Nghe thấy Điền Nghiên gọi Lâm Dật.
Trình Tốc ngây người ra, anh ta là con trai của Trình Song, biết thân phận của Điền Nghiên.
Bản thân là phó tổng giám đốc cấp cao của Didi nhưng gặp người trước mặt cô ấy cũng phải ăn nói lịch sự.
Và cô ấy, người có cái nhìn cao hơn đỉnh đầu, một người phụ nữ sắc bén mạnh mẽ, vậy mà lại gọi người đàn ông kia là Lâm tổng, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Cùng lúc đó, các giám đốc khác đi ra cũng nhìn thấy Lâm Dật.
Vẻ hơi say trên khuôn mặt lập tức biến thành cung kính, mọi người kể cả Trình Song đều cúi đầu chào.
“Lâm tổng”.
Vẻ mặt như vậy chắc sẽ không dành cho Lâm Dật.
“Sao mọi người lại ở đây? Tôi còn đang định hôm nào đó đi Didi xem xem.”
Giám đốc Didi Lâm Dật chỉ quen Điền Nghiên với Trình Song, có thể gặp ở đây, thực sự quá trùng hợp.
“Vừa mới tăng ca, nhàn quá không việc gì làm, tôi liền mời mấy chàng trai ăn bữa cơm.” Trình Song cười haha nói:
“Lâm tổng, ngài đến đây, sao không nói trước một câu vậy, cũng coi như là cho tôi cơ hội tiếp đón ngài.”
“Tôi còn có chút việc khác, vốn nghĩ rằng làm xong chuyện sẽ đi xem chỗ các anh, không ngờ lại gặp trước như này.”
“Lâm tổng, là có dự án khác cần thu mua sao ạ? Có cần chúng tôi giúp không?”
“Không phải dự án đầu tư, mà là muốn xây một ngôi trường Hy Vọng ở thị trấn Bắc Kiều của Quảng Châu, nên đến xem xem.” Lâm Dật nói:
“Mọi người làm việc của mình đi, không cần để ý đến tôi, tôi ăn xong rồi cũng chuẩn bị về.”
“Vâng, vâng, vâng, Lâm tổng, chúng tôi tiễn ngài.”
“Không cần, tự tôi đi được, mọi người làm việc của mình đi.”
“Vậy chúng tôi không làm phiền Lâm tổng nữa.”
Cuộc nói chuyện giữa hai bên khiến cho Trình Tốc và Ôn Thư ngẩn người.
Nhưng thông qua cách xưng hô của bố và các giám đốc khác, Trình Tốc nhận ra điều gì đó.
Liên quan đến chuyện thu mua của công ty.
Anh biết một chút, đó là đại cổ đông thần bí của công ty họ Lâm.
Không ngoài dự đoán, có thể chính là người đàn ông đứng trước mặt này rồi!
“Bố, anh ta chính là cổ đông thần bí mà mua lại toàn bộ Didi của chúng ta phải không?”. Trình Tốc run rẩy dò hỏi.
“Không sai!”.
Trình Song lúc ấy mặt biến sắc: "Vừa nãy có phải con nói gì không khách sáo với Lâm tổng đúng không?”.
Ôn Thư mở to mắt, toàn thân run rẩy.
Thực sự không ngờ tới, Lâm Dật lại có thân phận như vậy.
Hiện tại, định giá của Didi đã lên tới 30 tỷ đô la Mỹ. Anh ấy giàu đến mức nào mới có mua toàn bộ Didi chứ?
So với Lâm Dật, Trình Tốc đứng trước mặt anh ta, chẳng là cái gì cả.
“Bố, con không cố ý.” Trình Tốc lo lắng nuốt nước miếng nói :“Nếu như con biết, người trước mặt con là Lâm tổng, cho dù cho con mượn một trăm lá gan, con cũng không dám nói ra những lời như vậy.”
“Đợi khi về nhà ta sẽ xử lí con.”
Trình Song thở dài một tiếng, rồi lại cung kính nhìn Lâm Dật.
“Lâm tổng, nó từ nhỏ đã bị tôi chiều quá sinh hư, tôi sẽ dạy bảo lại nó, hi vọng ngài đừng giận.”
“Ông thấy tôi giống kiểu bụng dạ hẹp hòi sao.” Lâm Dật nói :”Đừng bận tâm, làm tốt công việc của mình, cạnh tranh tạo ra thật nhiều lợi ích cho công ty.”
“Vâng, vâng, vâng, chúng tôi nhất định sẽ nỗ lực, Lâm tổng yên tâm.”
Thấy thái độ nói chuyện của Trình Song với Lâm Dật, tim của Ôn Thư đập loạn nhịp.
Nhân vật lớn như Trình Song, đã là giỏi lắm rồi, nhưng trước mặt Lâm Dật lại chả là cái gì cả.
Lẽ nào đây là sức mạnh của tư bản sao?
Đây mới là thật, người đàn ông đứng ở đỉnh cao!
“Cô gái này là ai vậy?”.
Nói xong với Lâm Dật, Trình Song nhìn vào Ôn Thư, vẻ mặt không hài lòng.
