"Hạt Gạo, các con. . ."
Trầm Thục Nghi bị giật nảy mình, từ trong video cả người đều ngây ngẩn ra.
Lương Nhược Hư cũng hoảng hồn, vội vội vàng vàng tắt video.
"Tại sao anh đi bộ lại không phát ra tiếng động?"
"Ừm hả? Chẳng lẽ tôi đi lại còn phải gây ra chút động tĩnh mới được? Cô nói kiểu logic gì vậy?"
"Trong tủ lạnh không phải có nước sao, anh còn muốn tìm cái gì?"
Lương Nhược Hư nói với giọng u oán:
"Không thể uống lạnh?"
"Ừm, tới ngày."
"Thật là."
Lương Nhược Hư hết nói nổi:
"Trong tủ lạnh có nước, tôi lấy ra đun nóng cho anh."
"Trong tủ lạnh đều là tất chân của cô, nên tôi không muốn uống nước bên trong đó."
"Tất chân thì làm sao, cho dù vậy cũng chưa từng mang qua, anh sợ cái gì?"
"Vậy thì tôi cũng không muốn uống."
"Anh đây là cái tư tưởng gì chứ? Lúc tôi mặc trên đùi, anh còn muốn nhìn chằm chằm hơn so với bất kỳ ai khác, đặt ở trong tủ lạnh thì làm sao lại không được, cũng không bẩn."
Lương Nhược Hư im lặng nói ra:
"Chờ chút, tôi đi hâm nước uống cho anh."
"Đun lên nước uống quá nóng."
"Tôi lại đặt vào trong tủ lạnh, chuẩn bị lạnh cho anh được hay không?"
"Trong tủ lạnh có tất chân của cô."
"Anh!"
"Tôi lấy tất chân ra được hay không?!"
Lương Nhược Hư khó thở,
"Về sau anh đừng nghĩ nhìn tôi mang tất nữa!"
"Được rồi."
"Anh có thể nhịn được?"
"Tôi nhìn người khác là được, cũng không phải chỉ có mình cô là phụ nữ."
"Anh!"
Lương Nhược Hư cảm giác mình sắp bị làm tức chết, đây là loại người nào vậy!
Một chút mặt mũi cũng không có!
Cứ như vậy bị ghét bỏ sao?
Đun xong nước, Lương Nhược Hư cũng không để ý tủ lạnh có thể bị làm hư hay không, trực tiếp đặt vào bên trong, cũng cầm lấy tất chân của mình, mang về phòng!
"Về sau đừng nói tất chân, ngay cả bắp đùi cũng không cho anh nhìn!"
Về đến phòng, Lương Nhược Hư cầm điện thoại di động, phát hiện phía trên có tin nhắn của mẹ nàng gửi tới Wechat.
"Chú ý an toàn."
Lương Nhược Hư: . . .
. . .
Yến Kinh, Nguyệt Cảnh gia viên.
Sau khi tắm xong, Lương Tồn Hiếu lau tóc, đi về tới trong phòng.
"Không phải em vừa mới gọi video với Hạt Gạo sao, nhanh như vậy là tắt máy rồi? Con gái nói chuyện gì rồi?"
"Không tắt máy cũng không được, không thể chậm trễ chuyện của người ta."
Trầm Thục Nghi thở dài nói.
"A? Giờ đã đến lúc nào rồi, chậm trễ con bé chuyện gì?"
Lương Tồn Hiếu thắc mắc hỏi:
"Em nói chuyện với Hạt Gạo, công tác là công tác, cũng đừng để thân thể mệt muốn chết."
"Không phải chuyện công tác."
Trầm Thục Nghi nói ra:
"Lâm Dật đang ở nhà Hạt Gạo đấy."
"A? ! Hai đứa chúng nó ở cùng một chỗ?"
Lương Tồn Hiếu không bình tĩnh.
"Cùng một chỗ."
Trầm Thục Nghi nói ra:
"Xem ra em cản trở là tốn công rồi, cậu con rể Lâm Dật này, giống như không nhận cũng không được."
"Chuyện này là sao?"
Lương Tồn Hiếu xụ mặt nói:
"Còn chưa có kết hôn mà, sao đã chạy tới ở một chỗ với nhau? Đi học xa nhà nhiều năm như vậy, cũng học được lối sống cẩu thả rồi sao."
