“Vậy thì thật đúng là không tệ đấy.”
Lâm Dật trả lời cho có lệ, tập trung ăn miếng bò Nhật đã nướng xong.
“Có thể được anh Lâm đây khích lệ thì tôi cũng cảm thấy thỏa mãn rồi.” Nói rồi, Ôn Thư lại đem cho Lâm Dật phần thịt đã nướng xong, cố lộ ra vẻ hiền thục vốn có của mình.
Reng reng reng…
Ngay lúc này thì điện thoại của Ôn Thư vang lên.
Lúc đầu tưởng rằng bạn trai gọi đến, nhưng lại phát hiện người gọi điện cho mình là Trình Tốc.
Nhìn thấy cái tên này, ngón tay của Ôn Thư do dự, cũng không bắt máy ngay.
“Anh Lâm à, xin lỗi không thể tiếp chuyện với anh một chút, tôi đi nhận cuộc gọi này đã.”
Lâm Dật gật đầu, không để ý lắm, việc bản thân ăn uống cũng không bị ảnh hưởng gì nhiều, chờ cô ta quay lại, nói xong chuyện chính thì có thể đi về rồi.
Hình như Lý Sở Hàm cũng chưa ăn cơm tối nên thuận tiện mang về cho cô ấy một chút.
Đi ra vách ngăn gian phòng, Ôn Thư bắt máy nói: “Có việc gì sao?”
“Tôi ở Nhất Phong Đường thấy xe của cô, cô cũng ở đây ăn cơm nữa sao?”
“Ừ, ăn cơm với bạn ở đây.”
“Là nam hay là nữ?”
“Chuyện này không liên quan gì đến anh.”
“Tôi hỏi thì cô phải trả lời đi!” Trình Tốc lạnh lùng nói.
“Là nam.”
Ôn Thư cảm thấy nói cho anh ta biết việc mình đi ăn với người đàn ông khác cũng chẳng phải chuyện gì nghiêm trọng.
Bản thân mình với anh ta cũng chỉ là quan hệ bạn bè, cho nên rất nhiều lời không sợ nói ra trước mặt
Trình Tốc ở đầu dây điện thoại bên kia yên lặng vài giây: “Cô ra ngoài đi, tôi đang ở bên cạnh xe của cô đây.”
“Anh tìm tôi làm gì, chẳng lẽ chơi chưa đủ hay sao, xin lỗi nhé, tôi không phải loại phụ nữ như anh nghĩ đâu.”
Tuy rằng Ôn Thư là trà xanh, nhưng cô cũng không cảm thấy hành vi của mình có vấn đề gì cả.
Không phải ai đều có thể ngủ chung được, cô ta tự có những nguyên tắc riêng của mình.
Chỉ là bộ nguyên tắc này không giống với của người khác, có chút khác biệt mà thôi.
Nếu không đã chẳng chia tay với loại công tử nhà giàu như Trình Tốc, thứ cô muốn không chỉ đơn giản là mấy chiếc túi hàng hiệu, mà còn là một cuộc sống giàu sang phú quý trong thời gian dài.
Dù có tìm được một người xuất thân không bằng Trình Tốc thì cũng không sao cả.
Dẫu sao tiền của Trình Tốc đến một mức độ nhất định thì cũng chỉ là con số mà thôi.
10 tỷ hay 100 tỷ, đống tài sản ấy đối với cuộc sống của con người thì thật sự không khác biệt nhiều lắm.
Ôn Thư không biết Trình Tốc muốn làm gì, nhưng đụng mặt anh ta ở chỗ này thì cũng không cảm thấy bất ngờ lắm, dù sao thì tổng bộ Didi đang ở bên cạnh rồi.
Anh ta tới nơi cao cấp này để ăn cơm thì cũng là chuyện bình thường.
Điện thoại bị cắt ngang, Ôn Thư đi ra bên ngoài cửa Nhất Phong Đường, nhìn đến chỗ bên cạnh chiếc xe của mình rồi dừng mắt tại chiếc Ferrari 812 màu đen mang phong cách nổi bật đáng chú ý.
Ôn Thư đối với chiếc xe này có ấn tượng đặc biệt sâu đậm, lúc còn ở bên nhau, hai người thường xuyên ngồi trên xe đó.
Trình Tốc vóc dáng không cao lắm, chiều cao so với Ôn Thư mang giày cao gót thì không khác biệt bao nhiêu nhưng cách ăn mặc lại rất hiện đại.
