Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 53 - Chương 51. Châu Phi Cũng Lưu Hành Đấu Địa Chủ Sao?

Chương 51. Châu Phi Cũng Lưu Hành Đấu Địa Chủ Sao?
Chương 51. Châu Phi Cũng Lưu Hành Đấu Địa Chủ Sao?

Sắc mặt Kỷ Khuynh Nhan lập tức khó coi, nói như thế nào thì đây cũng là quà Lâm Dật chuẩn bị cho ông nội.

Vô luận là có vấn đề gì, thì cũng phải do ông nội lên tiếng!

Căn bản không tới phiên anh ta động thủ!

"Khuynh Nhan, đây là quy củ của giới đồ cổ, nếu gặp phải hàng giả hàng nhái thì phải tiêu huỷ ngay tại chỗ." Phó Chính Bình lập tức bổ sung.

"Haizz. . ."

Kỷ Vĩnh Thanh âm thầm thở dài.

Tuy bức hoạ này là giả nhưng mà nhìn cũng có cảm giác không tệ lắm, mình để ở nhà lâu lâu lấy ra xem cũng được mà.

Hiện tại bức hoạ đã bị huỷ, nói cái gì cũng trễ rồi.

"Đừng nóng giận, việc này cứ để anh xử lý."

Nghe được câu nói của Lâm Dật, Kỷ Khuynh Nhan ngơ ngác một chút, nghiêng đầu qua nhìn Lâm Dật, bỗng nhiên trong lòng cô có một loại cảm giác được người khác che chở.

"Xử lý thế nào?"

Phó Chính Bình nhún vai, "Đây là một bức hoạ giả thì huỷ thôi cứ dựa theo quy củ mà làm việc."

Ông lão họ Lưu đi ra, nói:

"Lâm tiên sinh, chuyện này ngài không chiếm lý, cứ quyết định như vậy đi đừng nói gì nữa, tránh làm mất mặt."

"Đây không phải là chuyện của ông."

Lâm Dật lạnh lùng nói một câu, hù ông lão họ Lưu sợ mất mật không dám nhiều lời nữa.

"Anh là người phụ trách đại lý của tập đoàn DiDi tại Yến Kinh sao?" Lâm Dật nhàn nhạt hòi một câu.

"Không sai, việc này liên quan gì tới cậu?"

"Không có gì." Lâm Dật nói ra: "Tôi cũng chỉ muốn nói cho anh biết, tư cách đại lý cho tập đoàn DiDi tại Yến Kinh của anh đã bị huỷ."

Hả?

Lời Lâm Dật vừa nói khiến cho tất cả mọi người có mặt phải sững sờ.

Nhất là Phó Chính Bình, tựa như nghe được chuyện cười, cười lên ha hả.

"Lâm Dật, cậu là đang chọc cười tôi đó sao?" Phó Chính Bình vừa cười vừa nói:

"Ỷ vào chính mình có chút tiền, lại nói năng linh tinh ở đây?"

"Trên tay của tôi nắm giữ 20% cổ phần tập đoàn DiDi, anh nói xem tôi có cái tư cách này không?"

Lời này vừa nói ra, toàn trường phải sợ hãi!

"Cậu, cậu nói cái gì! Trên tay của cậu nắm giữ 20% cổ phần tập đoàn DiDi? !" Phó Chính Bình thất thanh lập lại.

"Đúng thế!"

"Ha ha. . ."

Phó Chính Bình lại lần nữa cười rộ lên, "Cậu lại chọc cho tôi người nữa à? Nói năng linh tinh cũng phải biết điểm dừng chứ."

"Lâm Dật, anh nói gì vậy."

Kỷ Khuynh Nhan kéo Lâm Dật sang một bên, "Anh chớ hồ đồ, bây giờ không phải là lúc để đùa giỡn, anh không hù dọa Phó Chính Bình được đâu."

Lâm Dật cười một tiếng, nghiêng người qua kề sát tai Kỷ Khuynh Nhan, nhỏ giọng nói:

"Nếu như anh thật sự có 20% cổ phần tập đoàn Didi, buổi tối lại để cho anh mở rộng tầm mắt được không?"

Nghe xong, gương mặt của Kỷ Khuynh Nhan đỏ lên, thì thầm cái gì đó nhỏ xíu:

"Anh đi chết đi, cái gì cũng có thể nói được."

Lâm Dật cười ha ha một tiếng, lại quay qua nhìn mấy người Phó Chính Bình nói:

"Tôi biết mấy người không tin, nhưng anh có thể gọi điện cho Trình Song, nói cho ông ấy biết tôi là Lâm Dật, ông ấy sẽ cho anh câu trả lời."

Phó Chính Bình đã có chút cảm giác lo lắng, lưỡng lự lấy điện thoại di động ra bấm số của Trình Song.

