Mười mấy phút sau, Lâm Dật nhìn thấy phía trước có một cây cầu đá, sơn quét phía trên sớm đã bị tróc ra, để lại những mảng loang lổ.
Chiều rộng ngang với mặt đường hơn bốn mét, cũng không tính là quá rộng.
Khi xe chạy tới đây, có thể lờ mờ nhìn thấy bóng dáng của thị trấn Bắc Kiều.
Có hai tòa nhà cấp bốn cũ kỹ, còn lại là nhà gỗ tầng thấp, hơn nữa hầu hết đều được xây bằng đất mặn - kiềm, ngay cả một ngôi nhà bằng gạch cũng hiếm.
"Có làm cho cậu ngạc nhiên không?"
"Quả thật có một chút, có cảm giác như đang nằm mơ vậy."
"Thật ra tôi cứ tưởng Trung Quốc nghèo như thị trấn Bắc Kiều vậy, nhưng sau khi đến bệnh viện Hoa Sơn, thấy qua đủ loại người mới biết được. Kỳ thực những người kia có thể sống cơm no áo mặc, chỉ là một phần nhỏ." Lý Sở Hàm nói:
"Phần lớn mọi nơi kỳ thực cũng giống như thị trấn Bắc Kiều này vậy, thậm chí còn không bằng nơi này, đây giống như là một mô hình thu nhỏ của Trung Quốc vậy, cho nên mỗi lần nhìn thấy cảnh đêm ở Trung Hải tôi luôn nghĩ đến nơi này, kỳ thực tương lai vẫn còn dài, bất kể là tôi hay là quốc gia này."
"Là ..." Lâm Dật thở dài một tiếng,
"Đây là một thế giới dối trá, chỉ là bề ngoài vẻ vang, đem bên trong chính mình bao lấy đặc biệt kín, mà hết thảy trước mắt, mới là dáng vẻ nguyên bản của thế giới này."
Vừa dứt lời, Lâm Dật liền nhận ra có gì đó không ổn, chính mình làm sao cũng bắt đầu bị bao trùm xuống rồi?
Nghị lực của anh thấp thế ư.
"Cám ơn cậu có thể theo tôi tới nơi này, cậu có thể đi con đường này cùng với tôi, trong lòng tôi cảm thấy kiên định hơn nhiều."
"Từ từ rồi sẽ tốt thôi, cô đừng nóng vội." Lâm Dật cười nói:
"Thật ra tôi đến đây, chuyện muốn làm là tu sửa đường xá lại cho trấn Bắc Kiều, sau đó lại xây trường học cho bọn họ, không thể để cho những ngọn núi, dòng sông ở đây ngăn chặn những ước mơ của trẻ em được."
Lý Sở Hàm bỗng nhiên thắng xe lại, trừng lên một đôi mắt đẹp nhìn Lâm Dật.
"Cậu là đến sửa đường và xây trường học?"
"Tôi có quỹ từ thiện chuyên làm vấn đề này, trùng hợp trấn Bắc Kiều là đối tượng chúng tôi khảo sát, dứt khoát liền quyết định ở nơi này xây trường học với tu sửa đường xá."
"Tôi thay mặt những đứa trẻ ở trấn Bắc Kiều không đi học được cảm ơn cậu."
"Cô dường như ngoại trừ nói cảm ơn, thì sẽ không nói cái gì khác vậy."
"Tôi cũng không có cách thức khác để cảm ơn cậu." Lý Sở Hàm phòng hai má, nét mặt có một chút đáng yêu.
"Không sao, sau một đoạn đường gập ghềnh, tôi cũng đã nhìn hết một đoạn đường rồi, đủ đẹp mắt rồi, cũng coi như là kiếm đủ vốn rồi."
Lý Sở Hàm ngượng ngùng một lần nữa khởi động xe, biết Lâm Dật nói chính là cái gì.
"Vậy anh cứ nhìn đi, tôi không ngại."
Ủa ủa?
Chuyện này cũng có thể ư?
Sự rộng lượng của Lý Sở Hàm, ngược lại làm cho Lâm Dật có chút theo không kịp, cố ý chuyển hướng đề tài.
"Trên cầu có rất nhiều người, nhìn cũng khá náo nhiệt."
"Có thể là có chuyện gì rồi, mấy năm trước tôi trở lại nơi này hầu như đều không có người nào."
Thấy có xe ôtô từ phía sau, người trên cầu đứng chắn gần giữa đường, đi cà nhắc nhìn quanh.
Ngoài ra, phía trước có xếp một loạt sọt, bên trong có cá chết, còn có con ruồi ở phía trên bay loạn.
Hơn mười cái cái sọt nằm ngang ở chính giữa cây cầu, tạo thành chướng ngại vật trên đường, xe không có cách nào đi qua được.
"Phiền mọi người nhường đường một chút, chúng tôi muốn đi qua."
Lâm Dật từ cửa sổ xe thò đầu ra, hướng về các cô bác đang đứng phía trước nói.
Nhìn thấy Lâm Dật, các cô chú đứng ở giữa cầu vây quanh như phát điên.
"Tiểu tử, mua chút cá đi, đều là trong sông mới đánh lên, đặc biệt con tươi, bảo đảm các cậu ở trong thành phố chưa từng được ăn."
Nhìn thấy con ruồi bay lên phía trên cái sọt, Lâm Dật cảm thấy hơi buồn nôn.
"Đều đã như thế này rồi, các vị còn không thấy ngại mà nói là mới đánh lên à?"
Lâm Dật cảm giác đám người này, so với mình còn có thể lắc lư hơn.
Tốt xấu chính mình cũng là mở mắt nói nhảm, đám người này liền còn nhắm hết mắt làm ngơ.