“Tốt thật đấy, cô đến đây ăn cơm với người đàn ông đó để làm gì?” Vừa nhìn thấy Ôn Thư, Trình Tốc liền hỏi.
“Chẳng lẽ tôi không thể ăn cơm với người khác được sao? Anh đang quản tôi quá rồi đấy.”
“Được rồi, đừng ồn ào nữa, chúng ta làm hòa đi.” Trình Tốc bỗng nhiên nói.
Ôn Thư sửng sốt một chút, không nghĩ rằng Trình Tốc ngay tại thời điểm này, ở vị trí này lại nói với mình những lời như vậy.
“Xin lỗi, tôi không phải là món đồ chơi của anh, nếu như anh thấy cô đơn lạnh lẽo thì có thể đi tìm người khác, anh không thể cho tôi được thứ tôi muốn.”
“Tôi biết, cô không phải là muốn tôi cưới cô sao, vấn đề này không lớn.” Trình Tốc nhún vai, nói: “Vừa hay mấy năm nay tôi chơi cũng đủ rồi.”
Ôn Thư lại sửng sốt lần nữa, có chút không tin được, cuộc hôn nhân này vậy mà lại đến đột ngột như thế.
“Bây giờ nói những điều này còn ý nghĩa gì sao? Gạt tôi chơi đùa để làm gì?”
“Cô cảm thấy tôi giống đang lừa cô lắm sao?”
Trình Tốc nhướng mày, nhìn Ôn Thư nói: “Cái loại phụ nữ nào thích hợp để chơi đùa, cái loại phụ nữ nào thích hợp để kết hôn, tôi phân biệt rất rõ ràng, dù thế nào đi chăng nữa thì cũng phải tìm người hiền lành, biết lo cho gia đình để kết hôn chứ.”
Trước kia, lúc ở bên Trình Tốc, Ôn Thư cư xử có thể nói là ôn nhu khéo léo, hào phóng thoải mái, làm hết sức để cho thấy bản thân mình thật hoàn hảo.
Tạo nên một mặt tính cách hoàn toàn khác biệt.
Có nghĩa là, Trình Tốc đã tin cô ta rồi.
Ở trong mắt Trình Tốc thì Ôn Thư đúng thực là đối tượng tương đối thích hợp để kết hôn, nhưng bản thân sẽ không cưới cô ta.
Cô ta chỉ là một cô phóng viên có chút nhan sắc mà thôi, qua lại với mình, kém xa cả vạn dặm, muốn kết hôn với nhau, căn bản là điều không thể.
Nhưng mà bây giờ cha mẹ lại quản giáo chặt chẽ, cấm mình ra ngoài chơi bời, lại còn nói nếu không tìm được bạn gái gấp thì sẽ chặn thẻ tín dụng của mình.
Điều này đối với bản thân anh mà nói như là đòn đả kích chí mạng.
Vậy thì kết hôn với cô ta để giải quyết được khó khăn trước mắt, đợi khi sóng gió này qua đi chia tay vẫn kịp.
Dù sao cô ta cũng là người biết mình biết ta trong đám phụ nữ, lại còn là người đứng đắn, không có quá khứ dơ bẩn, hơn nữa ở trên giường cũng rất biết cách, trước mắt là người phù hợp nhất
Trái tim Ôn Thư đập thình thịch, đối với cô mà nói, khoảnh khắc trước mắt tới quá bất ngờ, làm người ta không thể tin được.
Nếu Trình Tốc nguyện ý cưới mình, so với bây giờ không phải tốt hơn sao?
Huống hồ là bây giờ đã không có gì rồi.
Tuy rằng Lâm Dật có tiền, nhưng anh ta hoàn toàn không phải là người cùng tầm cỡ với Trình Tốc
Cho dù là sau này lấy được Lâm Dật, anh có thể cho mình cuộc sống như mong muốn, nhưng so sánh với loại bạn trai có sẵn như Trình Tốc, ngoài ngoại hình, anh ta gần như chiếm ưu thế tuyệt đối.
Vậy nên cái đáp án cho vấn đề này đã rõ ràng rồi.
“Anh có thật là không đùa giỡn với tôi đó chứ?” Ôn Thư nói.
“Cô cảm thấy tôi cần phải như vậy không?”