“Bố, cô ấy là bạn gái con, là phóng viên của Đài truyền hình”. Trình Tốc nói.
“Chào chú.” Ôn Thư nói :”Cháu không ngờ rằng mình sẽ gặp nhau ở đây, cháu đã không chuẩn bị một buổi lễ gặp mặt với chú đàng hoàng, mong chú không trách, hôm khác cháu đến hỏi thăm chú.”
“Bạn gái sao?”.
Trình Song không hài lòng nói: “Xem cô mặc cái gì kìa! Không có cửa vào bước vào nhà tôi đâu, cô với con trai tôi không hợp, hi vọng cô sau này đừng ở cạnh con trai tôi nữa.”
Nói xong, Trình Song nhìn Trình Tốc nói: “Nhìn con kìa, rồi lại nhìn Lâm Dật đi, tuổi không khác nhau là bao, mà khoảng cách lại xa nhau vậy! Lẽ nào mù rồi sao! Ta nói cho con biết, từ hôm nay, tất cả thẻ tín dụng của con, ta sẽ cắt hết, để thay đổi tật xấu này của con!”.
“Bố, bố cắt thẻ của con, con sống thế nào đây.” Trình Tốc nói.
“Thật ra con đối với cô ta, không phải thật lòng gì, mà chỉ là chơi đùa thôi, con muốn bố tạm thời nới lỏng sự quản giáo đối với con, với thân phận của con, sao có thể lấy cô ta được chứ.”
Ôn Thư sững sờ tại chỗ như bị sét đánh, có chút không dám tin vào tai mình.
“Anh, anh chỉ là chơi đùa với tôi sao?”.
“Nếu không vậy, cô tưởng là gì?”. Trình Tốc nói:
“Cô chỉ là lá chắn cho tôi thôi, vậy mà còn nghĩ là tôi sẽ lấy cô sao? Một phóng viên nhỏ bé, cô nghĩ mình là ai?”.
“Anh quá đáng lắm!”. Ôn Thư khóc nói.
Bản thân mơ tưởng về những bức tranh đẹp sau khi kết hôn, nhưng thật không ngờ, đó chỉ là bong bóng mà thôi.
“Được rồi, được rồi, trước đám đông, đừng cãi nhau nữa, về đi.” Lâm Dịch sốt ruột vẫy tay.
“Nếu như ồn ào đến mức xuất hiện scandal, thế thì ngày mai mọi người sẽ lên trang đầu của tin tức.”
“Vâng Lâm tổng, bây giờ chúng tôi đi luôn ạ”.
Lâm Dật gật đầu, nhìn Trình Song và Điền Nghiên rời đi.
Anh sở dĩ không đi vì thức ăn mang về vẫn chưa làm xong.
Nhưng Ôn Thư cũng chưa đi, đứng ở cửa, lau nước mắt.
“Anh Lâm, tôi thất tình rồi, anh có thể nói vài câu với tôi không.”
“Có vẻ như không ổn lắm, bởi vì thức ăn mang về của tôi sắp xong, tôi phải đi rồi.”
Sau vài phút, nhận thức ăn của mình, Lâm Dật bước chân đi ra ngoài.
Ôn Thư kéo váy, đi ra ngoài cùng với Lâm Dật.
Xuống dưới lầu, Ôn Thư chuẩn bị thanh toán, nhằm để lại thiện cảm với Lâm Dật, nhưng lại bị nhân viên nói là đã thanh toán rồi.
Nghe tin này, cô mừng thầm.
Nếu như thực sự để mình thanh toán thì tiền tiết kiệm phải tiêu sạch mất.
“Anh Lâm, tôi tiễn anh.”Ôn Thư nói ở đằng sau.
Bởi vì Lâm Dật không đi xe, nên đây chính là cơ hội.
“Không cần đâu, trên đường có nhiều xe như vậy, tôi gọi một chiếc là được rồi.”
Nghe giọng điệu của Lâm Dật có gì đó sai sai, Ôn Thư cũng có thể hiểu.
Bản thân nói nhiều câu không khách khí, anh không vui cũng là chuyện bình thường.
“Anh Lâm, vừa nãy không phải anh nói, có chuyện quan trọng muốn nói với tôi sao? Tôi nghĩ, cuộc phỏng vấn của chúng ta có thể tiếp tục”. Ôn Thư nói:
“Nhưng ở đây không thích hợp, hay là chúng ta tìm nơi khác, tiếp tục cuộc phỏng vấn ban nãy.”
“Đổi nơi khác sao? Cô còn muốn đi đâu?”.
Ôn Thư trong lòng mừng thầm, ngại ngùng chỉ ra quán rượu cách đó không xa.
“Chúng ta đi chỗ kia đi, vừa yên tĩnh, lại không có người, sẽ không có ai làm phiền chúng ta đâu.”
“Vậy cô đi đi, nhìn có vẻ rất cao cấp.”
“Anh hài lòng tự nhiên là tốt nhất rồi.”
“Um, cô đi đi, tôi về ngủ một giấc, đợi tâm trạng tốt sẽ tiếp tục nhận phỏng vấn của cô.”
------
Dịch: MBMH Translate