Dương Thiên Tâm ngớ người đứng như trời trồng.
Nàng có nằm mơ cũng không ngờ Lâm Dật lại biết chuyện này.
"Anh, anh nói bậy!"
Dương Thiên Tâm run rẩy, thậm chí nói năng có chút không lưu loát.
"Tôi nói bậy sao? Nếu tôi thực sự nói bậy, sao cô phải sốt sắng như vậy?" Lâm Dật cười.
"Lời đã nói đến nước này, Dương Thiên Tâm và hai người da đen kia rốt cuộc chơi đấu địa chủ hay làm chuyện không thể cho người khác biết, trong lòng mọi người chắc đã có phán đoán. Tôi không nói nhiều nữa."
Giờ phút này ánh mắt mọi người đều đổ về phía Dương Thiên Tâm.
Đặc biệt là Kỷ Vĩnh Thanh, ông ấy giận run cả người.
"Vô liêm sỉ, Kỷ gia chúng ta làm sao có thứ không biết liêm sỉ như thế!"
"Ông ngoại, ông nghe con nói! Chuyện không giống như ông nghĩ. Ông đừng nghe hắn ta nói bậy!" Dương Thiên Tâm quỳ gối trước mặt Kỷ Vĩnh Thanh khóc lóc kể lể.
"Nói bậy? Mày cho là Lâm Dật nhàn lắm sao?"
Kỷ Vĩnh Thanh hừ lạnh nói:
"Nếu nó thực sự đổ oan cho mày thì mày lấy chứng cứ ra đi. Nếu nó thực sự nói bậy, ta sẽ đuổi nó ra ngoài!"
"Kỷ lão tiên sinh, trên điện thoại của cháu có vài đoạn phim, cháu sẽ gửi vào điện thoại Khuynh Nhan, tự nhiên chân tướng sẽ rõ ràng." Lâm Dật bình thản nói.
"Còn lại là việc nhà của mọi người. Cháu không tiện tham dự, xin phép đi trước."
Kỷ Khuynh Nhan phi thường hiếu kỳ, thông tin khách hàng của khách sạn đều được bảo mật rất kỹ, làm sao Lâm Dật lấy ra được?
Có phải là quá thần thông quảng đại không?
"Ông ngoại, con thừa nhận, con đi cùng hai người bạn da đen đến khách sạn, nhưng chúng con thật sự không hề làm gì cả, chỉ bàn chuyện làm ăn thôi."
"Mới vừa rồi còn nói đánh bài với bạn thân, hiện giờ lại nói bàn chuyện làm ăn với người da đen. Mày thật sự cho rằng ta già hồ đồ rồi sao?"
Kỷ Vĩnh Thanh hừ lạnh nói:
"An Thái, dìu ta về."
"Biết rồi, ba."
"Ông ngoại, ông phải tin con…"
Chát!
Dương Thiên Tâm chưa kịp nói hết, Phó Chính Bình đã đứng bật dậy giáng một cái tát lên mặt cô ta.
"Dương Thiên Tâm, bố mày đã tốt với mày như vậy, muốn cái gì mua cho cái đó, mày lại dám đội nón xanh cho bố mày! Mẹ nó, bố giết mày!"
"Phó Chính Bình, đồ khốn kiếp, dám đánh tôi!" Dương Thiên Tâm mắng: "Nếu không phải cái thứ kia của mày chẳng ra sao, bà đây cũng phải không đi tìm đàn ông khác!"
Hai người đánh nhau loạn xạ. Lâm Dật không quan tâm đến việc nhà người ta, quay người đi ra ngoài.
Kỷ Khuynh Nhan đi phía sau. Kỷ gia xảy ra chuyện như vậy, cô vẫn chưa thể rời đi được.
Nhưng Lâm Dật muốn đi, cô phải tiễn anh một chút.
"Lâm Dật, cảm ơn anh." Đứng cạnh xe, Kỷ Khuynh Nhan nhẹ giọng nói.
"Cảm ơn anh cái gì?"
"Vừa nãy anh bảo em mời khách sang một bên là vì quan tâm toàn Kỷ gia em, bằng không thể diện của Kỷ gia đã mất sạch rồi."
"Vậy có gì mà cảm ơn." Lâm Dật dửng dưng nói: "Ngược lại em đó, sau này bớt tiếp xúc với bọn họ đi, đỡ bị lây bệnh."
"Yên tâm, em sẽ không như vậy đâu." Kỷ Khuynh Nhan đáp: "Còn phải cảm ơn anh đã chuẩn bị quà cho ông nội em. Anh bị ép đến, lại để anh phải tiêu tốn nhiều tiền như vậy."
"Vậy thì càng không cần để trong lòng, sau này đặt thêm mấy đơn hàng, chăm sóc chuyện làm ăn của anh là được."
Lâm Dật lên xe, Kỷ Khuynh Nhan vẫy tay, mắt tiễn anh rời đi.
Nhìn theo xe Lâm Dật biến mất, Kỷ Khuynh Nhan có cảm giác không lần ra được manh mối.
Lẽ ra với tâm tính đàn ông con trai, chắc hẳn anh ấy phải yêu cầu mình làm mấy cái động tác squats, hoặc là trò gì đó cho mãn nhãn.
Đằng này anh ấy chỉ bảo mình đặt thêm mấy đơn?
Phi phi phi!
