Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 512 - Chương 510. Mang Về Nhiều Lần Sẽ Quen

Chương 510. Mang Về Nhiều Lần Sẽ Quen
Chương 510. Mang Về Nhiều Lần Sẽ Quen

“Đến đây, đến đây, ngồi đi.”

Nhìn thấy sự lịch sự dịu dàng của Lý Sở Hàm, mẹ Vương mỉm cười mời cô vào trong nhà ngồi.

Mặc kệ quan hệ của hai người là như thế nào, nhưng khách đến nhà, đương nhiên là phải tiếp đón đàng hoàng.

“Thằng bé này, trở về sao không báo trước với mẹ một tiếng, mẹ vẫn chưa chuẩn bị gì cả.” Vương Thúy Bình nhỏ giọng nói.

“Mẹ, mẹ không cần phải giả bộ nữa, chắc chắn Kỷ Khuynh Nhan đã gọi điện nói với mẹ rồi, đừng tưởng rằng con không biết.”

“Đừng có nói bậy, Khuynh Nhan không có nói gì với mẹ hết.”

“Vậy thì diễn xuất của mẹ cũng giả quá đó, một chút phấn khích cũng không có.”

Vương Thúy Bình nhìn vào mắt Lâm Dật, thầm nghĩ: “Lại mang một người con gái về, mẹ đây là bị con hù chết.”

Người một nhà ngồi nói chuyện một hồi, Vương Thúy Bình đứng dậy.

“Các con chắc là vẫn chưa ăn cơm, mẹ đi nấu cơm.”

“Từ sáng đến giờ vẫn chưa ăn gì, mẹ mau chuẩn bị chút đồ ăn đi, con sắp chết đói đến nơi rồi.”

“Chờ một chút, mẹ đi làm ngay.”

“Bác gái à, để con phụ bác.” Lý Sở Hàm đứng dậy nói.

“Như vậy thì không tốt lắm, bác làm một mình là được rồi.”

“Không sao đâu.”

Khi thấy Lý Sở Hàm muốn vào phụ, Triệu Toàn Phúc lập tức chặn lại nói: “Không cần không cần, con và Tiểu Dật cứ ở lại đây là được, sao có thể để con động tay động chân, hai người chúng tôi làm là được rồi.”

Nói xong, Triệu Toàn Phúc kéo Vương Thúy Bình đến phòng bếp nói: “Bà à, bà sao vậy, đây là lần đầu tiên người ta đến nhà, bà lại để người ta vào bếp.”

Tuy rằng Vương Thúy Bình cũng có từ chối, nhưng không dứt khoát, người Trung Quốc quan niệm rằng, không dứt khoát chính là không từ chối.

“Là nó muốn vào phụ mà.” Vương Thúy Bình lẩm bẩm.

“Tôi thấy bà thật là thiên vị.” Triệu Toàn Phúc nói: “Lúc con bé Khuynh Nhan đến đây, cái gì bà cũng không để cho cô ấy làm, bây giờ người khác đến, bà lại muốn người ta vào bếp, lòng của bà sao lại nghiêng về một phía như vậy.”

“Khuynh Nhan là con dâu của tôi, sao tôi có thể để con bé làm việc được.”

“Nhưng người kia cũng là bạn của Tiểu Dật, sao định bắt người ta làm việc được.”

“Cũng không phải là bạn bè đơn giản vậy đâu.” Vương Thúy Bình nói: “Nói không chừng hai người họ có gian tình, tôi không thể có lỗi với Khuynh Nhan.”

“Bà cũng đã lớn tuổi rồi, đừng có nhọc lòng vì những chuyện mình không nên lo.” Triệu Toàn Phúc nói với giọng giáo huấn: “Chuyện của Tiểu Dật, để nó tự giải quyết là được, bà chỉ cần làm việc của mình thôi. Nó mang người nào về, bà phải tiếp đãi người đó, bà là mẹ của nó, không đối xử đồng đều với nhau, như vậy chẳng khác gì làm xấu mặt Tiểu Dật.”