Trình tốc chỉ vào một chiếc Rolls-Royce cách đó không xa và nói:
“Đó là xe của ba tôi, ông ấy đang cùng các giám đốc khác của công ty ăn cơm ở trong đó. Vừa nãy cố ý dẫn tôi đến để ăn chung, nếu cô không tin ta thì bây giờ tôi dẫn cô đi gặp ông ấy.”
Nghe Trình Tốc nói như vậy, Ôn Thư lúc này mới xác định được là anh ta không hề nói giỡn với mình!
“Ba anh đang ăn cơm với các giám đốc khác của công ty mà tôi bỗng nhiên đi qua đó thì không hay lắm.” Ôn Thư co quắp mà bất an nói
“Hơn nữa tôi cũng chưa chuẩn bị gì hết, đi tay không thì không lễ phép lắm, chúng ta chọn thời gian khác đi, tôi đi mua chút đồ gì đó rồi lại đi gặp hai người họ.”
“Cũng đúng, cái này thì cô quyết định đi.” Trình Tốc nói: “Vậy thì bữa ăn hôm nay của cô có phải là nên kết thúc rồi không?”
Ôn Thư kéo tay Trình Tốc, mặt mày hớn hở nói: “Cái này thì đúng là không được rồi, đối phương là người mà tôi phỏng vấn, không thể nói đi là đi được, như vậy thì quá thất lễ rồi.”
“Phỏng vấn đêm hôm khuya khoắt vậy sao?” Vẻ mặt Trình Tốc khó coi: “Đây là lần đầu tiên tôi thấy phỏng vấn vào đêm hôm khuya khoắt vậy đấy.”
“Không còn cách nào cả. Bỗng nhiên anh ta gọi điện cho tôi, nói muốn hẹn tôi phỏng vấn ở đây. Đây là nhiệm vụ của cấp trên đưa xuống, tôi cũng không còn cách nào để từ chối nữa.” Ôn Thư oan ức nói.
Biểu cảm của Trình Tốc có chút không kiên nhẫn rồi: “Vậy cô kết thúc nhanh một chút, đợi lát nữa hai chúng ta cùng đi”
“Được rồi, tôi sẽ tranh thủ kết thúc sớm, không để anh chờ quá lâu đâu.”
Trình tốc gật gật đầu, “Lát nữa tôi đặt trước cái phòng, chờ cô xong việc thì gọi điện cho tôi.”
“Ừm.” Ôn Thư hôn lên mặt Trình Tốc một cái rồi một mạch đi vào Nhất Phong Đường.
Nhưng Ôn Thư cũng không quay lại chỗ ngồi mà cầm điện thoại đi vào toilet gọi cho bạn thân của cô ta. Muốn chia sẻ chuyện này cho cô ấy trước.
“Dương Dương à, nói cho cậu biết một tin tức vô cùng tốt đây, cuối cùng tôi cũng đợi được đến ngày mây rẽ thấy trăng sáng rồi!”
“Thật vậy sao? Nhanh như vậy mà đã nắm được anh ta rồi? Thủ đoạn cũng được đấy chứ.”
“Cậu nghĩ nhiều rồi, không phải bắt được anh ta đâu. Mình ở cửa của Nhất Phong Đường gặp được Trình Tốc, cậu biết anh ta nói gì không? Cậu đoán xem?”
“Trình Tốc tìm cậu sao? Không phải là đói khát rồi nên tìm người đi bar đó chứ? Hai người các cậu không phải là thất bại rồi sao, mục tiêu bây giờ của cậu là Lâm Dật, đừng vì Trình Tốc mà làm chậm trễ chuyện chính.”
“Không phải giống như cậu nghĩ đâu, lần này Trình Tốc tìm mình, là muốn tái hợp lại với mình, còn nói mình là một phụ nữ biết quản gia đình, muốn kết hôn với mình.”
“Nói vớ vẩn gì vậy chứ?! Anh ta có phải đang lừa dối cậu không vậy? Cậu mở to mắt ra mà nhìn đi, đừng dễ dàng mắc mưu.”
“Anh ta không gạt mình đâu. Lúc nói chuyện, vẻ mặt của anh ta cực kỳ nghiêm túc. Hơn nữa ba của anh ta đang ăn cơm ở đấy, anh ta còn nói muốn dẫn mình đi gặp ba anh ta nữa.” Ôn Thư xúc động ôm ngực, nói
“Nếu như anh ta gạt mình, cậu cảm thấy anh ta sẽ làm ra chuyện này sao?”
