Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 519 - Chương 517. Nhân Gian Đúng Là Quá Khó Khăn

Chương 517. Nhân Gian Đúng Là Quá Khó Khăn
Chương 517. Nhân Gian Đúng Là Quá Khó Khăn

Nhìn thấy chiếc Mercedes-Benz cỡ lớn gầm rú, sắc mặt của những người đứng ở giữa cầu đều trở nên khó nhìn.

Nhưng vẫn không có người nào tin rằng Lâm Dật sẽ lái xe đụng họ.

Trừ khi anh ta không muốn sống nữa, chỉ cần mình nằm trên mặt đất thì cho dù anh ta có mười chiếc Mercedes, cũng không đủ để bồi thường!

Chắc chắn anh ta sẽ táng gia bại sản!

Ý nghĩ như vậy mà đặt ở trên người người khác thì dĩ nhiên là có tác dụng, nhưng đặt ở trên người Lâm Dật thì khẳng định là sẽ không được gì cả.

Nguyên nhân rất đơn giản, anh chính là Lâm Dật!

Lúc này Lâm Dật không do dự chút nào, đạp chân ga, phóng thẳng tới!

Nhìn thấy Lâm Dật lái xe xông tới, thôn dân trên cầu đều bị dọa cho choáng váng.

Bọn họ cũng không thèm quan tâm tới cái sọt ở giữa nữa, ào ào chạy về phía hai bên cầu, thậm chí có người còn ném cả quải trượng trên tay đi, chạy còn nhanh hơn so với người trẻ tuổi.

Khi chiếc Mercedes-Benz lớn lái qua, xe tải phía sau cũng lái lên, đất bụi thổi đầy cầu xi măng, cá chết vung đầy đất, chật vật không chịu nổi.

“Cậu là đồ con rùa, cậu sẽ chết không được yên thân! Mau bồi thường tiền cho chúng tôi!”

“Đứng đây hô hào thì làm được cái gì, chúng ta vào bên trong tìm đi, nhất định có thể tìm được cậu ta!”

“Dọa cho trái tim của tôi bị bệnh luôn rồi, nhất định phải tìm bọn họ nói lý lẽ mới được!”

“Đi, hiện tại bắt đầu đi! Đi tìm bọn họ!”

Sau khi xuống khỏi cây cầu đá, hai người lái xe vào trong trấn Bắc Kiều.

“Người dân trấn Bắc Kiều của các người cũng quá bưu hãn rồi.” Lâm Dật nói.

“Có thể là vùng khỉ ho cò gáy nhiều điêu dân đi, bọn họ chỉ là sợ nghèo.”

“Có lẽ vậy.”

Toàn bộ thôn trấn có một đường cái, ước chừng dài khoảng trăm mét.

Hai bên là mấy cửa hàng rách nát, sơn trên bảng hiệu đều đã bị tróc đến trắng bệch, thậm chí có một số cửa hàng nhỏ, chỉ dùng sơn viết mấy chữ ở trên ván gỗ, rồi lấy đó làm bảng hiệu.

Toàn bộ trấn Bắc Kiều, đều tràn ngập vị lạc hậu cổ xưa.

“Thật ra nơi này còn tốt, dưới trấn Bắc Kiều còn có mười mấy thôn làng có tình trạng còn tồi tệ hơn, đối với những đứa trẻ ở đây thì đến trường có thể coi là một chuyện vô cùng xa xỉ.”

“Đừng có gấp, chờ khi xây xong trường học thì những vấn đề này sẽ được giải quyết dễ dàng thôi.” Lâm Dật nói: “Cho quốc gia của chúng ta một chút thời gian.”

“Ừm.”

Hai người lái xe, đi qua trấn, hấp dẫn không ít người dừng chân vây xem.

Tại nơi này của bọn họ, Mercedes-Benz đã có thể coi như là xe tốt nhất rồi.

Nếu như trong mấy sự kiện như cưới gả hay đưa tang có thể lái một chiếc Mercedes, thì đây tuyệt đối là chuyện cực kỳ có mặt mũi.

