Sau khi rời khỏi cô nhi viện, hai người lái xe đến khách sạn Thanh Hà
“Lấy một phòng.” Lâm Dật nói: “Giúp tôi lấy một phòng gần với phòng 1304 một chút.”
“Lúc nãy, Ôn Thư đã giúp cho tôi lấy một phòng, bây giờ cần lấy thêm một phòng nữa.
Nữ lễ tân nhìn Lâm Dật, trong ánh mắt che giấu thâm ý.
Đúng là chính nhân quân tử mà! “Thưa anh, phòng đối diện là phòng 1305 được không ạ?"
“Được.”
Khi Lâm Dật rút thẻ ngân hàng đưa qua cho lễ tân, Lý Sở Hàm duỗi tay ngăn lại.
“Không cần thiết đâu, không cần lãng phí tiền, một phòng là được rồi.”
“Hửm…cô chắc chắn chứ?”
“Khi đi công tác, không phải là thường xuyên ở chung sao.”
Nữ lễ tân: …
Lúc đi công tác đều như vậy?
Ở văn phòng?
Chơi cũng vui ghê!
“Có vẻ là vậy.” Lâm Dật quơ quơ thẻ phòng trong tay: “Không cần lấy nữa, một phòng là được rồi.”
“Vâng, vâng….”
Lâm Dật cầm thẻ phòng, đi về căn phòng mà Ngô Triệu Hữu đã đặt, tuy không phải là phòng tổng thống, nhưng cũng là một phòng suite cực kỳ sang trọng, đủ cho hai người ở.
“Cậu muốn đi tắm không? Tôi đi mở nước cho cậu.” Lý Sở Hàm nói.
“Không cần, tôi dùng vòi sen tắm là được...”
Reng reng reng --
Lâm Dật chưa kịp nói xong thì điện thoại trong túi vang lên, là một dãy số lạ, nhưng anh nhìn rất quen mắt.
“Anh Lâm, tôi là Ôn Thư đây.”
“Sao vậy?”
“Tôi muốn làm một bài phỏng vấn độc quyền với anh, không biết hiện tại anh có thời gian không?”
“Phỏng vấn độc quyền? Không phải trước đây đã từng phỏng vấn rồi sao?”
“Khi tôi về đã sắp xếp lại nội dung một chút, cảm thấy lúc đó phỏng vấn chưa đủ kỹ càng chu đáo, nên muốn làm lại bài phỏng vấn."
“Được rồi, gặp nhau ở đâu?”
Lâm Dật không từ chối, đúng lúc có một chút việc trong tay cần nói chuyện với Ôn Thư.
“Anh đến khách sạn chưa? Tôi đang ở gần khách sạn.”
“Được, bây giờ tôi sẽ xuống dưới.”
“Được.”
Cúp điện thoại xong, Lâm Dật nói với Lý Sở Hàm một tiếng, sau đó xuống lầu gặp Ôn Thư
Vừa xuống tới sảnh, đã thấy xe Ôn Thư dừng ở trước cửa khách sạn, hình như là đặc biệt đợi mình.
Đúng như Lâm Dật nghĩ, đến khi trời tối, Ôn Thư lái xe đến khách sạn đón Lâm Dật
Trong lúc đợi Lâm Dật, cũng không quên nhắn tin wechat cho bạn thân.
Ôn Thư: “Dương Dương, mình nói cho cậu biết, lần này tuyệt đối không để xảy ra sai lầm, lúc sáng mình thiếu chút nữa là bị cậu hại chết!"
Bạn thân: “Lúc sáng là lỗi của mình, nhà hàng lần này cậu chọn tuyệt đối có đủ đẳng cấp.”
Ôn Thư: “Còn không phải sao, đó là nhà hàng ba sao Michelin đó, tùy tiện ăn một bữa cơm, lập tức tốn hết mấy ngàn trong một ngày, cậu cảm thấy mình có thể làm lãng phí chỗ tốt như vậy sao.”
Bạn thân: “Đừng keo kiệt như vậy, cậu là tìm chồng, không phải tìm**, cậu không bỏ ra một cái giá cao một chút, làm sao người ta có hảo cảm với cậu.”
Bạn thân: “Thêm nữa, đối phương có tiền như vậy, ăn trong nhà hàng ba sao Michelin thì cũng giống như ăn một hàng quán ven đường thôi, xuất phát từ phong độ của đàn ông, lẽ nào sẽ để cậu trả tiền sao.”
Bạn thân: “Dù sao cũng là người đi du học nước ngoài về, anh ta để ý nhất chính là mặt này, cho dù là cậu mời, cuối cùng cũng sẽ không để cho cậu trả tiền đâu.”
