Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 535 - Chương 533. Lời Mời Hẹn Của Lương Nhược Hư

Chương 533. Lời Mời Hẹn Của Lương Nhược Hư
Chương 533. Lời Mời Hẹn Của Lương Nhược Hư

“Đúng vậy, chính là Tào Gia Đống.” Kiều Hân nói.

“Nghe nói ông ta còn là một doanh nhân, nằm ở phòng bệnh chăm sóc đặc biệt, tối hôm qua đột nhiên được đưa đến đây, chủ nhiệm Lý nói, nếu không làm ống đỡ động mạch thì sau này có khả năng bị nghẽn tim, cực kỳ nguy hiểm, nên đã nhanh chóng sắp xếp ngay lập tức.”

Lâm Dật sờ cằm, cảm thấy tạo hóa thật trêu người.

Cái người vừa hôm qua làm bạn tức đến phun máu thế mà hôm nay đã bị đưa đến đây rồi.

Haiz, xem ra đến cả ông trời cũng không muốn để ông ta khỏe mạnh.

“Được rồi, đưa người đến phòng giải phẫu đi.” Lâm Dật nói: "Phẫu thuật thì để tôi làm.”

“Ừ ừ.”

Kiều Hân đi chuẩn bị trước, Lâm Dật xem xét kỹ trường hợp của Tào Gia Đống, sau đó đến phòng giải phẫu.

Tào Tĩnh Thu với Tào Tướng Dư đều đang canh giữ ở trước cửa phòng phẫu thuật.

Cha đã được đẩy vào trong rồi, việc còn lại chỉ là đợi bác sĩ mổ chính nữa thôi.

“Lâm Dật! Con mẹ nó mày còn dám đến đây sao!”

Nhìn thấy Lâm Dật tới, Tào Tướng Dư chửi ầm lên, thậm chí còn định xông lên đánh người nữa.

“Anh muốn làm gì hả!”

Kiều Hân không vui nói: “Sao lại nói chuyện với chủ nhiệm Lâm như vậy chứ!”

Tào Tướng Dư cũng biết, nơi này không phải là nơi để gây sự, nhưng mà Cisco có kết cục như hôm nay đều là bị Lâm Dật hại!

“Anh đang làm cái gì ở đây vậy.” Tào Tĩnh Thu nói.

So với Tào Tướng Dư, ý nghĩ thù hận của Tào Tĩnh Thu đối với Lâm Dật cũng không lớn đến mức như thế.

Khôn thì sống vống thì chết, đây chính là luật thép của thương trường.

Nếu hôm nay người ngã xuống không phải là Cisco, vậy thì chỉ có thể là Long Tâm.

Vả lại Cisco có thể vực dậy cũng bởi vì trộm được kĩ thuật của Long Tâm, nghĩ kỹ lại thì thật sự là không có lý do để đi hận Lâm Dật.

Điều bất mãn duy nhất đó là anh ta làm chuyện này quá tuyệt tình rồi.

“Không thấy tôi đang mặc trên người áo blouse sao hả?” Lâm Dật nói:

“Tôi là bác sĩ mổ chính cho cha của anh, tôi đến thực hiện cuộc phẫu thuật này.”

“Anh, anh là bác sĩ mổ chính sao?”

Tào Tướng Dư ngây người ra, cảm thấy tin tức này thật quá hoang đường, làm người ta không thể nào tin được.

Tào Tĩnh Thu trong lòng cực kì hoảng loạn, cô chợt nhớ ra một chuyện.

Trước đây, lúc Lâm Dật đi tìm mình đã từng nói qua, bản thân anh ta là chủ nhiệm khoa tim mạch của bệnh viện Hoa Sơn.

Nhưng mình lại không tin là thật, cũng chưa từng nghĩ tới đấy lại là sự thật.

Cisco bị hủy hoại trong tay anh ta, chẳng lẽ cha cũng…

“Tôi thấy các người cũng đừng đợi làm gì nên lo hậu sự cho bố các người thì hơn.” Lâm Dật cười nói.

“Phẫu thuật ống đỡ động mạch, mạo hiểm cực kì lớn, rất dễ vào mà không ra được, sớm chuẩn bị một chút dù sao cũng tốt.”

“Con mẹ nó mày dám sao!” Tào Tướng Dư chỉ vào mũi của Lâm Dật mắng:

“Nếu như cha của tao có chuyện gì bất trắc thì mày chính là mưu sát đó!”

