Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 525 - Chương 523. Em Từng Ăn Cơm Cùng Với Lâm Cảnh Chiến Đây

Chương 523. Em Từng Ăn Cơm Cùng Với Lâm Cảnh Chiến Đây
Chương 523. Em Từng Ăn Cơm Cùng Với Lâm Cảnh Chiến Đây

Nghe nói như thế, người nhà họ Lương đều đưa ánh mắt tập trung trên người Trầm Thục Nghi.

"Có phải con cũng cảm thấy Lâm Dật rất giống với Lâm Cảnh Chiến hay không?"

Lương Hướng Hà hỏi.

"Đã không chỉ là giống nhau đơn giản như vậy."

Trầm Thục Nghi giải thích:

"Trong lúc lơ đãng con phát giác được, ánh mắt của cậu ta có chín phần tương tự với người phụ nữ kia. Thật ra không hề giống như Dương lão nói, cậu ta cũng không phải là thiếu đi máu liều lĩnh của Lâm Cảnh Chiến, mà chính là bị cái chín phần ôn nhu tương tự kia che giấu. Vì vậy, con khẳng định Lâm Dật chính là con trai của hai người bọn họ không thể nghi ngờ."

Đề tài câu chuyện đi tới mức này, bầu không khí trong phòng trở nên ngột ngạt, mỗi lần nghĩ đến chuyện tình xảy ra vào đêm hôm đó Lương Hướng Hà và Lương Thôn Hiếu đều cảm thấy không rét mà run.

"Nếu như Lâm Dật thật sự là con trai của bọn họ, như vậy tính cách của cậu ấy dường như có thể giải thích một cách hoàn toàn hợp lý, bởi vì tiểu tử Lâm Cảnh Chiến kia chính là người như vậy."

"Gia đình lão Lâm bọn họ là bị làm sao vậy?"

Dương Ngọc Hoa oán trách một câu,

"Không phải mọi người đều nói con gái giống cha, con trai giống mẹ sao? Thế mà cậu ta còn giống với Lâm Cảnh Chiến, thật là."

Trầm Thục Nghi không nhịn được bật cười. Nếu như tính cách của Lâm Dật giống nhiều với mẹ cậu ta một chút, có lẽ hôn sự của cậu ta và Nhược Hư cũng được ấn định xuống.

Chỉ tiếc ông Trời không toại lòng người, Lâm Dật tạo cho người ta có cảm giác, thật quá giống với người đàn ông độc lĩnh phong tao kia.

Có lẽ cũng chỉ có người phụ nữ dịu dàng hết mức kia, mới có thể bao dung được con người hắn.

"Được rồi, nếu đã nhận định rõ ràng thân phận của cậu ta, vậy thì việc này tạm gác lại để sau, mọi người ăn cơm trước đi."

Lương Hướng Hà nói ra.

".. Đợi lát nữa rồi ăn, vội vàng gì chứ."

Dương Ngọc Hoàn vẫn còn chưa chịu từ bỏ ý định.

"Con dâu, lúc con còn ở Trung Hải, cảm thấy tình cảm của hai đứa nó thế nào? Có giống kiểu thanh niên trẻ tuổi bây giờ hay không, khi ở cùng nhau thì rất khó bỏ nhau và chia tay?"

"Khó bỏ và khó chia tay thì con không nhìn ra, nhưng mà con bé Hạt Gạo hình như không hề có gì phòng bị đối với cậu ta. Nếu như lần này không phải là bị con lặng lẽ bắt gặp, để cho hai đứa nó tiến triển tình cảm thêm một đoạn thời gian nữa, có lẽ thật sự thành một cặp đôi."

Dương Ngọc Hoa thở dài, luôn luôn cảm thấy có chút đáng tiếc.

"Dựa theo cách nhìn như vậy, con bé Hạt Gạo có vẻ động tâm với cậu ta thật rồi."

