bên cửa sổ, rồi gọi to.
“Anh Tiểu Dật!”
“Anh Tiểu Dật!”
Tiếp sau đó toàn bộ đám trẻ trong lớp đều chạy ra ngoài.
Một cô bé bạo dạn chạy đến bên cạnh Lâm Dật.
“Anh Tiểu Dật, bế.”
Lâm Dật cũng không có chần chừ, lập tức ôm bé gái vào lòng.
“Sao em béo lên nhiều thế, nếu như tiếp tục ăn, sau này anh không bế nổi nữa đâu.”
“Vẫn có thể vẫn có thể, anh Tiểu Dật lợi hại nhất.”
Một vài đứa trẻ mạnh dạn, đều vây quanh bên người Lâm Dật, nhưng những bé còn lại vẫn có chút căng thẳng đứng nhìn Lý Sở Hàm.
Bởi vì chị gái xinh đẹp này có chút lạ lẫm.
“Mẹ Vương đâu, có ở trong viện không.”
“Ừm ừm, có ạ, có ạ.”
“Đi, chúng ta đi tìm mẹ Vương.”
“Ừm ừm.”
Trong văn phòng ở tầng 3, Vương Thúy Bình đang nghe điện thoại, khóe mắt khi cười đều lộ ra nếp nhăn.
Người mà bà đang nói chuyện lại chính là Kỷ Khuynh Nhan.
“Mẹ Vương, Lâm Dật khẳng định là muốn cho mẹ một điều bất ngờ, nên không có nói trước cho mẹ biết.” Kỷ Khuynh Nhan nói:
“Mẹ đừng nói là con nói cho mẹ biết nhé.”
“Yên tâm đi, chắc chắn sẽ không để bị lộ.” Vương Thúy Bình nói:
“Đợt sau này công việc không bận nữa, con với Tiểu Dật cùng nhau về đây, cũng một thời gian dài rồi không nhìn thấy con, mẹ nhớ muốn chết được.”
“Ừm ừm, bây giờ trong tay đang có hạng mục hơi bận một chút, nếu không con đã cùng Lâm Dật về rồi.”
“Ừm ừm.”
“Bà già này, đừng làm loạn nữa, Tiểu Dật về rồi đây.” Triệu Toàn Phúc ở ngoài hành lang nói lớn.
“Được, tôi biết rồi.” Vội vàng trả lời, Vương Thúy Bình nói với điện thoại:
“Mẹ không nói chuyện với con nữa, Tiểu Dật về rồi, mẹ ra ngoài xem sao.”
“Vâng, có thời gian chúng ta nói chuyện tiếp.”
Tắt điện thoại, Vương Thúy Bình vui vẻ bước ra.
Con trai có tiền đồ, con dâu cũng đã thấy rồi, vả lại còn rất hiếu thảo biết điều, sống cả một đời người, có điều gì tuyệt vời hơn không?
Dường như không có nữa rồi.
Chỉnh sửa lại quần áo trên người, Vương Thúy Bình bước ra ngoài.
Nhưng ngạc nhiên khi bà nhìn thấy, Lâm Dật cùng một phụ nữ xinh đẹp khác cùng nhau đi đến.
Vương Thúy Bình ngơ người ra một lúc.
“Chuyện gì thế này? Sao lại đưa thêm người nào về đây?”
“Mẹ Vương, gần đây được lắm đó, mặt béo thêm một vòng rồi.”
“Tên tiểu tử này, dám lấy ta ra làm trò cười.” Vương Thúy Bình giáo huấn nói, sau đó lộ ra ánh mắt truy hỏi, muốn biết thân phận của Lý Sở Hàm.
“Con muốn giới thiệu cho mẹ một chút, cô ấy là Lý Sở Hàm, chủ nhiệm khoa của chúng con.”
Lâm Dật không nói rõ công việc của bản thân, Vương Thúy Bình cũng không hỏi nhiều.
Bà chỉ muốn biết rõ thân phận của Lý Sở Hàm.
Nếu chỉ đơn thuần là quan hệ đồng nghiệp thì không sao, nhưng nếu còn có mối quan hệ phức tạp khác, bà sẽ đánh gãy chân thằng con này luôn!
“Cháu chào cô, chào chú.” Lý Sở Hàm hơi cúi người xuống, khách khí nói:
“Trên đường đến có chút gấp gáp, không có chuẩn bị được gì cho cô chú, mong cô chú không chê cười.”
Nhìn món quà gặp mặt mà Lý Sở Hàm mang tới.
Vương Thúy Bình nhìn một cái đã nhận ra là đồ tốt, chắc chắn phải tốn không ít tiền.
Nhìn vậy, người phụ nữ trước mặt đây cũng được.
Không được không được!
Mình phải đứng về phía Kỷ Khuynh Nhan!
Nếu giữa bọn họ thật sự có mối quan hệ không rõ ràng.
Thì nhất định phải dạy dỗ thằng con này một trận!
------
Dịch: MBMH Translate