Dưới sự dẫn dắt của Lý Sở Hàm, hai người ra khỏi thôn trấn, phía sau là những cánh ruộng bậc thang bao la.

Vượt qua những cánh đồng xanh mơn mởn, bọn họ lái xe tới sườn núi nhỏ phía sau.

Người của trấn Bắc Kiều có thói quen gọi nơi này là phía sau núi, nếu như nhà ai có người qua đời thì đều sẽ chôn ở chỗ này.

Nơi mai táng của mẹ Lý Sở Hàm cách đường đất khoảng hơn mười mét, cũng không tính là xa.

Cùng với tài xế, ba người đem đồ cúng trên xe xuống dưới, chất thành một đống núi nhỏ.

Lúc này, Lâm Dật mới nhận ra được vấn đề.

Người được hạ táng tại đây, bình thường đều chôn theo quan tài, không có tập tục hỏa táng, nếu như muốn dời mộ phần, thì hẳn là phải phiền toái một chút.

Nhưng có tiền thì có thể xui ma khiến quỷ, vấn đề cũng không lớn.

Sau khi dỡ hết đồ xuống, Lâm Dật cũng không nghe lời của Lý Sở Hàm, mà đưa 200 tệ, tài xế vui vẻ rời đi.

Lâm Dật cầm một cái bật lửa, bắt đầu hoá vàng viếng mồ mả, chuẩn bị làm chuyện chính.

Hình như là đã gặp quá nhiều chuyện sinh ly tử biệt, cho nên Lý Sở Hàm cũng không khóc lóc đến chết đi sống lại như những người khác, ngược lại còn bình tĩnh hơn so với người bình thường.

Lâm Dật mua rất nhiều thứ, đốt khoảng hơn một giờ, mới đốt hết ánh lửa sau cùng.

“Tôi muốn ở lại nơi này một hồi, có thể không?”

“Đương nhiên là có thể.”

Không để ý đến bùn trên đất, Lý Sở Hàm ngồi xuống, không nói một lời.

Ngón tay mảnh khảnh, nhẹ nhàng khuấy động bùn đất trước nấm mồ, giống như đang nói cái gì đó.

“Con vẫn luôn rất cảm ơn mẹ.” Ánh mắt Lý Sở Hàm ôn nhu, như đang hướng về phía Lâm Dật, lại như là đang hướng về người đang chôn dưới đất, cũng giống như là thoảng theo gió thổi.

“Bà ấy không có trình độ văn hóa gì, chỉ là một người phụ nữ nông thôn, nhưng từ nhỏ bà ấy đã nói cho tôi biết, tri thức rất quan trọng, nói cho tôi biết rằng phải học tập thật giỏi.”

“Lúc nhỏ nhà tôi nghèo, không chu cấp nổi cho tôi đến trường. Hơn nữa nhà còn có một em trai, đứa con gái như tôi đương nhiên là càng không có tư cách đi học. Nhưng may mắn là, ông Mã bên cạnh nhà chúng tôi vốn là giáo viên trong huyện. Ông ấy thấy tôi đáng thương nên mỗi ngày đều dạy tôi đọc sách viết chữ, xem như miễn cưỡng hoàn thành chương trình tiểu học.”

“Đến lúc tôi lên trung học, ông Mã liền dẫn tôi tới trong huyện, đến trường trung học mà ông ấy đã từng dạy, nói rất nhiều lời tốt về tôi. Mẹ tôi còn đưa 50 đồng làm tiền lễ, hiệu trưởng đã phá lệ cho tôi nhập học, nếu không thì hiện tại, rất có thể tôi đang rửa chén đĩa trong tiệm cơm nào đó cũng không chừng.”

“Khi cuộc sống của tôi đã khá hơn, có năng lực sống độc lập, thì mẹ của tôi lại không còn nữa.” Lý Sở Hàm thì thầm nỉ non,

“Lúc còn trẻ, bà ấy ngoại trừ làm việc thì cũng là bị mắng, nhiều lúc còn bị đánh. Cuối cùng bác sĩ nói rằng, mẹ tôi là bị kiệt sức, sau đó còn bị ung thư phổi, loại thuốc đắt tiền nhất mà bà được uống chính là thuốc giảm đau hai xu, lúc ra đi, cũng chỉ làm qua loa.”