Lâm Dật xua tay: “Trước khi phẫu thuật đều đã đóng dấu thỏa thuận, người chết là do tai nạn, không có liên quan gì đến tôi, trước đó thì chọn ngôi mộ đi, tránh việc bị rối sau khi chết.”

“Anh!”

“Em à!”

Tào Tướng Dư giận đến tím môi lại, nhìn sang Tào Tĩnh Thu đã trực tiếp ngất đi.

Kiều Hân thấy vậy sửng sốt một chút, thế mà đã ngất rồi sao?

KPI tháng này của anh Lâm có thể hoàn thành trước thời hạn rồi.

"Ở đó lo lắng làm gì chứ, không nhìn thấy người đã ngất xỉu rồi sao, mau đưa đi cấp cứu, kê đơn thuốc nhập khẩu, không cần giảm bớt đâu.”

“Biết, biết rồi…”

Khoảng chừng một giờ sau, Lâm Dật từ bên trong đi ra, nhưng chỉ có một mình Tào Tướng Dư ở bên ngoài.

Nhưng anh ta không hỏi Lâm Dật mà lại đi tới trước mặt Kiều Hân.

“Tình hình cha tôi sao rồi?”

“Đều khá tốt, quan sát mấy ngày là có thể xuất viện được rồi.” Kiều Hân lạnh lùng nói, không có mấy ấn tượng tốt với Tào Tướng Dư.

Biết được kết quả của cuộc phẫu thuật rất tốt, Tào Tướng Dư cũng yên lòng, sau đó cùng y tá, một mạch đẩy xe giường của Tào Gia về phòng bệnh.

Mà Tào Tĩnh Thu vừa bất tỉnh cũng ở đây nghỉ ngơi, điều dưỡng.

“Tình hình như thế nào rồi?” Tào Tĩnh Thu bình tĩnh hỏi, giống như một cái máy không có cảm xúc vậy.

“Đều khá tốt.” Tào Tướng Dư nói:

“Lâm Dật cái thằng trời đánh kia, nếu hắn ta dám động tay động chân tí nào, anh chắc chắn sẽ không bỏ qua!”

“Mà trước đây Cisco lớn mạnh như vậy cũng không đấu lại anh ta, huống chi là hiện tại.”

Tào Tướng Dư ngồi trên ghế, đột nhiên không nói gì.

Việc bản thân có thể làm, dường như cũng chỉ là nói những lời tàn nhẫn mà thôi.

“Chuyện này là chúng ta sơ suất rồi, lúc đầu nên nghe lời của em chặt đứt tất cả đường lui của Lâm Dật, cũng không thành ra kết cục như bây giờ.”

“Cho dù có nghe lời tôi cũng vô dụng, từ lúc Cisco ký bản hợp đồng đó thì đã không thể cứu vãn nổi nữa rồi.” Tào Tĩnh Thu quay đầu đi, nói:

“Về sau nếu gặp lại loại người như Lâm Dật thì nên tránh xa.”

Tào Tướng Dư không nói gì, anh ta biết ý nghĩ của Tào Tĩnh Thu là gì.

Nhưng hiện tại, mình cũng không còn mặt mũi nào mà phản bác lại cô ấy.

Bởi vì chính mình vẫn luôn bị đùa giỡn trong lòng bàn tay của Lâm Dật, rõ ràng là một kẻ thất bại

...

Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã qua hai mươi mấy ngày rồi.

Đối với Lâm Dật mà nói, Cisco đã là quá khứ, từ lúc cuộc họp báo kia bắt đầu thì cũng không còn để bọn nó trong lòng nữa rồi.

Tuy nhiên điều anh ta quan tâm là hành động của Triệu Mặc bên kia.

Đã trôi qua nhiều ngày như vậy, hắn ta một chút động tĩnh cũng không có, điều này làm cho Lâm Dật không thể nhìn rõ nước cờ của anh ta, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.

Ban đầu Lâm Dật cho rằng là Triệu Mặc đã bỏ qua rồi.

Nhưng nghĩ kỹ một chút, loại người giống như anh ta, chắc chắn sẽ không cam tâm tình nguyện chịu thua thiệt. Rất có khả năng hắn đang chuẩn bị hành động lớn, cuối cùng giáng cho tập đoàn Lăng Vân với Didi một đòn chí mạng.

Đối với Lâm Dật mà nói thì giống như là sự yên lặng trước giông bão vậy.

Anh ta có thể đến trễ, nhưng chắc chắn sẽ không vắng mặt.