“Chỉ toàn nói bậy bạ, con trai tôi hiện tại có tiền có của, lớn lên lại đẹp trai như vậy, những cô gái ở ngoài kia đều nhịn không được mà muốn tiếp cận nó, nếu như ngày nào nó cũng dắt người về, tôi còn phải tiếp đãi toàn bộ sao?”

“Đó cũng là do nó có bản lĩnh, người khác chắc chắn không có được bản lĩnh đó đâu.” Triệu Toàn Phúc nói: “Tóm lại bà đừng nhúng tay vào việc của Tiểu Dật, bà cứ làm tốt việc của mình là được rồi."

“Còn nữa, tôi nói cho bà biết, cho dù quan hệ của hai đứa nó là gì, chờ đến khi họ rời đi, đừng quên cho cô ấy một bao lì xì.”

“Còn phải cho tiền lì xì.”

“Người ta lần đầu đến đây, còn mua quà cho chúng ta, một cái bao lì xì cũng không cho? Sao mà càng sống lâu càng thụt lùi vậy.”

Vương Thúy Bình không ghét Lý Sở Hàm, ngược lại còn thích cô gái dịu dàng này một chút.

Nhưng bà vẫn tin chắc rằng mình là người đứng về phía Khuynh Nhan, cho nên phải có lập trưởng của chính mình.”

“Khuynh Nhan đến đây bà đều cho, Tiểu Lý đến, bà lại không cho, cái này là chuyện gì đây.”

Vương Thúy Bình suy nghĩ một chút, cảm thấy hình như cũng có lý, lập tức không phản bác.

“Trước đó đúng là có cho bao lì xì, nhưng chỉ có 500 tệ.”

“Sao chỉ có 500 tệ, bây giờ kinh tế cũng ổn định, cho 500 tệ là quá ít."”

“Là Khuynh Nhan tới thì tôi mới cho bao lì xì 500 tệ, nếu tôi cho con bé ấy nhiều hơn, lỡ như Khuynh Nhan biết được, tôi sẽ trở thành người như thế nào."

Vương Thúy Bình nói: “Dù sao đây cũng là quy củ, trong Viện nhiều tiểu tử thối như vậy, sau này dù ai mang bạn gái về, tôi đều cho 500 tệ.”

“Được rồi được rồi, cho nhiều hay ít cũng do bà quy định, dù sao đây cũng là tiền nên cho.”

“Mau làm món trứng của ông đi, tôi biết phải làm gì.”

Vì sớm biết Lâm Dật sẽ về đến, trước đó Vương Thúy Bình đã sớm đem sườn hầm với thịt bò, chỉ cần xào thêm rau là có thể ăn cơm được rồi.

Hai mươi phút sau, sáu món ăn đã được bày lên bàn, Vương Thúy Bình hỏi: “Con trai, lần này con đi công tác về, có thể ở nhà được nhiều ngày không?”

“Không nhiều, phía Trung Hải còn rất nhiều việc, chờ con đi một thời gian nữa, sau này sẽ trở về nhà một chuyến.”

Về đến nhà mình, Lâm Dật cũng không làm ra vẻ hư tình giả ý, có cái gì thì nói cái đó.

“Khi con đi công tác thì nhớ chú ý, đừng quá mệt mỏi, tiền không phải kiếm trong một ngày.”

Nói rồi, Vương Thúy Bình gắp vài miếng sườn để vào chén của Lý Sở Hàm: “Cô gái, con nên ăn nhiều một chút, như thế này cũng quá gầy rồi.”

Thấy Lý Sở Hàm từ nãy đến giờ vẫn không một tiếng động, lặng lẽ ăn cơm.

Vương Thúy Bình hơi băn khoăn, cảm giác như vừa rồi mình đã làm gì không đúng lắm.

Nhưng chuyện bao lì xì này, cũng chỉ có thể là 500 tệ, ai cũng không thể nhiều hơn con dâu của mình được.

“Cảm ơn Bác.”

“Mẹ, hiện tại trong viện như thế nào rồi, có chỗ nào cần dùng tiền không?” Lâm Dật hỏi.

