“Ha ha, cha, người dùng từ này quá tốt rồi, với thân phận hiện tại của chúng ta, đi qua đọc điếu văn cho bọn họ là đúng rồi.”
“Bây giờ cổ phiếu của Cisco hàng ngày đều tăng đến max điểm, giá trị bản thân của cha đã cao tới 50 tỷ, nếu đường hoàng đi xem chuyện cười của bọn họ sẽ rất mất thân phận, vì vậy len lén xem là được rồi.”
“Điều này cũng có thể, dù sao thân phận của cha cũng không tầm thường, xưa đâu bằng nay.”
Tào Gia Đống gật đầu, “Độc quyền kỹ thuật cái gì đó, các con đều chuẩn bị hoàn tất rồi đúng không, đợi buổi họp báo vào ngày mai, nhớ giáng cho Long Tâm một đòn trí mạng, chuyện này không thể có sai lầm.”
“Đã chuẩn bị xong từ rất lâu rồi, nhất định có thể đè bọn họ xuống đất mà ma sát!”
“Chút chuyện nhỏ như vậy, cha cũng không xen vào, ngày mai chúng ta sẽ chia việc ra làm, cha muốn chứng kiến khoảnh khắc này.”
“Được”.
Reng reng reng~~~
Ngay lúc hai người đang hứng thú dồi dào, điện thoại của Tào Gia Đống vang lên.
Nhìn thấy số của người gọi, nét mặt của Tào Gia Đống trở nên nghiêm túc.
“Con trai, con về trước đi. Cha phải nhận cú điện thoại này. Nếu con có vấn đề gì thì cứ gọi điện thoại liên lạc sau.”
“Con biết rồi”.
Tào Tương Dư không biết cha nhận điện thoại của người nào, nhưng vẫn là ngoan ngoãn đi ra ngoài, cũng không hỏi nhiều.
Văn phòng yên tĩnh, Tào Gia Đống nghe điện thoại.
“Triệu tổng, ngài tìm tôi.”
“Nghe nói Long Tâm ngày mai sẽ tổ chức một buổi họp báo, các người ở bên đấy chuẩn bị thế nào rồi.”
“Triệu tổng yên tâm, mọi thứ đều đã sắp xếp thỏa đáng, đợi đến ngày mai, Long Tâm sẽ trở thành lịch sử, tương lai sẽ không thể uy hiếp chúng ta được nữa.”
“Anh chắc chắn không, tham vọng của Long Tâm không nhỏ, bọn họ đã từng muốn mua máy in quang khắc bị Ars Meyer đào thải, cuối cùng bị tôi âm thầm ngăn lại. Để tránh những hành động nhỏ nhặt khác về sau, tôi không muốn nhìn thấy bọn họ tại vòng tròn khoa học kỹ thuật nữa.”
“Tôi sẽ không cho bọn họ bất cứ cơ hội nào, điểm ấy tôi có thể vỗ ngực cam đoan.”
“Một vài ngày nữa tôi sẽ đến Trung Hải, đến lúc đó sẽ cùng anh trò chuyện nhiều hơn về việc phát triển trong tương lai.”
“Được, được, tôi sẽ chào đón Triệu tổng ở Trung Hải.”
Điện thoại cúp máy, Tào Gia Đống thở phào nhẹ nhõm, tự nhủ:
“Những người bước ra từ đại gia tộc khí tràng thật không giống nhau.”
Yến Kinh, Khu quân sự.
Một chiếc xe địa hình màu xanh lá cây của quân đội với dòng chữ trắng nền đen đang tiến vào.
Lập tức cửa xe mở ra, Lương Tồn Hiếu cùng Thẩm Thục Nghi từ trên xe đi xuống, đi về phía tòa nhà của gia đình ở bên trong.
Nhà của Lương Hướng Hà rất rộng, khoảng chừng hơn 100 mét vuông, nhưng trang trí rất cũ, sàn nhà dưới chân, cùng đồ đạc trong nhà đều hiện ra màu gỗ đỏ cũ kỹ.
Nhưng ở các ngõ ngách trong phòng, trưng bày có hàng chục huân chương cùng giấy khen thưởng lớn nhỏ của quân đội.
Đây đều là những danh hiệu mà Lương Hướng Hà lấy tính mạng để đổi lấy vinh dự, cũng chính là lý do giúp anh có thể ngồi vào vị trí của mình ngày hôm nay.
“Nhanh nhanh nhanh, chỉ còn chờ hai người thôi đấy.”
Trên chiếc bàn vuông phía trước, ngoại trừ Lương Hướng Hà, còn có một bà lão tóc bạc trắng, khi cười lên, nếp nhăn đều chồng chất lên nhau.
Bà cụ tên là Dương Ngọc Hoa, bà ấy là bà nội của Lương Tương Như, là một trong những người quan trọng tham gia vào vũ khí hạt nhân đầu tiên của Trung Quốc.
“Cha mẹ”.
Sau khi xuống xe hai người đồng thanh chào hỏi, sau đó ngồi xuống bàn.
“Mấy ngày nay con bay khắp nơi, gọi điện thoại cho con mẹ cũng ngại, nhanh hãy nói cho mẹ biết tình hình Trung Hải bên kia thế nào.” Dương Ngọc Hoa vội vàng hỏi.