Đối với những thứ không biết được, Lâm Dật từ trước đến nay đều đáp trả lại bằng sự thận trọng, anh coi đây như là một đối thủ đáng kính nể.

Mà trong thời gian hơn hai mươi ngày ở đây, cuộc sống của Lâm Dật phong phú đơn điệu đều đủ cả.

Có ca phẫu thuật thì sẽ chạy đến bệnh viện, nếu không thì ở nhà nghiên cứu sự tình.

Mặc dù có tiến triển mang tính đột phá, nhưng khoảng cách đến thành công còn rất xa.

Dù sao cũng không có tư liệu tham khảo nào đáng chú ý, toàn bộ đều dựa vào việc tự mình tìm tòi, độ khó của thành công tăng lên gấp bội, đương nhiên cũng không có tốc độ nghiên cứu của con chip 1.0 và 2.0.

Mà trong khoảng thời gian này, Didi cũng hoàn thành việc dời công tác từ Quảng Chãu tới Thượng Hải, trở thành một trung tâm quan trọng của tập đoàn Lăng Vân.

Đồng thời đoạn thời gian này, tập đoàn Lăng Vân cũng bận rộn khác thường.

Lâm Dật đem tất cả sản nghiệp dưới tay mình tích hợp vào hoạt động kinh doanh của tập đoàn Lăng Vân.

Đặc biệt là phương diện tài vụ, đều do Hà Viện Viện nắm quyền, điều này khiến cô gái có lòng hư vinh này thỏa mãn cực độ.

Nhưng điều khiến Lâm Dậy để ý nhất là, trong thời gian ở đây hai mươi ngày, mình đã làm hơn hai mươi đợt giải phẫu, gần như mỗi một cái đều đã đạt đến trình độ hoàn mỹ không tì vết.

Thậm chí còn có ba cuộc phẫu thuật, là mình dựa vào kỹ xảo cao siêu, kéo người bệnh từ Quỷ môn quan quay về.

Người nhà của bệnh nhân quỳ lạy cảm ơn, lại biếu cho trái cây, nhưng mẹ nó, không có người nào đến đưa cờ thưởng.

Tuy nhiên cũng không thể nói là không có, có người nhà của một bệnh nhân quả thực có đem đến một cờ thưởng, nhưng lại đưa đến tay của Lý Sở Hàm, không có một nửa xu liên quan đến Lâm Dật.

Lâm Dật tính đi tính lại, thời gian quy định ban đầu của mình còn có một tuần.

Nếu trong một tuần tới, còn không chiếm được cờ thưởng thì phải bỏ nhiệm vụ này trước đã, bắt đầu sự nghiệp mới tiếp theo.

Ngoài ra, Lâm Dật còn nghiên cứu ra 25 loại thuốc thiết yếu được cấp bằng sáng chế trong cuộc đàm phán trước đó.

Dưới sự phối hợp của bệnh viện, toàn bộ đều đã thông qua được giai đoạn luận chứng của phòng thí nghiệm, chỉ còn lại giai đoạn lâm sàng.

Nhưng Lâm Dật vô cùng tin tưởng đối với những thứ mà bản thân mình nghiên cứu ra, việc thông qua luận chứng lâm sàng cũng không thành vấn đề.

Nhược điểm duy nhất của nó là không thể so sánh hiệu quả với thuốc tây.

Nếu như không phải cấp trên vẫn luôn có ý thúc giục thì Lâm Dật còn có thể nghiên cứu thêm một thời gian nữa để cho thấy thời gian hiệu quả nhanh hơn một chút.

Nhưng hình như cấp trên đã đợi không được rồi, vậy thì đem ra trước thời hạn, dùng thuốc sớm, trị liệu sớm, người dân cũng có lợi.

Về chuyện cải tiến dược phẩm, sau này từ từ nghiên cứu lại là được.

Tuy nhiên những cái này đều không phải vấn đề to tát, điều quan trọng là làm sao để lấy được cờ thưởng.

Mẹ nó thật sự quá phiền phức!

Reng reng reng…

Ngay tại lúc Lâm Dật đang buồn bực vì tới lúc nào mới có thể lấy được cờ thưởng thì Lương Nhược Hư gọi điện thoại tới.

“Đang làm gì vậy? Hôm nay có ca đêm sao?”

“Buổi chiều vừa thực hiện xong một cuộc phẫu thuật, tối phải ở lại đây để theo dõi tình hình của bệnh nhân.”

“Tôi có việc muốn nói với anh, ở bệnh viện chờ tôi đi.”

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 533.
Bình Luận (0)
Comment