“Cũng có khả năng này.” Tần Hán nói:
“Didi và Long Tâm đều là công ty ngôi sao của Trung Quốc, những người đã có tuổi kia muốn đầu tư còn không kịp, hẳn là sẽ không làm chuyện theo phong trào như vậy đâu. Người có thể gia nhập giúp đỡ ở thời điểm này, khẳng định là những người có quan hệ cực kỳ tốt với Triệu Mặc, hẳn là mấy người bạn kia của Triệu Mặc đi.”
“Cái gọi là tứ thiếu gia Yến Kinh kia, là những người nào? Quan hệ với nhau thế nào?”
“Xét đơn gia tộc thì điều kiện tốt nhất khẳng định là Triệu Mặc, nhưng lão đại của tứ thiếu Yến Kinh tên là Cố Trường Xuyên, quyền thế trong nhà cực lớn, với lại tên kia cũng là một đại mãnh nhân, đánh nhau rất trâu bò.” Tần Hán nói:
“Lão tam là Tôn Sách, tuy không có tiền như Triệu gia, nhưng cũng không kém bao nhiêu, còn có một người tên là Lục Huyền, so với ba người trước đó thì điều kiện có kém một chút. Nhưng đó cũng chỉ so sánh tương đối mà thôi, thực lực của gia tộc kia tại toàn bộ Yến Kinh, vẫn là đỉnh phong.”
“Nếu đã không có tiền như Triệu gia, vậy chuyện này đã sáng tỏ hơn một chút.” Lâm Dật nói:
“Số cổ phiếu mà bọn họ mượn sẽ không nhiều bằng Triệu Mặc, sẽ rơi vào khoảng 40 tỷ trở xuống.”
Cao Tông Nguyên nghĩ một lúc, “Vậy cổ phiếu trên tay bọn họ nhiều nhất cũng là 160 tỷ.”
“Nhưng con số này, không có khả năng trụ được.” Tần Hán nói:
“Xem dáng vẻ của bọn họ hẳn là muốn đem cậu cạo chết hoàn toàn, cho nên tôi suy đoán, tổng giá trị cổ phiếu mà bốn người bọn họ cùng nhau mượn tới sẽ rơi vào giữa 100 tỷ và 130 tỷ.”
Lương Kim Minh nhìn Lâm Dật, “Anh Lâm, trước đó trên tay anh có 72 tỷ, hiện tại lại vay thêm 50 tỷ, cũng là 122 tỷ, hẳn là đủ để ứng phó với bọn họ.”
Lâm Dật gật gật đầu, biểu thị sự đồng ý đối với cái nhìn của bọn người Tần Hán.
“Nhưng con số này chỉ có thể vừa đủ ứng phó, còn có các nhà đầu tư theo phong trào khác đánh ra nữa, nhưng phiền phức hẳn là sẽ không quá lớn.”
“Lão Lâm, cậu mẹ nó cũng đừng quá cố chấp, tứ thiếu Yến Kinh người ta cũng có thể gia nhập, cậu còn đơn đả độc đấu? Như vậy không thích hợp lắm.”
“Không phải sao, chúng tôi còn có thể cho cậu hơn 10 tỷ, muốn tiếp bọn họ là chuyện không thành vấn đề.”
“Chút chuyện nhỏ như vậy, cũng không cần các người ra tay làm gì, tôi có thể ứng phó được.” Lâm Dật nói.
“Thôi dẹp đi, cậu đúng là bướng bỉnh như lừa, thật sự muốn 1 vs4 sao? Cậu coi mình là Chiến Thần hay là Tu La Long Vương vậy, muốn để cho tổng thống Mỹ cũng phải quỳ xuống sao?” Tần Hán nói.
“Ha ha...”
Lương Kim Minh và Cao Tông Nguyên cười ha hả.
“Nói không chừng ngày nào đó khiến cho anh Lâm bực mình, ra lệnh một tiếng sẽ có 100 ngàn tướng sĩ lao tới nhốt bốn người Triệu Mặc vào cái cũi lớn, ha ha...”
“Nhìn tôi đây này, chúng ta cũng đừng tự dày vò làm gì, ngày mai trực tiếp đem tiền đánh tới, không muốn cũng không được.” Cao Tông Nguyên nói.
“Chủ ý này được, cầm vài tỷ, trực tiếp vung vào mặt anh Lâm, giả trang như này thật đúng là kích thích.”
“Mẹ nó, thật sự là phục mấy người, người ta không cần tiền, còn cứng rắn nhét vào tay người ta.” Lâm Dật cười mắng.
Reng reng reng _ _
Điện thoại của Lâm Dật đột nhiên vang lên, lấy ra xem thì là Kỷ Khuynh Nhan gọi tới.
“Anh đang ở đâu vậy?” Kỷ Khuynh Nhan hỏi.
“Đừng nói nữa, Tần Hán thất tình, để cho một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi còn có con ruồng bỏ, giờ anh ấy lại kéo bọn anh đến Đại Đô Hội uống rượu. Anh không còn cách nào khác, chỉ có thể tới an ủi anh ấy.” Lâm Dật nói:
“Hiện tại anh ấy đang khóc như mưa, còn nói sau này không tin vào tình yêu nữa, ai, thật sự sợ anh ấy sẽ bị bóng ma tâm lý.”
“Ngọa tào, con mẹ nó cậu...”
Tần Hán mắng được một nửa, liền bị Lâm Dật bịt miệng lại.
“Em xem, hiện tại còn mắng người phụ nữ kia không có lương tâm.”
“Vậy được, anh chờ em tại Đại Đô Hội, em qua đó tìm anh.”
“Em còn tới chỗ như này sao?” Lâm Dật nói.
