“Anh không cần quá để ý.” Lương Nhược Hư nói: “Nhiệm vụ mà chú Trần phái xuống, tôi cũng không mặc kệ được.”
“Tôi ngược lại cũng không sao cả, ông ấy cũng là người của chính phủ, cũng muốn cho giá cả dược phẩm tiện nghi một chút, mang lại phúc lợi cho dân chúng.” Lâm Dật nói:
“Đổi lại là tôi, thì tám phần cũng sẽ làm như vậy, hận không thể để cho toàn bộ bệnh viện Trung Quốc đều đóng cửa, một bệnh nhân cũng không có.”
Lương Nhược Hư chống má, tấm lòng son kia của Lâm Dật vẫn còn đang cháy hừng hực.
“Anh đó, sau này có dự định gì chưa? Định ở lại bệnh viện Hoa Sơn luôn sao?” Lương Nhược Hư nói:
“Lấy năng lực hiện tại của anh thì lại lăn lộn thêm mấy năm nữa, làm đến trưởng khoa là chuyện không thành vấn đề.”
“Sau ca phẫu thuật cho đứa trẻ thì tôi sẽ chuẩn bị từ chức.”
“Từ chức sao? Còn nguyên nhân gì sao?”
“Các em gái ở bệnh viện đều đã trêu chọc hết rồi, cho nên muốn thay công việc, tìm chút mới mẻ.”
“Lý do này của anh thật sự là khiến người ta không phản bác được.”
...
Sau khi ăn xong, Lâm Dật về tới bệnh viện.
Sau khi thực hiện xong ca phẫu thuật thì đã hơn bốn giờ chiều. Anh lái xe đến tập đoàn Triều Dương, chuẩn bị tập hợp một chỗ với Kỷ Khuynh Nhan, rồi đến biệt thự Vân Thủy lấy mấy bộ quần áo.
“Hiện tại bên phía Triệu Mặc đã đánh ra 35 tỷ, toàn bộ giới tài chính cơ hồ đều biết có người muốn bán khống Didi, nhưng lại không biết ai là người đứng phía sau.” Sau khi lên xe, Kỷ Khuynh Nhan tháo kính râm xuống, nói:
“Nhưng may là bên Viện Viện phản ứng kịp thời, tất cả đều được tiếp nhận, xem như đã ổn định được thị trường.”
Lâm Dật trầm ngâm một lát, “Anh đoán chừng buổi sáng ngày mai, cổ phiếu được mượn về sẽ bị bán ra gần hết, sau đó công ty Hồn Thủy sẽ gia nhập.”
“Nếu như em đoán không sai, thì hẳn là ngày mai.”
“Ngày mai cứ chờ xem kịch vui đi.” Lâm Dật xoa tay một chút, “Để anh xem cái công ty Hồn Thủy này, rốt cuộc là có bao nhiêu năng lực.”
Kỷ Khuynh Nhan cười như hoa nhìn Lâm Dật, “Em thích sự tự tin này của anh.”
“Anh thì thích dáng người 36D này của em.”
“Quỷ háo sắc.”
Lái xe đến biệt thự Vân Thủy, Lâm Dật bỗng cảm thấy có một loại quen thuộc lạ lẫm.
Đã lâu rồi không tới nơi này.
Tốc độ thu dọn đồ đạc của Kỷ Khuynh Nhan không là tính nhanh, bận rộn trước sau hết một giờ, mới mang theo một cái cặp da đi xuống.
Sau khi thu thập xong đồ đạc, hai người ra ngoài ăn một bữa cơm, rồi mới trở lại Cửu Châu Các.
Đêm muộn, ba người Tần Hán, Lương Kim Minh và Cao Tông Nguyên đến Cửu Châu Các.
“Chào chị dâu!” Lương Kim Minh và Cao Tông Nguyên đồng thanh lên tiếng chào hỏi.
Lần này, vẻ mặt Kỷ Khuynh Nhan đã tự nhiên hơn không ít, còn có chút vui vẻ tiếp nhận.
“Các người chờ một chút, tôi đi pha trà, gọt hoa quả.”
Nhìn thấy Kỷ Khuynh Nhan hiền đức như vậy, Tần Hán cảm thấy chua chua, nói:
“Kiếp trước có phải cậu đã cứu vớt hệ ngân hà hay không, sao có thể gặp được người phụ nữ tốt như vậy.”
“Không phải, là bởi vì tôi lớn lên đẹp trai.”
“Cút đi.”
Trên thực tế, người giống như Tần Hán, Lương Kim Minh và Cao Tông Nguyên cũng không phải là loại người phóng đãng thích tự do.
Nếu như gặp được cô gái tốt thì khả năng cũng đã sớm kết hôn rồi.
“Tình huống bên cậu thế nào rồi?” Tần Hán hỏi:
“Tôi vừa mới xem qua thị trường, nếu như tính không sai, thì bên cậu hẳn là phải tiếp nhận hơn 30 tỷ đúng không? Tiền còn đủ hay không, nếu không chúng tôi có thể tiếp cho cậu hơn 10 tỷ.”
“Còn dư xài.” Lâm Dật nói:
“Cổ phiếu trên tay anh ta, không sai biệt lắm thì ném đến sáng mai là hết. Chuyện bên tôi, anh tạm thời không cần lo lắng, còn có thể chịu đựng được.”
“Được thôi, nếu có khó khăn thì cứ nói thẳng, đừng lúc nào cũng giả trang ra bên ngoài, đem ba người chúng tôi theo với.”
“Không phải vậy sao.” Lương Kim Minh chửi thầm một câu, nói: “Đều bị anh ép giả trang, thật sự là không có cảm giác tồn tại.”