Trầm Thục Nghi dùng ánh mắt khác thường nhìn Lương Tồn Hiếu,
"Anh còn không biết xấu hổ nói người ta?"
"Tại sao anh lại không được nói?"
"Ban đầu là người nào, mang theo em đi xem tiết mục biểu diễn của đoàn thanh niên, nhìn thấy hơn mười một giờ khuya, sau cùng kéo em đi đến nhà nghỉ?"
"Khụ khụ khụ. . ."
Lương Tồn Hiếu lúng túng ho khan vài tiếng,
"Chúng ta là chúng ta, bọn họ là bọn họ."
"Có cái gì không giống nhau, người tuổi trẻ bây giờ còn cởi mở hơn nhiều so với chúng ta khi đó."
Trầm Thục Nghi ngược lại là rất bình tĩnh,
"Con gái lớn không dùng được, anh quan tâm những điều đó cũng vô dụng, sớm muộn cũng có một ngày phải xuất giá."
Biết việc này chính mình cũng không có cách nào can thiệp, Lương Tồn Hiếu cũng không có nói thêm cái gì, dù sao mình cũng đã từng làm loại sự tình không đàng hoàng này.
"Nếu hai đứa bọn nó đã ở cùng với nhau, thế nào còn nghĩ tới việc gọi video cho em?"
"Bên phía Trung Hải xảy ra chút sự tình, Lâm Dật không sai biệt lắm làm phế đi công ty Cisco của Triệu Mặc đầu tư, còn đốt đi số hàng hóa gần 3 tỷ tệ. Triệu Mặc đã đích thân đến Trung Hải, để xử lý chuyện này."
"Không phải chứ, chơi lớn như vậy?"
Lương Tồn Hiếu nói ra:
"Lấy năng lực của tập đoàn Hoa Ngân, chắc có lẽ Lâm Dật vẫn không phải là đối thủ."
Sở dĩ Lương Tồn Hiếu nói như vậy, là bởi vì song phương tồn tại sự chênh lệch quá lớn về thực lực.
Cũng không phải cứ dựa vào mưu lược là có thể bù đắp, về điểm này, ông ta tin tưởng không nghi ngờ.
"Anh cũng cho rằng như vậy?"
Trầm Thục Nghi nói.
Lương Tồn Hiếu gật gật đầu,
"Nhưng em cảm thấy, việc này nhiều lắm cũng chỉ là nháo đến có chừng mực, không có khả năng nháo đến ngươi chết ta sống. Chỉ cần nó có thể chống đỡ qua một đoạn thời gian, vậy thì vấn đề sẽ không lớn."
"Nói như thế thì cũng không sai, nhưng tiểu tử Triệu Mặc kia chưa chắc là đối thủ của Lâm Dật. Hắn có thể âm thầm thu mua toàn bộ Didi trong bóng tối, đem Cisco đập chết, nói không chừng đến lúc đối phó với Triệu Mặc, còn sử dụng thủ đoạn mới mẻ hơn."
"Sau đó thì sao, em muốn nói cái gì?"
"Anh còn không biết con người của Vương Đông Tình kia sao, nổi danh bao che cho con. Nếu như Triệu Mặc bị Lâm Dật bắt nạt quá thảm, cô ta chắc chắn sẽ không ngồi yên không quan tâm đến."
"Vậy thì làm sao bây giờ? Vương Đông Tình kiểm soát toàn bộ tập đoàn Hoa Ngân, nếu như cô ấy ra tay, Lâm Dật sẽ không còn có một cơ hội, dù là nhỏ nhoi."
"Đây là sự tình của hai tiểu bối, người lớn nhìn xem náo nhiệt là được rồi. Nếu cô ta thật sự không ngại mà xuống tràng, vậy thì em đây là một người mẹ vợ tương lai, nhất định phải nói chuyện thật tốt với cô ta."
Trầm Thục Nghi vểnh mặt,
"Không phải chỉ là một cái Hoa Ngân thôi sao."
"Ha ha, vẫn là vợ anh đầy bá khí, đáng mặt chúng ta chính là người nhà họ Lương."
"Thôi đi, nếu không phải anh lừa phỉnh em đi xem tiết mục văn nghệ của đoàn thanh niên, thì em là nhà nàng dâu nhà ai, còn chưa nhất định đâu."