Ôn Thư giống như là đang suy nghĩ gì, gật gật đầu, hình như cảm thấy như vậy cũng có lý.
Ôn Thư: “Được rồi, không nói với cậu nữa, người ta xuống rồi.”
Bạn thân: “Cố lên nha, ra vẻ thanh thuần một chút, xây dựng cho anh ta cảm giác cậu là một người vợ hiền mẹ tốt, đừng trang điểm rối như vậy, nhìn không thu hút đâu.”
Ôn Thư: “Đừng nói nhảm, mình tự biết mà.”
Trả lời đơn giản một tiếng, Ôn Thư bước xuống, mời Lâm Dật lên xe
“Anh Lâm, tôi không làm phiền anh nghỉ ngơi chứ?”
Lâm Dật nhìn thấy Ôn Thư đã thay đổi quần áo, không còn mặc bộ đồ quần ống rộng kín mít như lúc sáng nữa.
Đổi thành một bộ váy ngắn ôm sát làm tôn dáng hơn, còn mang một đôi tất đen tới đùi, càng nhìn càng mê người.
“Định tắm rửa xong rồi mới làm việc, cô lại gọi điện thoại tới.”
“Thật ngại quá, làm chậm trễ thời gian quý giá của anh.” Ôn Thư cười nói, cũng chủ động mở cửa xe cho Lâm Dật bước lên.
Hai người lên xe, Ôn Thư cố tình kéo dây an toàn thắt ngang qua giữa ngực, nhìn giống như một con sông chảy qua khe núi.
“Không sao, công việc quan trọng.”
“Vì để tạ lỗi, tôi đã đặt sẵn chỗ để mời anh Lâm ăn tối rồi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện."
“Được, do cô quyết định.”
Lâm Dật một tay chống đầu, mùi trà xanh trong xe có hơi hăng mũi.
Reng reng reng --
Xe vừa nổ máy, điện thoại của Ôn Thư vang lên.
Thấy đó là số của bạn trai, cô không trả lời, dứt khoát tắt máy.
Không quá vài phút, lại có cuộc gọi đến, Ôn Thư cũng không thèm nhìn, lại cúp máy.
Lần hẹn ngày hôm nay, chính là quyết định chuyện lớn cho tương lai sau này, tuyệt đối không thể để cho anh ta quấy rầy.
“Hình như trông cô rất bận.”
“Có một vị trưởng phòng muốn mời tôi đi ăn tối. Đã mấy ngày nay rồi, nhưng tôi có chút việc bận cho nên tôi chưa nhận lời anh ta." Ôn Thư cười nói: “Công việc với anh Lâm quan trọng hơn.”
“Như vậy thì không tốt lắm, có thể ăn cùng nhau không?"
“Như vậy sao được, hôm nay là phỏng vấn độc quyền với anh Lâm, anh ta đến thì không tiện.”
Ôn Thư cười nói: “Hơn nữa tôi cũng không có cảm giác gì với anh ta, cho nên cũng không muốn cho anh ta cơ hội, cũng không thích qua lại lén lút, cảm thấy một lòng một dạ đến già mới là tốt.”
“Như vậy cũng tốt.” Lâm Dật cười ha hả trả lời, quả nhiên là khả năng diễn xuất số một nha!
“Tôi thích người có bằng cấp cao hơn, nhất là người có kinh nghiệm du học về, tình cảm giản dị, có lòng thương người, coi trọng sự nghiệp, những người khác tôi đều không nghĩ tới.”
“Ha ha ha, yêu cầu này hình như có hơi cao nha.”
“Cao sao?” Ôn Thư cười rộ lên: “Không phải anh Lâm chính là người như vậy sao, nếu xung quanh anh có ai thích hợp, nhớ để ý giúp tôi nha.”
“Những người xung quanh tôi đều thuộc hàng phú ông tiền tỷ, vừa đẹp trai vừa có tiền, nhưng chỉ là không thích yêu đương, không thích từ thiện, muốn giới thiệu người cho cô, hình như hơi khó.”
“Hả…”
Ôn Thư khựng lại một chút, cảm giác như mình đã nói gì sai.
Sớm biết như thế thì đã không nói những yêu cầu hạn chế đó.
Nhưng không sao cả, chỉ cần có thể câu được anh ấy, mọi nổ lực của bản thân đều không uổng phí.
“Không sao cả, anh Lâm giúp tôi để ý là được rồi.”
“Ha ha ha, được thôi.”
Khoảng hai mươi phút sau, hai người dừng xe trước một nhà hàng thịt nướng Nhật Bản.
Nhưng ánh mắt Lâm Dật lại bị tòa nhà lớn bên cạnh thu hút.
Trụ sở chính của Didi cách nơi anh đứng chưa đầy trăm mét.
