“Hủy bỏ sao?”
Cái cớ như vậy, ít nhiều khiến Lâm Dật có chút bất ngờ.
Dù sao vẫn chưa có thu lưới, cái này không giống trà xanh, cần có tác phong làm việc, đánh giá kém.
“Ừm.” Ôn Thư miễn cưỡng gật đầu: “Đột nhiên cảm thấy không có gì để phỏng vấn, và tôi thật sự có chút không thoải mái, cho nên đã hủy bỏ.”
“Vậy rất đáng tiếc, vốn dĩ tôi vẫn còn có chút chuyện chính muốn nói với cô, xem ra không có cơ hội rồi.”
“Vậy thì đừng nói, hôm nay tôi thật sự không có tâm trạng đi phỏng vấn.”
“Cũng được, cô nói hủy thì hủy đi.”
Lâm Dật cũng không để tâm, dù sao chuyện muốn nói với cô ta, cũng không phải rất quan trọng.
Cho dù không có Ôn Thư, tìm người khác cũng có thể giải quyết chuyện này.
Nhưng ăn được bữa cơm, nhìn thế nào đều không thiệt thòi.
Bầu không khí trong vách ngăn không thoải mái lắm, Lâm Dật cũng không muốn ăn nữa.
Ấn chuông một cái, gọi người phục vụ bên ngoài vào.
“Thưa anh, tôi có thể giúp gì được?”
Lâm Dật nhìn menu bên trên, vì Lý Sở Hàm vẫn chưa ăn tối, chuẩn bị một chút mang về cho cô ta.
“Cho tôi một phần cơm wagyu, một phần cơm lươn, tôi muốn đóng gói mang đi.”
Thấy Lâm Dật ăn cơm còn muốn đóng gói đem về, trên khuôn mặt của Ôn Thư, tỏ vẻ mặt khinh thường.
Đến nhà hàng cao cấp này ăn cơm, dĩ nhiên làm sao có chuyện đóng gói, đoán chừng chỉ có người như anh mới có thể làm ra việc như vậy.
Tưởng đây nhà ăn của trường học à?
Học đến choáng váng đầu óc luôn rồi, đúng là một tên mọt sách.
“Ngoài cơm wagyu và cơm lươn, ngài còn có yêu cầu khác không?”
“Enenen...... Thêm một chai rượu sake, những thứ này là được rồi, làm phiền nhanh lên một chút.”
“Được, ngài chờ một chút.”
Lâm Dật gọi xong, nhân viên phục vụ quay người đi ra ngoài.
Nhưng trong nháy mắt cánh cửa đóng lại, Trình Tốc xuất hiện ở ngoài cửa.
“Tiểu thư, thì ra em đang ăn ở đây.”
Khi đang nói, Trình Tốc liếc mắt nhìn Lâm Dật, cảm giác người này có chút quen mắt, hình như trước đây đã gặp qua ở đâu.
Nhưng suy nghĩ vài giây, cũng không nhớ ra anh ta là ai, Trình Tốc hoàn toàn không để ý quá nhiều đến chuyện này.
Nhìn thấy Trình Tốc ở ngoài cửa, Ôn Thư hoảng hốt đứng lên, còn đặc biệt nhìn xuống, kéo kéo váy, giống như là đang thể hiện sự thuần khiết của mình.
“Anh ta là đối tượng em muốn phỏng vấn, nhưng đã kết thúc rồi, em đang định rời đi.”
Ôn Thư biểu cảm dịu dàng, trên mặt nở nụ cười.
Thái độ này, khiến cho Lâm Dật có chút quen thuộc.
Bởi vì vừa rồi cô ta đối với bản thân mình như thế, giống như nhìn thấy tổ tiên, gần như muốn quỳ xuống liếm.
“Đã kết thúc rồi, bây giờ đi thôi, không cần phải ở lại đây nữa, nếu không ăn no, anh sẽ dẫn em đi ăn cái khác.”
“Được.” Ôn Thư niềm nở nắm lấy cánh tay của Trình Tốc, “Bên kia anh đã ăn xong chưa?”
“Anh không đói lắm, chủ yếu là đi cùng ba anh, cũng là vì cùng giám đốc điều hành công ty qua lại nhiều hơn, sau này thuận tiện tiếp quản công ty.” Trình Tốc nói là:
“Bây giờ chỗ ba anh chắc cũng đã ăn xong, anh muốn ra ngoài đợi họ, không nghĩ là gặp phải em.”
“Vậy đúng lúc, em cũng ăn xong rồi, sớm đã muốn rời đi.”
Trình Tốc gật đầu, tầm mắt nhìn chằm chằm trên người Lâm Dật.
“Tiểu tử, tôi không biết cậu là ai, nhưng tôi nói cậu, tốt nhất đừng đánh chủ ý lên tiểu Thư, cô ấy là người phụ nữ của tôi, không phải người cậu có thể chạm vào.”
Nhìn người bất thình lình xuất hiện này, cùng với dáng vẻ thân thiết của Ôn Thư với anh ta, Lâm Dật đoán được một số manh mối, nở nụ cười hỏi:
“Người này là bạn trai của cô?”