“Yên tâm đi, cái gì cũng không thiếu, con không thấy bọn họ đều béo lên sao.” Vương Thúy Bình cười không khép được miệng, khua tay múa chân nói: “Bây giờ chúng ta đi ra ngoài mua đồ này nọ đều là chính đáng, thịt heo thịt bò vân vân, đều mua ở lò mổ, mua từng miếng một, ăn cũng yên tâm hơn.”

“Đúng vậy, đừng tiết kiệm quá, thiếu tiền thì cứ nói với con.”

“Tiền thật ra không thiếu, nhưng cái chính là nhà trường bên kia có hơi khó khăn. Thỉnh thoảng sẽ mở vài cuộc họp, nhưng lại mở cùng một chỗ cùng một thời gian, mẹ và ba của con không biết là nên đi bên nào.”

“Chuyện này mẹ cứ nói chuyện với các thầy cô là được, cũng không phải là chuyện lớn gì.”

“Những vị thầy cô kia cũng rất cởi mở, biết tình huống của chúng ta như thế, lập tức bật đèn xanh, vì vậy nên cũng không làm khó chúng ta.”

“Vậy được.” Lâm Dật nói: “Nếu những chuyện khác có gì khó khăn, nhớ nói cho con biết, con sẽ giúp mẹ đi giải quyết.”

“Con cứ yên tâm đi, bên này không cần con bận lòng đâu, đều rất tốt.”

Hòa thuận vui vẻ ăn bữa cơm, Lâm Dật và Lý Sở Hàm lại cùng mấy đứa trẻ trong viện chơi đùa một hồi mới rời đi.

“Cô gái, cái này con cầm lấy đi.”

Nhìn thấy bao lì xì mà Vương Thúy Binh đưa, Lý Sở Hàm lui về sau hai bước, liên tục xua tay.

“Bác gái, cái này con không thể nhận được.”

“Cái gì mà không thể nhận được.” Vương Thúy Bình xụ mặt: “Chê bác đưa ít sao?”

“Con không có ý đó, cái này bác giữ lại cho mấy đứa trẻ trong viện đi ạ, còn nhiều thứ cần phải dùng tiền mà.”

Sống đến từng này, đây là lần đầu tiên Lý Sở Hàm thấy sự phô trương này.

Cũng biết rằng cái bao lì xì này có ý nghĩa không bình thường.

“Đây là tiền nên cho không cần phải ngại, là thói quen, lần đầu tiên đến nhà đều gửi một bao lì xì." Vương Thúy Bính nói: “Mau cầm lấy, nếu không bác sẽ không vui.”

“Cô cầm đi, cũng không nhiều đâu, là tấm lòng của mẹ tôi.”

Lý Sở Hàm ngượng ngùng cúi mặt, nhận lấy bao lì xì từ tay Vương Thúy Bình.

“Cảm ơn bác gái.”

“Cảm ơn cái gì, sau này rảnh rỗi nhớ cùng Tiểu Dật về đây chơi nhé."

“Dạ con biết rồi ạ.”

“Mẹ con đi trước, có thời gian lại về thăm mẹ."”

“Được, công việc quan trọng hơn.”

Đứng ở phía sau nhìn Lâm Dật và Lý Sở Hàm lái xe rời đi, Vương Thúy Bình âm thầm thở dài.

“Ông Triệu, lúc tôi đưa bao lì xì ra, trong lòng sao lại không thấy thoải mái chứ.”

“Sao lại không thoải mái, đụng đến bệnh tim à? Để tôi xem cho bà một chút."”

“Không phải tim tôi không khỏe, thật ra tôi cảm thấy có lỗi với Khuynh Nhan, tôi đúng là người hai mặt.” Vương Thúy Bình nói: “Lúc trưa còn cùng Khuynh Nhan bàn việc nhà, quay qua lại cho cô gái khác bao lì xì, đây là chuyện con người nên làm sao.”

“Không có gì đâu, sau này nó dắt thêm nhiều người về, thì bà sẽ thành thói quen thôi.”

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 510.
Bình Luận (0)
Comment