“Nhưng khi đó tôi chỉ biết bất lực, không có bất kỳ biện pháp nào, vốn cho rằng sau khi lớn lên, tình huống sẽ tốt hơn một chút, nhưng bây giờ, vẫn là bất lực.”

Lâm Dật không nói chuyện, chỉ lẳng lặng nghe Lý Sở Hàm nói.

Cô ấy cũng không cần an ủi hay động viên, chỉ cần có người, có thể ở chỗ này, nghe cô ấy trò chuyện là được.

Lâm Dật bỗng nhiên có chút phiền muộn, cô ấy nói không kết hôn sinh con, có lẽ cũng là do chuyện này đi.

Lâm Dật lặng lẽ đi tới, vén mái tóc dài bị gió thổi loạn của Lý Sở Hàm xuống, giúp cô lau nước mắt.

“Lâm Dật...”

Lý Sở Hàm ôm Lâm Dật thật chặt, nước mắt cũng không cầm được nữa, từng giọt lớn lăn xuống, trong đó đều đọng lại những cực khổ trong lòng cô.

Đều nói nếm trải qua khổ đau mới là người trên người, nhưng cô không muốn trở thành người trên người, mà nhân gian này lại quá khó khăn, cũng không buông tha cho cô một chút nào.

“Đừng khóc, dì trên Thiên Đường đang nhìn cô đó.”

Lâm Dật lau khô nước mắt, nhìn cặp mắt phủ đầy nước mắt kia, trong lòng chua xót không nói nên lời.

“Tôi đã biết.”

Hai người đứng ở trước mộ, Lâm Dật ôm bả vai của Lý Sở Hàm, nói:

“Dì à, người yên tâm, sau này con sẽ giúp người chiếu cố cô ấy, sẽ không để ai có thể bắt nạt cô ấy.”

Vẻ mặt Lý Sở Hàm ôn nhu, trong mắt đong đầy nước mắt.

“Đi thôi, đều đã xong việc rồi.” Lâm Dật ôm chặt eo của Lý Sở Hàm, “Sau này dời đến Trung Hải rồi thì lúc nào cũng có thể tới.”

“Ừm.”

Lý Sở Hàm lau nước mắt tại khóe mắt, tâm tình cũng ổn định đi không ít, cùng Lâm Dật quay người rời đi.

“Chị!”

Ngay tại lúc Lâm Dật xoay người, thì nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi, lái một chiếc xe máy cũ nát, chạy tới từ đằng xa.

“Người này là em trai cô sao?” Lâm Dật hỏi: “Cũng là đến viếng mộ cho dì sao?”

“Cậu ấy là em trai tôi, Lưu Khải, về phần có phải đến viếng mộ hay không thì tôi cũng không biết.”

Câu trả lời của Lý Sở Hàm khiến cho Lâm Dật cảm thấy khó hiểu.

Không phải đến viếng mộ thì còn có thể tới làm gì đây?

“Sao hai người các người lại không cùng họ vậy?”

Lý Sở Hàm gật gật đầu, “Trước khi tôi lên đại học đã sửa lại họ theo mẹ tôi.”

“Thì ra là như vậy.”

Đem xe máy dừng lại ven đường, Lưu Khải chạy về phía Lý Sở Hàm.

“Chị, em biết lúc này chị sẽ tới mà.”

Đi đến trước mặt hai người, Lưu Khải cố ý thả chậm cước bộ, mắt cẩn thận liếc nhìn Lâm Dật, động tác cũng thu liễm lại.

“Sao đến đây lại không mang theo gì cả?” Lý Sở Hàm hỏi.

“Em là tới để tìm chị.” Lưu Khải nói: “Có thể cho em mượn ít tiền được hay không, việc trồng trọt trong nhà, không đủ tiền mua phân hóa học.”

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 517.
Bình Luận (0)
Comment