“Không sai, anh ấy là bạn trai của tôi Trình Tốc, hơn nữa chúng tôi sắp kết hôn.”
Khi đang nói, Ôn Thư ngẩng cao đầu, như một con thiên nga trắng, đang khoe khoang với Lâm Dật.
Lúc này, cô ta đã không để Lâm Dật vào tầm mắt.
Mà bạn trai dự phòng của cô ta, sớm đã bị cô ta ném lên chín tầng mây.
Đợi khi không có ai, gửi cho anh một tin nhắn để chia tay, sau đó cho vào danh sách đen, tất cả đều OK.
Lâm Dật sờ cằm, bản thân cái gì cũng không làm, tại sao lại có cảm giác làm lốp dự phòng nhỉ?
Bữa ăn này, thật đặc biệt yên tĩnh.
“Hai người các người có quan hệ thế nào, với tôi không liên quan, nhưng tốt hơn hết là đừng nói chuyện với tôi bằng giọng điệu này, có cảm giác như tôi đang theo đuổi cô vậy.”
“Hơn nữa bữa ăn hôm nay, cũng là cô hẹn tôi ra, cho nên khi nói chuyện hãy chú ý từ ngữ, tránh bị người khác hiểu lầm.”
Vẻ mặt của Ôn Thư cứng lại, chắc muốn giết chết Lâm Dật rồi.
Tình cảm của bản thân với Trình Tốc vừa mới tốt lên một tý, tuyệt đối không thể để anh ta phá hoại!
“Chồng, anh đừng nghe anh ta nói linh tinh, em mới không hẹn anh ta, là anh ta mời em ra đây, sợ mất thể diện của lãnh đạo, em không có lựa chọn khác đành phải đồng ý.”
Nói xong, Ôn Thư nhíu mày, lạnh lùng nhìn Lâm Dật, “Lâm tiên sinh, tôi mặc dù chỉ là một phóng viên, nhưng tôi không phải là loại người như anh nghĩ, hy vọng anh không bôi nhọ phẩm chất của tôi.”
“Hơn nữa, anh đừng cho là bản thân có chút tiền, thì có thể hô to gọi nhỏ đối với tôi, tôi và bạn trai tôi đều không sợ anh, hy vọng anh có thể dành cho chúng tôi sự tôn trọng mà đôi bên đều xứng đáng.”
“Tiểu Thư, những người như anh ta, còn không lọt vào mắt em, không đáng để cho em tôn trọng, đi thôi, chúng ta đừng để ý đến anh ta nữa.”
“Ừm, được.”
Ôn Thư không có bất kỳ ý nghĩ nào muốn ở lại, cũng không quan tâm đến mối quan hệ với Lâm Dật còn có thể duy trì hay không.
Một thời gian nữa, mình và Trình Tốc sẽ kết hôn.
Lập tức sẽ được sống một cuộc sống giàu sang toàn thời gian, với tầm cỡ hiện tại của DiDi, ngay cả Ngô Triệu Hữu cũng không nhất thiết phải để ý đến.
Tại sao phải bận tâm về công việc tiếp khách mà anh ta sắp xếp.
Hai người vừa rời đi, cửa phòng đằng sau liền bị đẩy ra.
Trình Song và Điền Nghiên, cùng các vị giám đốc điều hành khác của DiDi, tất cả đều có vẻ mặt hơi say, tiếng cười tiếng nói phát ra từ bên trong.
Nhìn thấy người phụ nữ bên cạnh con trai mình, Trình Song có chút bất ngờ, sau đó có hơi cau mày.
Tuy rằng còn chưa biết thân phận của cô ta, nhưng nhìn cô ta khí chất rất bình thường, chơi đùa còn có thể, muốn tiến vào cửa Trình gia, tuyệt đối không có khả năng.
Cùng lúc đó, Ôn Thư cũng nhìn thấy ba của Trình Tốc.
Vốn muốn tránh né cuộc gặp lần này, hôm khác tự mình mang quà đến nhà hỏi thăm, cuối cùng vẫn là không trốn được.
Lẽ nào đây là ý trời sao?
Ông trời cũng muốn mình gả vào Trình gia, cho nên dùng cách thức này, đến gặp ba chồng tương lai của mình?
Nghĩ đến đây, mặt Ôn Thư đỏ lên, trở nên hồi hộp và bất an.
Và trong tâm trí, nhanh chóng tập hợp ngôn ngữ, để tránh ba chồng tương lai có ấn tượng không tốt về cô.
“Hô to gọi nhỏ cái gì, không biết chỗ này là nơi công cộng sao?” Trình Song nói.
“Gặp phải một người không mở mang trí óc, con dạy dỗ anh ta vài câu, hiện tại không có chuyện gì."
Nói xong, Trình Tốc đứng sang một bên, muốn đẩy Ôn Thư lên, giới thiệu với ba một chút, như vậy có thể cho phép anh ta nới lỏng sự kiểm soát đối với bản thân, thời gian sau này, có thể vui sướng thong dong hơn.
Nhưng không đợi Trình Tốc giới thiệu, liền nghe Điền Nghiên ngạc nhiên nói:
“Lâm Tổng, sao ngài lại ở đây?”
------
Dịch: MBMH Translate