“Bà gấp như thế làm gì,...Thục Nghi vừa xuống máy bay, để con nó ăn một chút rồi hãy hỏi chuyện”. Lương Hướng Hà nói.
“Tôi còn không phải là vì quan tâm đến cháu gái của tôi sao? Năm nay nó đã 30 tuổi đã đến lúc phải nghĩ đến chuyện kết hôn rồi.”
Lương Tồn Hiếu mỉm cười nhìn vợ, “Mau nói cho mẹ biết chuyện em ở Trung Hải, nếu không bữa cơm này em cũng ăn không ngon.”
Trầm Thục Nghi suy tư một chút, “Con vô tình nhìn thấy Lâm Dật, sau đó còn cùng cậu ta ăn cơm. Tiểu gia hoả đó quả thật không tồi, biết ăn nói, hơn nữa đầu óc thực sự linh động, trừ điểm nói nhiều ra thì không có điểm nào không tốt”.
Nghe được Thẩm Thục Nghi đánh giá về Lâm Dật, người nhà họ Lương cảm thấy yên tâm.
Ánh mắt của Thẩm Thục Nghi không có gì đáng nói, nhận được đánh giá cao từ cô ấy, đủ để thấy được Lâm Dật ưu tú cỡ nào.
Bởi vì Triệu Mặc người vẫn luôn theo đuổi cháu gái của mình, cũng chưa bao giờ được đánh giá như vậy.
“Vậy thì trông tướng mạo cậu ấy cũng không tệ nhỉ?” Dương Ngọc Hoa hỏi: “Hẳn là có thể xứng với Hạt Gạo”.
“Dáng người cũng không tệ, không thể chê bai.”
“Con nói như vậy ta cảm thấy rất yên tâm.” Dương Ngọc Hoa nói:
“Chuyện sau này, hãy để chúng nó tự lo đi. Người lớn chúng ta ai cũng đừng xen vào. Hạt Gạo da mặt mỏng các người đừng nói gì với nó”.
“Mẹ, con muốn nói với mẹ một điều.” Trầm Thục Nghi nói.
“Chuyện gì? Con nói đi, mẹ nghe đây.”
“Con không đồng ý Lâm Dật.”
“Gì?”
Nghe đến đây, người nhà họ Lương khá bất ngờ.
Một thanh niên ưu tú như vậy chắc chắn có thể sánh bằng Hạt Gạo nhà mình.
Người làm cha còn chưa lên tiếng, tại sao người mẹ như nàng lại từ chối ?
“Tại sao lại từ chối? Có chuyện gì làm cho con không hài lòng sao?” Dương Ngọc Hoa hỏi.
Gia đình họ Lương là gia đình rất đặc biệt, nếu như đối phương có khiếm khuyết về một khía cạnh nào đó, như vậy muốn đi lại với Lương Nhược Hư sẽ tương đối khó khăn.
“Cậu ấy đã làm rất tốt, hơn nữa chu đáo làm mọi thứ, ít nhất con không có phát hiện cậu ấy thiếu sót cái gì.” Trầm Thục Nghi nói:
“Lý do con từ chối cậu ấy, là do tham vọng quá lớn. Một người đàn ông như cậu ấy, không thể lo cho cả sự nghiệp và gia đình, con thà tìm một người đàn ông kém hơn cậu ấy một chút cho Hạt Gạo, để bản thân nó được đặt vào một vị trí quan trọng.”
Nghe được những lý do như vậy, người nhà họ Lương đều không nói gì.
Con người vốn mâu thuẫn như vậy, luôn hy vọng con của mình có thể tìm được một nửa hoàn mỹ.
Ở bên ngoài sự nghiệp có thành công, ở nhà có thể chăm sóc vợ con.
Nhưng không có bất kỳ người nào, có thể cân bằng hoàn toàn hai việc này, chung quy kiểu gì cũng sẽ nghiêng về một phương hướng ưu tiên.
Nếu như biên độ không lớn thì hoàn toàn không có vấn đề.
Nhưng nếu như hoàn toàn nghiêng về một phương thì vấn đề sẽ gặp chút khó làm.
Để cho Trầm Thục Nghi đánh giá như vậy, đủ để chứng minh thực lực của Lâm Dật là không thể nghi ngờ.
Mà ở điểm này, người nhà họ Lương đều rất rõ ràng, bằng không cũng không thể ép sáu công ty dược phẩm lớn rút lui để đổi lấy danh sách đó.
Nhưng họ lại là những người thân thiết và yêu quý nhất của Lương Nhược Hư.
Tự nhiên sẽ hy vọng cô ấy tìm được người đàn ông có thể chăm sóc và yêu thương cô ấy đến hết cuộc đời.
Nhưng trước mắt Lâm Dật, dường như không cho cô được một cuộc sống như vậy.
Cho nên chuyện này rất khó xử lý.
“Cha mẹ, đừng nhìn con vì chuyện này, còn có chuyện này con chưa nói với mẹ.” Trầm Thục Nghi cười nói:
“Chúng con đã cùng ăn bữa cơm ở Trung Hải, con có thể chắc chắn một điều, Lâm Dật có lẽ thực sự là con của Lâm Cảnh Chiến và người phụ nữ đó.”
------
Dịch: MBMH Translate