Trầm Thục Nghi đắc ý nói.
"Em nói gì vậy kìa, con cái đều lớn như vậy rồi, còn nhắc lại việc này làm gì."
Lương Tồn Hiếu cười ha hả nói:
"Vậy em nói xem, tiểu tử Triệu Mặc kia sẽ đối phó như thế nào với sự kiện này?"
"Em cũng không nói rõ được, có thể sẽ chơi bộ Soros kia, nhưng thao tác cụ thể làm sao, có thể chơi tới trình độ nào, thì phải nhìn vào năng lực của hắn. Tóm lại ở trong tương lai hơn một tháng tới này, ngành tài chính Hoa Hạ sẽ có trò vui cho mọi người nhìn thấy."
"Bộ Soros kia?"
Lương Tồn Hiếu nói:
"Cũng chính là ngân hàng Anh quốc Soros bán khống kia, lại bao trùm khu vực Đông Á?"
"Chính là bọn họ."
Trầm Thục Nghi nói ra:
"Những nguồn vốn lưu động quốc tế của bọn họ, am hiểu nhất chính là chơi bộ này. Năm đó, sau khi Triệu Mặc tốt nghiệp, còn từng trải qua quỹ ngân sách lượng tử tại Soros, hiểu biết rất sâu sắc. Ở trong lĩnh vực tài chính này, đó là phương thức chơi chết một người tốt nhất."
"Tên kia đúng là có chút khủng bố."
"Khủng bố à, thật đáng tiếc."
Trầm Thục Nghi nói ra:
"Năm đó, thời điểm ngành chứng khoán Hồng Kông chiến đấu bảo vệ, em còn chưa có thành tựu, nếu không thì có thể so chiêu một chút với Soros rồi, thật tiếc nuối."
. . .
Sáng sớm hôm sau, Lương Nhược Hư ăn mặc cực kỳ kín đáo, ngoại trừ cái đầu mình ra thì cái gì cũng không để lộ ra ngoài.
"Đây là cách ăn mặc gì vậy? Che giòi sao? A."
"Vui lòng."
Lương Nhược Hư nói ra:
"Ghét bỏ tất chân của tôi, sau này ngay cả bắp đùi cũng không cho anh nhìn."
"Đến mức như vậy."
Lâm Dật nói ra:
"Tôi cũng không ăn đồ vật ở trong tủ lạnh của Kỷ Khuynh Nhan."
"Chắc chắn chứ?"
Lương Nhược Hư sắc mặt tốt hơn nhiều.
Chỉ cần không phải nhắm vào mỗi mình là được rồi.
"Tôi lừa cô làm gì."
Lâm Dật nói ra:
"Mau chóng đi thay đổi kiểu váy đi, ăn mặc thế này xấu hổ chết mất."
"Chờ đấy."
Lương Nhược Hư trở về đổi chiếc váy dài đến đầu gối, sau khi Lâm Dật thấy hài lòng, mới lái xe đi làm.
Còn chưa tới bệnh viện, Lâm Dật đã nhận được điện thoại của Kiều Hân.
"Anh Lâm, một lát nữa có cuộc phẫu thuật chống đỡ trái tim, anh làm chứ?"
"Không phải phẫu thuật van trái tim sao, tại sao lại biến thành chống đỡ trái tim rồi?"
"Đó là ca phẫu thuật vào buổi chiều. Vừa rồi mới cấp cứu một bệnh nhân, tình huống thật không tốt, Lý chủ nhiệm quyết định làm phẫu thuật chống đỡ trái tim, nếu không sẽ gặp nguy hiểm."
"Được, bây giờ tôi đi qua ngay."
Mặc dù chống đỡ trái tim là một thủ thuật nhỏ, nhưng vì cờ thưởng, nên hắn vẫn phải làm.
Đến phòng, Kiều Hân chạy ra chào đón, đưa thông tin ca bệnh cho Lâm Dật.
"Anh Lâm, đây là tư liệu của bệnh nhân, anh xem một chút."
Cầm lấy bản sơ lược lý lịch xem xét, Lâm Dật cảm thấy có chút không chân thực.
"Người cần làm phẫu thuật là Tào Gia Đống?!"
------
Dịch: MBMH Translate