Kỷ Khuynh Nhan mày nghĩ gì thế?
Có biết xấu hổ hay không?
Rời khỏi biệt thự Đông Hồ, Lâm Dật mở app Didi trên điện thoại ra, chuẩn bị nhận đơn.
Hiện giờ tiến độ nhiệm vụ là (11/20), làm mấy đơn đánh giá năm sao là giá trị thông thạo sẽ tới tay.
Bên cạnh có không thiếu người quen cũng thường gọi xe, chỉ cần tốn chút thời giờ làm thêm chín đơn năm sao nữa, nhiệm vụ sẽ hoàn thành.
Nhưng nhiệm vụ mà hệ thống giao cho là trải nghiệm cuộc sống, Lâm Dật không muốn vặt lông dê nhiều từ người quen.
Coi các cô ấy như thẻ bảo hiểm thì được rồi.
Nếu cuối cùng không xong được nhiệm vụ, lúc đó tìm các cô ấy đặt đơn hàng là được.
"Ngài có đơn hàng mới, xin tiếp nhận."
Thấy trên phần mềm phát ra nhiệm vụ, Lâm Dật tiếp nhận. Thuận tay tiếp đơn, vô cùng thích ý.
Anh nhìn địa chỉ thấy là gần khu chung cư Hoa Nghệ, lập tức lái xe chạy tới.
…
Lúc này, tại khu chung cư Hoa Nghệ đang có một nữ sinh đeo ba lô trên hai vai, tay xách vali hành lý đi ra.
Tóc bện đuôi ngựa, khuôn mặt tròn tròn, nhìn vô cùng đáng yêu.
Nữ sinh tên Đào Viện, là học sinh trường Tài Đại của Trung Hải. Cô đang gọi xe để đi về trường.
"Viện Viện!"
Đào Viện đang đi tới cửa chợt nghe có người gọi tên mình, theo bản năng quay đầu lại nhìn.
Cô nhìn thấy một nam sinh mặc quần áo thể thao màu đen chạy chậm tới chỗ mình.
"Mã Duệ, làm sao cậu lại ở đây?"
Nhìn thấy người chạy tới, Đào Viện hơi bất ngờ hỏi, nàng có vẻ không vui lắm.
"Tớ nghe Tiểu Tĩnh nói hôm nay cậu phải về trường, cho nên vẫn đứng ở cửa chờ cậu, chuẩn bị đón cậu về."
Mã Duệ nói xong, chuẩn bị đi tới đón lấy vali hành lý của Đào Viện.
"Không cần, tôi đã gọi xe rồi, không ngồi xe của cậu đâu."
Hai người đều là học sinh trường Tài Đại, lại cùng một khoa.
Đào Viện cũng biết Mã Duệ vẫn đang theo đuổi mình.
Nhưng công tử nhà giàu như cậu ta không phải là gu cô.
Mặc cho Mã Duệ mặt dày mày dạn theo đuổi hơn nửa năm, nhưng Đào Viện chưa hề cho cậu ta bất cứ cơ hội nào.
"Viện Viện, cha tớ mới mua cho tớ một chiếc Audi A6, hôm qua vừa chuyển về, chưa có người ngoài ngồi đâu. Cậu là người đầu tiên đó." Mã Duệ khoe khoang.
"Vậy tôi cũng không có hứng thú. Cậu đi trước đi, xe của tôi lập tức tới ngay."
"Viện Viện, cậu là hoa khôi của khoa chúng ta, ngồi Didi căn bản không hợp với thân phận của cậu. Cậu vẫn nên ngồi A6 của tớ đi, tốt hơn mấy cái xe nội địa rác rưởi kia nhiều."
"Có thể đi được là được. Tôi không để ý là xe gì." Đào Viện nói.
"Cũng không phải vậy." Mã Duệ nói: "Xe của tớ chính là A6 nhập khẩu, không phải hàng nội địa, lại còn là xe Audi. Ghế dựa đều bọc bằng da thật, ngồi trên xe rất thoải mái, chắc chắn xe nội địa không thể so sánh được, cho nên vẫn ngồi xe tớ đi."
Nghe hai người nói chuyện, người đi đường gần đó cũng bàn tán sôi nổi.
"Cô gái này thật không biết điều, có xe Audi bày trước mặt không ngồi, còn đòi gọi xe Didi, đúng là được phúc còn không biết hưởng."
"Ài, nếu tôi mà được chiếc xe Audi đến đón, tôi lập tức đi ngay."
"Ai là cô Đào có điện thoại đuôi số 4389?"
Trong lúc hai người đang nói chuyện, chợt có tiếng gọi.
Hai người nhìn sang, thình lình phát hiện một chiếc siêu xe màu bạc.
Người vừa gọi chính là người lái chiếc siêu xe này.
Nghe Lâm Dật gọi tên mình, Đào Viện sửng sốt.
Đang yên đang lành, người này làm sao biết tên mình?
Cô lướt qua đoàn người xung quanh, đi tới trước mặt Lâm Dật hỏi:
"Chào tiên sinh, số di động của tôi có đuôi 4389."
"Vậy lên xe đi."
"Hả? Lên xe?" Đào Viện sửng sốt.
Lâm Dật gật gù:
"Cô vừa gọi Didi mà, tôi chính là tài xế Didi tới đón cô."
------
Dịch: MBMH Translate