"Điều này cũng bình thường, đứa bé Lâm Dật kia tạo cho con có cảm giác, cậu ta giống như đúc Lâm Cảnh Chiến năm đó, thực chất cỗ ngạo khí ẩn giấu bên trong con người, căn bản không đem bất luận kẻ nào để vào mắt. Đối mặt với người đàn ông như vậy, một người phụ nữ bình thường đều không có sức chống cự."

Trầm Thục Nghi cười khanh khách nói:

"Thì giống như Lâm Cảnh Chiến năm đó, các thiếu nữ khuê phòng ở Yến Kinh, có ai mà không phải bị hắn mê đến thần hồn điên đảo, nửa đêm cũng ngủ không yên..."

"Khụ khụ khục..."

Lương Tồn Hiếu ho khan một tiếng, dường như đang cố ý nhắc nhở cái gì.

"Chà, anh ho khan cái gì chứ!?"

Trầm Thục Nghi liếc đôi mắt hạnh, bên trong mang theo ý cười,

"Không phải chỉ là em trùng hợp ăn một bữa cơm với hắn thôi sao? Con cái đã lớn như vậy rồi, vậy mà anh còn nhớ mãi, thật là."

"Em đừng có nói nhảm, chỉ là cuống họng anh có chút không thoải mái, cũng không phải là không muốn nhắc lại chuyện năm đó."

"Anh thật hẹp hòi."

Trầm Thục Nghi biểu lộ kiêu ngạo, trên mặt mang thêm vẻ thiếu nữ.

"Lại nói, khi đó em còn độc thân đấy, ăn cơm với ai không phải cũng là điều rất bình thường sao."

"Em bớt nói chuyện phiếm, trước lúc đó, anh còn đánh đàn Guitar cho em nghe, em còn khen anh ca hát êm tai đấy. Vậy mà sau đó em còn chạy tới ăn cơm với Lâm Cảnh Chiến, em còn không cảm thấy ngại."

"Không phải là em bị người khác kéo qua sao, cũng không phải em chủ động muốn đi."

Trầm Thục Nghi phản bác:

"Còn có chuyện này, em cần phải uốn nắn anh một chút. Trình độ đánh đàn Guitar của anh không được tốt lắm, hơn nữa ca hát cũng không tiện nghe, em chỉ là cho anh chút mặt mũi mà thôi."

"Được rồi được rồi, hai người các con đều lớn tuổi như vậy rồi, lại còn đi tranh luận chuyện này, cũng không cảm thấy ngại."

Dương Ngọc Hoa dạy dỗ, sau đó lại ném ánh mắt đến trên người Trầm Thục Nghi.

"Con nói chuyện với Lâm Dật như thế nào? Hạt Gạo có nghe thấy không, con bé không thương tâm chứ?"

Dương Ngọc Hoa cũng không quan tâm chuyện Lâm Dật bị cự tuyệt, chủ yếu là sợ cháu gái bảo bối của mình đau lòng khổ sở.

"Con chưa nói rõ ràng như vậy, chỉ là ở trong bóng tối âm thầm đánh cậu ta một chút. Cậu ta là con trai của Lâm Cảnh Chiến, con tin tưởng cậu ta có thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra."

"Con làm như thế nào?"

Dương Ngọc Hoa tò mò hỏi.

Lương Hướng Hà và Lương Tồn Hiếu cũng dựng đứng lỗ tai, muốn biết chân tướng của chuyện này.

"Dưới tay cậu ta có một công ty tên là tập đoàn Lăng Vân, ở dưới cờ của tập đoàn Lăng Vân có một quỹ ngân sách Lăng Vân, chuyên môn xử lý hoạt động từ thiện. Gần đây, cậu ta muốn ném một khoản tiền cho một vùng nông thôn gọi là thị trấn Bắc Kiều, muốn xây một trường học Hy Vọng cho trẻ em. Bởi vì ở nơi này cần xây thêm một con đường, nên cần khoản chi phí không sai biệt lắm là 15 triệu tệ. Hạt Gạo ra tay hỗ trợ liên hệ với chính quyền địa phương ủng hộ cậu ta số tiền là 5 triệu tệ, còn con lại ném thêm 10 triệu tệ. Nhưng ở phía trên chi phiếu, con không có xóa đi thông tin công ty, chờ đến khi bên tài vụ nhập sổ sách là có thể tra ra được. Con nghĩ rằng, hiện tại cậu ta cũng đã đoán được thân phận của con rồi."