“Hình như là như vậy thật.” Bạn thân của Ôn Thư cũng xúc động theo: “Anh ta nói muốn dẫn cậu đi gặp ba anh ta, mình cảm thấy việc này là thật rồi. Cái người tên là Lâm Dật kia, xem ra cậu nên bỏ đi, cứ coi như anh ta có tiền, cũng không bằng Trình Tốc được.”
“Đó là điều chắc chắn rồi.” Ôn Thư nói
“Đừng nói là anh ta, toàn bộ Hoa Hạ, có bao nhiêu công ty có thể so sánh được Didi với nhà bọn họ chứ, Lâm Dật chắc chắn là so không được với anh ta rồi.”
“Nói không sai, cho nên cậu cũng đừng quan tâm tới cái người gọi là Lâm Dật kia nữa, nhanh chóng nắm chặt Trình Tốc, đừng để anh ta chạy mất.”
“Yên tâm, mình đã sớm không muốn để ý anh ta nữa rồi.” Ôn Thư ghét bỏ nói
“Cậu không biết đâu, anh ta là người rất thích giả bộ, hôm nay mình mặc bộ váy ngắn với ngực thấp, vừa lên xe, anh ta liền nhìn chằm chằm vào ngực và đùi mình, nếu không phải vì phỏng vấn thì mình đã sớm vả vào miệng anh ta rồi.”
“Tất nhiên rồi, đàn ông đều háo sắc cả.”
“Hơn nữa cậu biết không, lúc vào ăn cơm thì anh ta giống như đại gia mà ngồi ở hướng bên kia. Toàn bộ quá trình ăn đều là mình nướng đồ cho anh ta ăn, thật giống như mình thiếu nợ anh ta vậy.”
“Mình nói cho cậu nghe, đây là tâm lý của nhà giàu mới nổi, cảm thấy toàn thế giới của mình là thú vị nhất, ai cũng không so được với mình, trên thực tế thì tiền ở trong túi anh ta mà ở trước mặt Trình Tốc một hiệp cũng chống đỡ không được.”
“Mình cũng cảm thấy như vậy.” Ôn Thư nói: “Mình nghĩ kỹ rồi, đi vào ngồi một hồi, ăn một chút gì đó rồi đi ra, cũng chẳng muốn nói chuyện với anh ta nữa.”
“Được đấy đi đi, chúc mừng cậu dắt tay Trình Tốc thành công, chờ lúc kết hôn thì mình đi làm phù dâu cho cậu.”
“Hihi, không thành vấn đề, vị trí phù dâu chắc chắn sẽ cho cậu một chỗ.”
Cúp máy xong, Ôn Thư khôi phục lại tâm trạng, quay trở lại phòng
Trong phòng ngăn, Lâm Dật đang ăn uống vô cùng vui vẻ, Ôn Thư rời đi không tạo cho anh ta bất kỳ ảnh hưởng gì.
“Anh Lâm à, thật ngại quá, chậm trễ mấy phút rồi.”
“Không sao cả.”
Ôn Thư ngồi xuống, nhưng lại không nói nữa, tự mình ăn đồ ăn.
Nhà hàng tiêu chuẩn giống như Nhất Phong Đường, bản thân mình từ trước giờ cũng chưa đến qua, tuy rằng không muốn ở chung một chỗ với anh ta, nhưng dù thế nào thì cũng phải thử qua hương vị của chỗ này.
Nếu không sau này gặp bạn bè của Trình Tốc thì mình cũng không biết trò chuyện cùng người ta về cái gì.
Hả?
Lâm Dật đang ăn bỗng nhiên cảm thấy không khí trong phòng có chút không đúng lắm. Hình như Ôn Thư đã trở nên lạnh nhạt hơn so với vừa rồi.
Đây là do bị cái gì kích động sao? Hay sắp hết hạn sử dụng nên trà xanh biến chất?
“Vừa rồi trong điện thoại không phải cô nói muốn làm một bài tin tức độc nhất vô nhị sao. Tôi thấy đồ ăn cũng ăn sắp xong rồi, có thể bắt đầu rồi.”
Bởi vì mình cũng có chút chuyện muốn nói cùng Ôn Thư, sau khi cơm nước no nê thì cũng nên nói chuyện chính rồi.
“Bỗng nhiên tôi thấy không thoải mái lắm, bài tin này hủy bỏ, sau này hãy nói lại nhé.” Ôn Thư nhàn nhạt nói.
------
Dịch: MBMH Translate