“Lâm Dật? Các người muốn điều tra Lâm Dật sao?”
“Có thể nói là như vậy, tôi muốn hiểu rõ một số tin tức về anh ấy, hi vọng Ôn tiểu thư có thể thành thật trả lời.”
Lời nói của Chu Phong khiến cho Ôn Thư nhớ lại phương thức kiếm tiền của công ty Hồn Thủy, cho nên cô cẩn thận hỏi:
“Anh muốn điều tra, hẳn là tin tức xấu của Lâm Dật đúng không?”
Chu Phong xấu hổ cười, nhưng cũng không phủ nhận.
Trong quy tắc xã giao của người trưởng thành thì coi như là đã ngầm thừa nhận.
“Nếu như Ôn tiểu thư không ngại, thì có thể nói với tôi.”
Nhìn tấm thẻ ngân hàng ở trong tay Chu Phong, Ôn Thư dùng thìa gỗ nhỏ, quấy ly cà phê một chút.
“Anh ta có mối quan hệ nam nữ hỗn loạn có tính không?”
Chu Phong nhíu mày lại, “Theo như tôi biết, Lâm Dật đang độc thân, cho nên tin tức như có mối quan hệ nam nữ hỗn loạn này cũng không có sức thuyết phục quá lớn. Với lại, anh ta và Kỷ Khuynh Nhan của tập đoàn Triều Dương, đều là người vô cùng có năng lực, vô cùng xứng đôi, cho dù có tạo tin tức giả cũng sẽ tự sụp đổ thôi.”
“Kỷ Khuynh Nhan sao?” Ôn Thư đối với cái tên này cảm thấy vô cùng lạ lẫm.
“Chẳng lẽ mối quan hệ nam nữ mà Ôn tiểu thư nói không phải là anh ta và Kỷ Khuynh Nhan sao?”
"Dĩ nhiên là không phải." Ôn Thư nói :
"Trước đây anh ấy có đến Quảng Châu, bên người còn mang theo một người phụ nữ, tên là Lý Sở Hàm, lớn lên rất xinh đẹp, dáng người rất tốt, lúc đến Quảng Châu, vừa mới xuống máy bay liền mua cho cô ấy một chiếc Mercedes-Benz đại G hơn 3 triệu, buổi tối còn ở chung một khách sạn, giữa bọn họ nhất định là có quan hệ gì đó."
“Anh ta còn có quan hệ thân mật với một người phụ nữ khác sao?”
Tin tức này khiến cho Chu Phong vô cùng kích động.
Trước đó anh có điều tra, rất rõ ràng là anh ta đang có quan hệ thân thiết với Kỷ Khuynh Nhan. Hai người thường xuyên đi về cùng nhau, xem xét chính là quan hệ nam nữ.
Mà bây giờ, lúc anh ta đi công tác lại mang theo một người phụ nữ khác, còn mua cho đối phương xe hơn 3 triệu.
Điều này đủ để chứng minh, quan hệ của anh ta và người phụ nữ này không rõ ràng.
Chỉ cần nhiêu đây thôi cũng đủ cho mình làm thành bài văn rồi.
“Ngoại trừ việc này ra, còn có tin tức nào khác không?”
Ôn Thư cố gắng nhớ lại tất cả mọi chuyện liên quan tới Lâm Dật.
“Anh ta còn giả bộ người nghèo làm từ thiện thì có tính không?”
“Giả bộ người nghèo làm từ thiện?”
“Thật ra anh ta là người vô cùng có tiền, không chỉ mua xe hơn 3 triệu, còn đeo đồng hồ hơn 10 triệu, nhưng lại liếm mặt, giả bộ làm người nghèo, muốn hơn 5 triệu tiền tài chính từ địa phương. Hành động như vậy thực sự quá xấu hổ.”
Vốn dĩ tin tức về quan hệ nam nữ hỗn loạn của Lâm Dật đã đủ 200 ngàn rồi, nhưng Chu Phong không nghĩ tới, chuyến này còn có thu hoạch ngoài ý muốn.
“Việc này đương nhiên là tính.” Chu Phong cầm bút ghi lại những chuyện này.
“Vẫn còn có sao?”
“Còn có, nhưng tôi cũng không rõ ràng lắm.” Ôn Thư vén tóc một chút, nói:
“Nơi anh ta làm từ thiện là trấn Bắc Kiều, sau đó lúc tôi đi phỏng vấn, có nghe người ở đó nói, anh ta còn phát sinh xung đột với người trên trấn. Nhưng cụ thể đã xảy ra chuyện gì thì anh phải đi trấn Bắc Kiều hỏi thăm một chút, về phần những tin tức còn lại, tôi cũng không rõ lắm.”
“Được rồi, cám ơn Ôn tiểu thư đã cung cấp cho tôi những tin tức này.”
Nói xong, Chu Phong đem thẻ ngân hàng trong tay đẩy tới.
“Ôn tiểu thư, tấm thẻ này là của ngài, mật mã là 111111, ngài có thể sử dụng bất cứ lúc nào.”
“Thật ra tôi cũng không làm gì cả, khiến anh tốn kém rồi.” Ôn Thư lặng lẽ, đem thẻ ngân hàng bỏ vào trong túi xách của mình, “Phương thức làm việc của công ty của các người đúng là khiến cho người ta cảm thấy thật ngoài ý muốn.”