Lương Tồn Hiếu đốt điếu thuốc, Trầm Thục Nghi thuận tay cầm cái gạt tàn thuốc tới trước mặt.

"Em đánh cũng không quá lộ liễu, xác định cậu ta có thể nhìn ra được sao? Có lẽ cậu ta cũng không coi chuyện này ra gì đâu."

"Chắc là sẽ không."

Trầm Thục Nghi vừa cười vừa nói:

"Chẳng lẽ anh quên rồi sao, năm đó em là người từng ăn cơm cùng với Lâm Cảnh Chiến đây."

"Em thật là, chơi truyền hạt cát như thế nào thì chơi, lại còn nhắc lại chuyện này."

"Em nào có truyền hạt cát gì đâu."

Trầm Thục Nghi nói ra:

"Em chỉ muốn nói cho anh biết, nếu như ngay cả điểm khứu giác nhạy bén ấy mà cậu ta cũng không có, vậy thì không xứng làm con trai của Lâm Cảnh Chiến."

Người nhà họ Lương không phản đối, dạng thuyết pháp và căn cứ dựa vào này đúng là có đạo lý nhất định.

Bởi vì năm đó, Lâm Cảnh Chiến thực sự quá mức ưu tú.

Chính mình độc chiếm vị trí một số, những người khác là con số 0.

"Được rồi, việc này đã trôi qua một đoạn thời gian, chúng ta cũng không cần đề cập nữa, chỉ có thể trách hai đứa nó không có duyên phận."

Dương Ngọc Hoa có chút ủ rũ nói, tâm lý bà mong đợi lâu như vậy, không nghĩ tới cuối cùng lại là không vui.

"Con dâu, mở chương trình truyền hình ra cho cha, đến giờ chiếu bản tin thời sự rồi."

Lương Hướng Hà nói ra.

Những người thế hệ trước đều có thói quen xem tin tức thời sự, huống chi là người lão binh như Lương Hướng Hà.

Bản tin thời sự đối với ông ấy mà nói, giống như một bộ phim truyền hình dài tập, vĩnh viễn không kết thúc, xem một tập phim cũng mất mấy chục năm.

Dựa vào thói quen hàng ngày này, nhận thức đủ loại tin tức mới, hiểu rõ mọi chuyện lớn nhỏ của quốc gia, không muốn bỏ qua bất kỳ cái gì.

Trầm Thục Nghi tiện tay bấm mở kênh truyền hình, người một nhà vừa ăn cơm vừa xem tin tức thời sự.

Cho dù Lương gia là một đại gia tộc đặc biệt, nhưng trong câu chuyện hàng ngày của bọn họ cũng đều là nhắc đến việc ăn ngủ thông thường, so với gia đình phổ thông khác cũng không sai biệt quá nhiều.

Có lúc, Dương Ngọc Hoa còn có thể thảo luận cùng Trầm Thục Nghi về siêu thị nào đó siêu giảm giá, siêu thị nào bán hàng giả bị lộ ra. Tóm lại, giống như người bình thường vậy, không có chỗ nào quá đặc biệt.

Bởi vì gia đình vốn là như vậy.

"Gần đây, quỹ từ thiện Trung Tín đã trọng điểm quyên tặng trấn Bắc Kiều khoản tiền từ thiện xây dựng trường học, hiện tại đã bắt đầu động thổ thi công, tiếp theo xin mời quý vị theo dõi thông tin mà phóng viên mang về."

-------------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 523.
Bình Luận (0)
Comment