“Không phải chứ, tôi nói các người, cả đám không lo học cho tốt, còn đòi giả với chả trang.”
“Mẹ nó, trong bốn người chúng ta, cậu là có khả năng giả trang lớn nhất, cậu còn nói chúng tôi.” Cao Tông Nguyên nói.
“Để cho cậu mỗi ngày đều ra ngoài chơi, hôm nay Đại Đô Hội cậu mời khách đi, lão tử muốn mười bình A bích, đều tính hết cho cậu.” Tần Hán nói.
“Khụ khụ khụ...”
Kỷ Khuynh Nhan ho nhẹ nói: “Còn muốn ăn chút hoa quả khác không? Tôi lại đi lấy thêm chút.”
“Các người thôi đi, dù sao cũng được tính vào sổ của tôi, cũng lâu rồi tôi không đến loại địa phương kia.” Lâm Dật nói:
“Đó cũng không phải là nơi tốt đẹp gì, vẫn nên sớm bỏ đi, ở nhà học thêm ít tri thức không tốt sao? Tôi đúng là càng ngày càng không có tiếng nói chung với các người mà.”
“Mẹ nó!” Lương Kim Minh nói: “Anh Tần, chúng ta nên đi thôi, tránh cho anh Lâm lại có cơ hội giả trang.”
“Tôi cũng thấy thế.”
Sau khi ba người Tần Hán rời đi, Kỷ Khuynh Nhan bưng lấy mặt Lâm Dật, “Biểu hiện cũng không tệ lắm.”
“Đó đều là lời nói thật, anh đối với loại địa phương kia, vẫn luôn không có hứng thú, đều là bọn họ lôi kéo anh đi.”
“Thôi đi, em cũng cảm thấy như vậy.” Kỷ Khuynh Nhan nói: “Người ở đó đoán chừng là dáng người đều không tốt bằng em, anh cũng cảm thấy chướng mắt.”
“Cũng không thể nói như vậy, tuy dáng người và tướng mạo của họ đều không bằng em, nhưng có thể tùy tiện sờ a.”
Nói xong, Lâm Dật còn thuận tay sờ soạng mấy cái trên mông của Kỷ Khuynh Nhan, sau đó mới về thư phòng làm việc.
“Vô lại!”
Đối với hành động mờ ám này, Kỷ Khuynh Nhan đã không còn cảm thấy kinh ngạc.
Dường như đã thành thói quen.
Trở lại thư phòng, Lâm Dật tiếp tục làm việc, nhưng lúc này nhìn thấy trên điện thoại di động còn có mấy cuộc điện thoại gọi nhỡ do Triệu Văn gọi tới.
Nhìn thấy điện thoại của Triệu Văn, Lâm Dật nhớ tới một việc.
Trước đó cô ấy có gọi điện thoại cho mình nói rằng Pfizer cùng sáu công ty dược phẩm lớn kia hình như muốn nói chuyện hợp tác với mình. Đoán chừng cô ấy gọi cũng là vì việc này đi.
“Tìm tôi có chuyện gì?” Lâm Dật gọi điện lại cho cô ấy.
“Tôi và đại biểu của sáu đại công ty dược phẩm đã đến sân bay, trưa mai có thể tới Trung Hải, buổi chiều sắp xếp chút thời gian, gặp mặt một chút?”
Lâm Dật nghĩ một lúc, vừa lúc buổi sáng có một ca phẫu thuật, cũng không có thời gian tiếp bọn họ, buổi chiều là vô cùng phù hợp.
“Được thôi, một giờ chiều, đại khách sạn Bán Đảo.”
“OK.”
Cúp điện thoại, Lâm Dật lại gọi điện thoại cho Vương Thiên Long, giải thích cụ thể mọi chuyện một chút, sau đó liền bắt đầu bận rộn chuyện chính của mình.
...
Yến Kinh, tập đoàn Hoa Ngân, trong văn phòng Tổng giám đốc.
Bốn người Triệu Mặc, đều ở nơi này.
Nhưng so với hôm qua thì bầu không khí trong văn phòng hôm nay lại có chút nặng nề.
Nặng nề giống như bóng đêm, khiến cho người có cảm giác thở không nổi.
“Triệu tổng, cho đến bây giờ, chúng ta đã đánh ra 32 tỷ, mà bên tập đoàn Lăng Vân đều tiếp nhận tất cả.” Phó Chính Nghĩa nói.
“Mẹ nó, tên này rốt cuộc là lấy đâu ra nhiều tiền như vậy chứ!” Triệu Mặc mắng.
“Cố lão đại đã điều tra rõ ràng, Long Tâm vẫn còn trên tay Lâm Dật, cũng chưa thế chấp ra ngoài.” Lục Huyền nói.
“Chuyện này rất kỳ quái.” Tôn Sách nói: “Bên phía chị Lương cũng không phê duyệt cho anh ta vay, vậy số tiền đó tới từ đâu đây?”
“Các người nói xem có phải là sau lưng của anh ta còn có tập đoàn tài chính chống đỡ hay không?” Lục Huyền hỏi.
“Không có khả năng đi.” Cố Trường Xuyên nói:
“Nếu như có tập đoàn tài chính ủng hộ, thì mấy ngày nay đã không thể yên ổn như vậy được. Bọn họ sẽ sớm gia nhập để bảo vệ rồi, không có khả năng nhìn anh ta đơn độc đấu như vậy được.”
“Như vậy vấn đề là...” Lục Huyền nói: “Tiền của anh ta là từ đâu tới?”
------
Dịch: MBMH Translate