Nếu mọi thứ trong tầm tay diễn ra tốt đẹp, có thể nhanh chóng đến Didi xem.
Đúng lúc còn chút việc muốn sắp xếp cho Điền Nghiên làm.
“Anh Lâm, hướng này là đi về phía tòa nhà Didi, đây được xem như một minh tinh trong giới xí nghệp ở Quảng Châu. Nó được người ta ước định có giá trị khoảng hơn ba mươi tỷ đô la, được coi như công ty hàng đầu về Internet.”
Ôn Thư đối với ngành Internet hiểu biết không nhiều lắm.
Nhưng trước đây có phỏng vấn con trai của chủ tịch công ty Didi, Trình Tốc, thường xuyên qua lại, hai người họ lập tức quyến rũ lẫn nhau.
Lúc đó cô ta còn nghĩ được gả vào nhà giàu có danh giá là giấc mơ đẹp, nhưng đối phương đối với bản thân cô ta chỉ là chơi đùa, không có ý định kết hôn, vì vậy nên hai người đã chia tay.
Tuy đều là trà xanh, nhưng Ôn Thư so với trà xanh thông thường thì thông minh hơn.
Cô ta không chỉ muốn có hư vinh và giàu có nhất thời, muốn gả vào gia đình giàu có danh giá, vĩnh viễn thay đổi tình trạng của chính mình bây giờ.
Cho nên mục tiêu của cô, trước giờ đều không phải những thiếu gia lớn hàng đầu đó.
Chỉ cần người có đủ điều kiện là được.
Lâm Dật gật đầu: “Được rồi, đi ăn trước đi.”
“Được, anh Lâm mời vào trong.”
Trong quán trang trí mang đậm phong cách Nhật Bản, thậm chí nhân viên phục vụ trong quán cũng là những cô nàng Nhật Bản chính hiệu.
Nhưng Lâm Dật cảm thấy cô nàng lễ tân có chút quen mắt, có thể là đã gặp qua trong ổ cứng.
“Nhà hàng này không tệ, đoán chừng cũng không rẻ.”
“Nhà hàng này vừa được trao ba sao Michelin. Các món ăn có hương vị rất ngon, vì vậy tôi đã chọn chỗ này để đặc biệt mời anh Lâm đến nếm thử.”
“Vậy đi thôi, đúng lúc ăn tối.”
Ôn Thư dẫn Lâm Dật vào một chỗ ngồi tốt đã đặt trước, còn lấy thực đơn đưa qua.
“Anh Lâm, đây là thực đơn, các món ở trang trên dùng đều rất ngon, tùy tiện chọn một món ăn cũng không sợ thất vọng.”
Lâm Dật nhìn vào thực đơn, chỉ vào phần cuối cùng nói: “Toàn bộ thịt ở trang này đều lấy một phần, rau cứ chọn đại mang lên là được.”
Ôn Thư sửng sốt, nhà giàu đều gọi đồ ăn thế này sao? Đúng là quá có khí phách không phải sao?
Nếu không có mấy vạn tệ, chắc chắn là sẽ bị mất mặt. Nhưng vài giây sao, tâm tình Ôn Thư lập tức hồi phục trở lại.
Dương Dương nói rất có lý, người đi du học giống bọn họ đây, chú ý phong độ bản thân nhất, hẳn là sẽ không để cô một mình trả tiền.
Hơn nữa, nếu anh ta đã không có ý muốn mời khách, chắc chắn sẽ không dùng cách như vậy để gọi món. Vấn đề không lớn, nhưng lúc trả tiền, vẫn là nên lịch sự.
Dù sao cũng là bản thân cô nói mời anh ta ăn cơm. Rất nhanh, đồ ăn Lâm Dật gọi đều được mang lên, bày tràn đầy một bàn, giống như một ngọn núi nhỏ, hai người chắc chắn ăn không hết.
Ôn Thư kiềm nén ham muốn chụp ảnh, giúp Lâm Dật để thịt lên trên vỉ nướng.
“Anh Lâm, anh không cần làm, để tôi làm là được rồi.”
“Thật không nhận ra, cô là một người phụ nữ hòa nhã lịch sự như vậy.”
“Cảm ơn anh Lâm đã khen, thật ra ngày thường, tôi cũng không có sở thích gì, hoạt động xã giao không nhiều lắm, thời gian rảnh rỗi đều là luyện tập yoga, làm bánh, học nấu ăn và nội trợ thông thường, cũng không có gì đặc biệt.”
“Không tệ, không tệ.” Lâm Dật cười nói.
Trà xanh có ba bảo vật, yoga, làm bánh, giao tiếp xã hội.
Chậc chậc chậc, vẫn là cách pha đó, vẫn là hương vị đó.
------
Dịch: MBMH Translate