Vài giây đồng hồ sau, điện thoại được kết nối.

"Trình tổng, tôi là người đại diện cho tập đoàn tại Yên Kinh, Phó Chính Bình."

"Tôi biết, có việc mau nói, tôi đang họp đây."

"Trình tổng đừng có gấp, tôi muốn hỏi thăm, ngài có biết người gọi là Lâm Dật không?"

"Cậu nói cái gì? Lâm Dật?"

"Không sai, hắn đang ở ngay bên cạnh tôi."

Nghe vậy giọng nói của Trình Song cao lên không ít, "Tôi lệnh cho cậu nhất định phải tiếp đãi Lâm tổng cho tốt, ngài ấy chính là người nắm giữ cổ phần lớn thứ hai trong tập đoàn của chúng ta, nếu như cậu tiếp đãi không tốt thì tôi sẽ lập tức huỷ bỏ tư cách người đại diện của cậu!"

"Anh ta... anh ta thật sự là cổ đông tập đoàn Didi sao?"

Phó Chính Bình choáng váng, lúc này chân đã mềm nhũn!

"Đương nhiên! Hiện tại trên tay Lâm tổng nắm giữ 21% cổ phần tập đoàn chúng ta, nếu như cậu chiêu đãi không tốt thì cũng không cần tôi phải mở miệng, chính Lâm tổng cũng có quyền huỷ bỏ tư cách của cậu!"

"Nhưng anh ta nói, trên tay của mình nắm giữ chỉ có 20% cổ phần, có phải chỉ là người trùng tên trùng họ thôi đúng không?"

"À, việc đó là bởi vì tôi đưa bức danh hoạ《 Đào Nguyên đồ 》của Trương Đại Thiên cho Lâm tổng, Lâm tổng không muốn chiếm tiện nghi của tôi, cho nên mới chuyển tặng cho tôi 1% cổ phần! Vì thế hiện trên tay ngài ấy có 20% cổ phần là đúng rồi!"

Bốp, keng keng!

Điện thoại trên tay Phó Chính Bình rơi xuống mặt đất, trong đầu kêu ong ong, giờ phút này anh có cảm giác như mọi thứ sụp đổ.

Kỷ Khuynh Nhan thật không thể tin nhìn Lâm Dật, người đàn ông trước mắt này, có thần thông lớn bao nhiêu?

Hắn còn trẻ như vậy, hơn nữa còn là cô nhi, làm sao có thể thu mua cổ phần của tập đoàn Didi?

Phải biết, cái này không phải cứ có tiền là mua được, mà còn phải dựa vào năng lực và các mối quan hệ khác nữa.

Người bình thường cũng không có năng lực này.

"Hiện tại, tôi dùng thân phận cổ đông lớn thứ hai chiếm giữ 20% cổ phần tập đoàn Didi tuyên bố, anh bị huỷ bỏ tư cách đại lý." Lâm Dật đút hai tay trong túi, ở trên cao nhìn xuống nói:

"Đương nhiên, việc cưỡng chế huỷ bỏ tư cách như thế này sẽ dính đến tiền bồi thường hợp đồng, sau việc này tôi sẽ thông báo cho phòng pháp vụ của tập đoàn Didi xử lý."

"Lâm Dật, anh chớ quá mức!"

Dương Thiên Tâm nhịn không được, rống to: "Không cần thiết phải đuổi tận giết tuyệt như vậy!"

"Tốt xấu gì cậu cũng là bạn trai của Khuynh Nhan, chẳng lẽ một chút thân tình cũng không có sao!" Kỷ An Dung nói ra.

"Nếu như là Khuynh Nhan mở miệng, bắt luận là yêu cầu gì tôi cũng sẽ đồng ý, còn các người thì mơ đi." Lâm Dật nói:

"Hiện tại, chuyện của Phó Chính Bình đã giải quyết xong, còn mấy chuyện còn lại chúng ta tiếp tục giải quyết nào."

"Anh đã hủy tư cách đại lý của Chính Bình rồi, bây giờ còn muốn nói gì nữa!" Dương Thiên Tâm tức giận quát.

Tình huống kinh doanh của công ty nhà mình đang vô cùng nguy hiểm.

Công ty của Phó Chính Bình cũng xem như là nguồn kinh tế trụ cột giúp đỡ rất lớn cho gia đình mình, nếu như anh ấy mất việc thì tình cảnh của mình cũng sẽ không tốt đẹp hơn bao nhiêu!

Nếu như có thể, Dương Thiên Tâm hận không thể khiến cho Lâm Dật chết bất đắc kỳ tử ở chỗ này.