"Cá có mùi tanh, tự nhiên thu hút ruồi đến nha, nhưng tất cả đều còn tươi, cậu yên tâm mua về ăn đi, khẳng định không có vấn đề gì hết."
"Mua cá coi như xong, chúng tôi còn có những chuyện khác, mau nhường đường cho chúng tôi đi." Lâm Dật tính tình nhẫn nại nói.
"Tiểu tử cậu đừng có gấp, lại sốt ruột cũng không được ăn cơm không, mua ít cá của chúng ta trở về đi."
"Tôi đã nói là không mua rồi, nghe không hiểu tiếng người à?"
"Cậu tiểu tử này nói như thế nào đấy." Một cụ ông không vui nói, "Tôi cho cậu biết, nếu là không mua cá của tôi, cũng đừng nghĩ từ nơi này đi qua."
Lâm Dật nở nụ cười, "Thế nào, các người muốn ép mua ép bán sao?"
"Ép mua ép bán đấy thì sao, tôi nói cho cậu biết chỉ cần cậu mua 10 cân cá, chúng ta liền cho cậu đi qua, bằng không thì ở lại bên ngoài trấn luôn đi, đừng nghĩ có thể tiến vào trấn được."
Lý Sở Hàm lông mày sâu sắc nhăn lại, đối với hành vi của đám người này cô cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Lâm Dật tới nơi này là làm từ thiện, bọn họ lại có cái bộ dạng này, mặt mũi của trấn Bắc Kiều đều bị bọn họ vứt sạch rồi.
Lâm Dật sắc mặt khó coi, nhìn những người phía trước nói:
"Tôi không có rảnh với các người ở đây tốn thời gian, nói một lần cuối tránh đường cho tôi qua."
Lão đầu chắp một tay, một bộ ở đây tôi lớn nhất.
"Cậu nói với tôi cũng vô dụng, cậu nếu như không mua cá của chúng tôi, cũng đừng nghĩ đi qua."
"Đúng, có năng lực cậu cứ đè chúng tôi mà đi qua." Những người khác cũng đi theo phụ họa, thái độ hung hăng, khiến Lâm Dật có chút mặc cảm tự ti.
"Cô xuống xe, hai chúng ta đổi vị trí." Lâm Dật hướng về phía Lý Sở Hàm nói.
"Anh nhất định phải đến sao? Nháo ra chuyện sẽ không tốt."
"Yên tâm, tôi có chừng mực, cô xuống đi."
"Tôi biết rồi."
Lý Sở Hàm cũng không nhiều lời, cởi đai an toàn ra, chuẩn bị cùng Lâm Dật đổi vị trí.
Nhìn thấy hai người từ trên xe bước xuống, người trên đường xách giỏ chạy tới.
Đồng thời cũng ở trong lòng mừng thầm, đám người thành phố chính là chỉ biết bắt nạt kẻ yếu.
Mới vừa rồi còn rất ngang tàng, nhưng phía bọn họ cứng rắn hơn, mấy người này liền sợ hãi, chỉ có thể ngoan ngoãn xuống mua cá.
Hôm nay nhất định có thể kiếm được một món hời.
"Tiểu tử, đúng rồi nha, mọi việc dễ thương lượng, mua ít cá của chúng tôi, liền cho cậu đi qua rồi."
"Chiếc xe cậu lái là xe Benz, đây chính là xe tốt, vừa nhìn là biết người có tiền trong thành phố, hay là cậu mua hết cá của chúng tôi luôn đi."
Nhìn thấy thôn dân vây quanh, hai người đều không trả lời, Lý Sở Hàm trực tiếp lên ghế phụ, Lâm Dật đi tới phía sau trao đổi vài câu với tài xế xe tải, sau đó mới quay trở lại lên xe.
Hành động của hai người khiến những người xách giỏ trên cầu, đều có chút không hiểu sao.
Chẳng lẽ không phải xuống mua cá sao?
Lâm Dật từ cửa sổ xe thò đầu ra, hướng về phía người trên cầu nói.
"Tôi cho các người ba giây để nhường đường, nếu không, tôi liền lái xe đâm ngang qua, va chết người nào thì các người tự chịu trách nhiệm."
Nghe được lời nói Lâm Dật, dân làng trên cầu đều tràn đầy phẫn nộ, cảm giác mình bị đùa bỡn.
"Cậu cho rằng chúng tôi sẽ bị dọa sợ sao? Lúc còn bé tôi còn đánh cướp, còn sợ cậu sao? Cậu tưởng chúng tôi sẽ bị ăn hiếp à?"
Dân làng trên cầu đều nhìn Lâm Dật khinh thường, căn bản không đem lời nói của anh coi là chuyện to tát.
Dám lái xe tông người?
Thật là vô pháp vô thiên!
"Ba ..."
Lâm Dật bắt đầu đếm ngược, những người trên cầu lại không có bất kỳ phản ứng gì, như trước làm theo ý mình.
"Hai ..."
Lâm Dật không có dừng lại, mà dân làng trên cầu đã cầm giỏ đem đường chặn chặt chẽ.
"Tôi nói cho các cậu biết, vừa nãy mua 10 cân cá liền có thể cho đi, hiện tại nếu là không đem những thứ đồ này mua hết, cũng đừng nghĩ đi qua!"
"Một ..."
"Cậu đếm số cũng vô dụng, cậu nếu như không mua cá, chúng tôi liền đứng ở chỗ này, cậu nếu dám đụng đến tôi một cái, tôi lừa bịp chết cậu!"
Lâm Dật không nói gì, mà là khởi động xe, một cước đạp xuống chân ga, lao thẳng về phía bên kia cầu!
------
Dịch: MBMH Translate