“Thời đại Internet, tin tức là đáng giá nhất, cho nên những cái này đều không tính là gì.” Chu Phong vừa cười vừa nói.
“Tôi nhìn dáng vẻ của anh thì hình như là con lai, là con lai Trung Mỹ sao?”
“Đúng vậy, cha của tôi người Hoa, mẹ của tôi là người Mỹ. Nhưng tôi từ nhỏ lớn lên tại Mỹ, nếu như Ôn tiểu thư cảm thấy có hứng thú đối chuyện của nước Mỹ thì tôi có thể trò chuyện với cô một chút.”
Ôn Thư nghe xong thì rất hào hứng, “Vậy tôi muốn hỏi một chút, thẻ xanh của nước Mỹ có phải là có những hạn chế và quản lý vô cùng nghiêm khắc không?”
“Ở phương diện này quả thực là rất nghiêm khắc, muốn xin được thẻ xanh quả thực là chuyện không dễ.”
“Tôi hiện tại là phóng viên của đài phát thanh, nếu như muốn xin thẻ xanh của Mỹ thì còn có cơ hội không?”
“Xét về mặt công việc của ngài thì có thể thông qua việc di chuyển công tác để xin thẻ xanh, nhưng điều kiện trước tiên là phải có người làm đảm bảo cho.” Chu Phong nói:
“Nếu như ngài thật sự có ý nghĩ đối với phương diện này thì ngược lại tôi có thể giúp đỡ. Cha tôi cũng có danh tiếng nhất định tại bản địa, có thể để cho ông ấy ra mặt đảm bảo, nhưng đây là một vấn đề rất phức tạp, có thể nói rất lâu cũng không nói hết. Với lại nơi này cũng không phải là chỗ để nói chuyện.”
Ôn Thư nhìn về phía ngoài cửa sổ một chút, “Chu tiên sinh, ngài tìm được chỗ ở chưa? Tôi có thể giúp ngài liên hệ một căn nhà, chuyện liên quan tới thẻ xanh, tôi quả thực là có rất nhiều vấn đề muốn hỏi.”
“Tôi đã đặt khách sạn rồi, nếu như Ôn tiểu thư có hứng thú đối với phương diện này, chúng ta có thể đến chỗ của tôi để trò chuyện một chút.”
“Được thôi.”
...
Cùng lúc đó, một số đồng nghiệp khác của Chu Phong cũng bắt đầu hành động tại Trung Hải.
Nhưng so sánh thì nhiệm vụ của bọn họ gian khổ hơn nhiều so với Chu Phong.
Trung Hải Triệu gia, Trung Hải Phạm gia, đều có bóng dáng đồng nghiệp của Chu Phong.
Thậm chí ngay cả ngục giam, đều có người của bọn họ trà trộn vào, hàn huyên với Vương Ma Tử hơn hai giờ.
Công ty Hồn Thủy có thể tại nghiệp trong giới tin xấu, cũng không phải là nói chuyện giật gân.
Bọn họ quả thật có năng lực độc đáo, nếu không cũng không có khả năng vươn tay dài như vậy.
Mà đây cũng là nguyên nhân khiến cho Lâm Dật lại chờ mong Hồn Thủy gia nhập cuộc chơi như vậy.
Bởi vì đồi với hắn mà nói, công ty Hồn Thủy so với Triệu Mặc thì càng thú vị hơn, càng là đối thủ khó dây dưa hơn!
Nếu như nhất định phải so sánh, thì Triệu Mặc giống như một con sói, tuy rằng hung mãnh, nhưng chỉ cần ác hơn anh ta là có khả năng đánh bại anh ta. Mà công ty Hồn Thủy lại giống như là ký sinh vậy.
Khiến người ta muốn phòng cũng không thể phòng, người bình thường đến chỗ chống cự cũng không có.
...
Mười giờ sáng hôm sau, một chuyến bay từ Mỹ đến Trung Hải chậm rãi hạ cánh tại sân bay.
Triệu Văn vẫn là một bộ áo đỏ quen thuộc, trên tay đeo đôi găng tay da màu đen tinh xảo, mang theo mười mấy người đi về phía nhà ga.
Ngoại trừ Triệu Văn thì ở sau lưng cô, còn có mười hai người.
Trong đó có sáu người đều là người nước ngoài với màu da khác nhau, sáu người còn lại đều là người Trung Quốc.
Bởi vì là tới Trung Quốc để làm việc, cho nên người mà sáu công ty dược phẩm lớn phái qua hầu hết đều là giám đốc điều hành người Hoa, cũng là để tiện giao tiếp hơn.
Mà trên thực tế, sáu công ty dược phẩm lớn cũng không phải đều là công ty của Mỹ. Nhưng bởi vì có quan hệ mật thiết với thị trường nước Mỹ, cho nên lần này đã cùng nhau hành động.
“Làm cái quỷ gì vậy? Người của chúng ta đều đã đến, vậy mà không có ai tiếp đón là sao?”
Người nói chuyện là một người da trắng, tên là Frey, là tổng giám thị trường toàn cầu của Roche, cũng là người đại biểu da trắng duy nhất trong bảy công ty dược phẩm lớn.
“Bình thường, lấy tính cách của Lâm Dật, có thể sắp xếp cho chúng ta một chỗ đã là không tệ rồi.” Triệu Văn nói:
“Về phần còn lại, chúng ta tự mình giải quyết đi.”