"Vừa rồi, anh ta xé mất bức hoạ 《 Đào Nguyên Đồ 》mà tôi tặng cho Kỷ tiên sinh ở trước mặt nhiều người như vậy, các người nói có phải nên bồi thường một chút hay không?"

Hizz ~~~

Lời này vừa nói ra, mọi người mới nhớ tới sự việc Phó Chính Bình làm lúc nãy.

Lúc nãy qua điện thoại, Tổng giám đốc tập đoàn Didi đã nói rằng ngài ấy đưa bức hoạ《 Đào Nguyên Đồ 》 cho Lâm Dật.

Chuyện này nói rõ, bức hoạ Lâm Dật đưa cho Kỷ Vĩnh Thanh là bút tích thật!

Xét theo giá của thị trường thì mình sẽ phải xuất ra 200 triệu tiền bồi thường!

"Không, không muốn. . ."

Sắc mặt Phó Chính Bình trắng bệch, sợ đến tè cả ra quần.

"Tôi, tôi không phải cố ý! Lâm tổng, van cầu ngài cho tôi một cơ hội, nếu như tôi biết bức hoạ kia là thật, tôi tuyệt đối sẽ không xé rách nó!"

"Bây giờ anh nói những lời này có tác dụng gì nữa? Giết người xong sau đó nói xin lỗi là không bị phán tử hình sao?"

Phó Chính Bình nắm thật chặt tay Dương Thiên Tâm.

"Thiên Tâm, mọi người nhất định phải giúp anh một tay, nếu không thì anh không sống nổi nữa!"

"Cút đi!"

Dương Thiên Tâm đá Phó Chính Bình ra xa, lạnh lùng nói:

"Từ nay về sau, chúng ta không có bất cứ quan hệ nào nữa. Anh đi dương quan đạo của anh, tôi đi cầu độc mộc của tôi. Muốn tôi giúp ngươi trả nợ, đừng có mơ!"

Phó Chính Bình ôm thật chặt chân Dương Thiên Tâm, "Thiên Tâm, em không nên rời bỏ anh, lúc trước anh đối tốt với em như vậy, lúc này em không nên vứt bỏ anh!"

"Phi, anh cách xa tôi ra một chút, đừng làm bẩn váy của tôi!"

"Em không thể tuyệt tình như vậy được! Lúc trước em còn nói muốn vĩnh viễn ở cùng với anh!"

"Khụ khụ khụ. . ."

Lâm Dật ho nhẹ vài tiếng, nói: "Dưới gối đàn ông là vàng, anh còn muốn làm đàn ông thì đứng lên đi, vì phụ nữ mà làm như vậy thì không đáng."

"Lâm Dật, anh có ý gì!" Dương Thiên Tâm tức giận nói!

Nếu như không phải hắn, Phó Chính Bình cũng không rơi vào cục diện như ngày hôm nay, mình vẫn sẽ sống như tiểu thư con nhà giàu!

Nhưng bây giờ, tất cả đã mất rồi!

"Ha ha, đừng vội nóng giận như vậy, trò vui chỉ vừa mới bắt đầu thôi mà."

Nói xong, Lâm Dật qua qua vòng tay ôm thật chặt lấy vòng eo của Kỷ Khuynh Nhan, nhỏ giọng nói:

"Thông báo với những thành viên trong gia đình của em mời khách qua nơi khác, anh có chút chuyện muốn nói riêng với người nhà của em."

Kỷ Khuynh Nhan không rõ cho lắm, nhưng vẫn gật đầu, "Em biết rồi."

Rất nhanh, khách mời trong đại viện đều được mời qua một căn phòng khác.

Trong sân chỉ còn lại có mấy người nhà họ Kỷ.

"Cháu rể, cháu muốn nói gì? Làm gì mà thần thần bí bí như vậy?" Kỷ Vĩnh Thanh dò hỏi.

"Việc này có liên quan đến vị cháu gái Dương Thiên Tâm của ông đó."

Dương Thiên Tâm nghi ngờ nhìn Lâm Dật, "Anh ít giả thần giả quỷ đi, có lời nói mau nói, có rắm mau đánh!"

"Đừng có gấp." Lâm Dật nói ra:

"Hôm qua cô ngồi xe của tôi đi khách sạn Bán Đảo có đúng không?"

Sắc mặt của Dương Thiên Tâm thay đổi, "Tôi hẹn bạn bè ở đó đấu địa chủ, chẳng lẽ không được sao? Chuyện này hình như không hề phạm pháp?"

"Vậy thì cô đúng là lợi hại, không ngờ lại hẹn hai người da đen đi đánh địa chủ." Lâm Dật cười ha hả, nói:

"Chẳng lẽ Châu Phi cũng lưu hành đấu địa chủ sao?"

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 51.
Bình Luận (0)
Comment