“Anh không phải là đang ở đó sao, cũng không phải một mình em đến.” Kỷ Khuynh Nhan nói: “Ở đó chờ em, anh uống ít rượu một chút.”
“Ừm.”
Lâm Dật cúp điện thoại, Tần Hán liền mắng to.
“Mẹ nó, Lâm Dật, khó trách cha tôi luôn nói cậu không phải thứ gì tốt, thật sự là nói không có sai, lúc này còn không có chuyện gì mà đã bán đứng tôi rồi.”
Lương Kim Minh và Cao Tông Nguyên ngồi ở bên cạnh cười không ngừng, uống bia, xem náo nhiệt.
“Tôi cũng không còn cách nào khác, lão Lương và lão Cao đều đã để cho tôi bán nhiều lần rồi, nếu như lại bán bọn họ nữa thì trong lòng tôi cũng cảm thấy áy náy a.”
Lương Kim Minh:…
Cao Tông Nguyên:…
Nghiệp chướng a!
Không bao lâu sau, Kỷ Khuynh Nhan đi vào từ bên ngoài, vén tóc lên, nhìn xung quanh, cố gắng tìm kiếm bóng dáng Lâm Dật.
“Ha ha, người đẹp, đi một mình sao.”
Mặc dù người ở đây không nhiều, nhưng Kỷ Khuynh Nhan mới vừa vào cửa, đã hấp dẫn ánh mắt nam nhân, bọn họ liền huýt sáo, chào hỏi.
Kỷ Khuynh Nhan nhíu mày, cũng không thèm phản ứng với những ánh mắt giễu cợt kia, tiếp tục tìm kiếm Lâm Dật.
Chỉ là đây là lần đầu tiên cô tới chỗ như thế, còn chưa thể thích ứng với hoàn cảnh nơi này.
Mấy tên đàn ông to gan, chạy tới bên cạnh Kỷ Khuynh Nhan, chủ động bắt chuyện.
“Người đẹp, muốn uống một chén hay không, rượu nơi này cô cứ tùy tiện gọi, đảm bảo cô sẽ hài lòng.” Một người đàn ông tóc ngắn nói.
“Không cần, làm phiền đường nhường một chút.” Kỷ Khuynh Nhan lạnh lùng nói.
“Không nên xụ mặt nha, đến đây chơi chính là để vui vẻ.”
Lúc nói chuyện, người đàn ông tóc ngắn đã đem tay qua, vô cùng lớn mật.
Ba!
Kỷ Khuynh Nhan không có mập mờ, một cái tát đã hạ xuống trên mặt của đối phương.
“Hãy tôn trọng một chút!”
“Cô dám đánh tôi!” Sắc mặt của người đàn ông tóc ngắn không tốt lắm.
“Thao, con mẹ nó anh dám đụng đến cô ấy một chút, tôi sẽ để cả nhà anh phá sản!”
“Anh thì tính là gì...”
Người đàn ông tóc ngắn vừa muốn mắng thì bất ngờ phát hiện, người nói chuyện lại là Tần Hán, vội vàng cúi đầu xin lỗi.
“Tần thiếu gia, thật xin lỗi, là tôi có mắt không tròng, ngài đừng chấp nhặt với tôi.”
“Cút, đừng để tôi nhìn thấy anh nữa.”
“Vâng vâng vâng, chúng tôi sẽ đi ngay bây giờ.”
Nghe thấy giọng nói của Tần Hán, Kỷ Khuynh Nhan tìm được Lâm Dật, ba chân bốn cẳng đi tới.
“Chị dâu.” Lương Kim Minh và Cao Tông Nguyên đứng dậy chào hỏi, cũng đem vị trí bên cạnh Lâm Dật nhường lại.
Kỷ Khuynh Nhan mỉm cười gật đầu, “Tôi không có quấy rầy các người chứ.”
“Không có, không có, tâm trạng của anh Tần đã tốt hơn nhiều, chúng tôi cũng an tâm hơn rồi.”
Tần Hán: Mẹ nó tệ.
“Không sao, lấy điều kiện của anh, về sau còn có thể tìm được người tốt hơn.” Kỷ Khuynh Nhan an ủi.
Tần Hán:…
Tôi mẹ nó nên nói gì mới tốt đây.
“Em vội vã tới đây, có phải là có việc gì hay không?” Lâm Dật hỏi.
“Viện Viện nói tình huống bên anh không tốt lắm.” Kỷ Khuynh Nhan hỏi:
“Em giúp anh tiếp được 3 tỷ, có đủ dùng hay không? Nếu không đủ em sẽ nghĩ biện pháp khác.”
“Ừm?”
Lâm Dật nhìn Kỷ Khuynh Nhan, “Em lấy số tiền này từ đâu vậy? Không phải là đem công ty lấy ra đó chứ.”
“Anh đừng suy nghĩ nhiều như vậy, nhanh nghĩ biện pháp giải quyết đi.”
“Anh đang hỏi em đó.” Lâm Dật mặt lạnh, nói.
Vẻ mặt của Kỷ Khuynh Nhan có chút mất tự nhiên, “Thầy Trương có một học sinh, là chủ tịch Nông Hành, em đến tìm thầy Trương nhờ giúp đỡ, được 3 tỷ, nhưng em cảm thấy như vậy vẫn không đủ, còn phải nghĩ thêm biện pháp.”
Ba người Tần Hán đưa mắt nhìn nhau.
Cay thật, tại sao người phụ nữ tốt như vậy lại rơi vào tay cậu ta chứ!
“Chút chuyện như vậy, em đi theo xem náo nhiệt làm gì.” Lâm Dật nói: “Nhanh đem tiền trả lại đi.”
“Em không!”
Kỷ Khuynh Nhan nói: “Em không thể để cho bọn họ bắt nạt anh được!”
------
Dịch: MBMH Translate