Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 555 - Chương 553. Bắt Đầu Vòng Bán Tháo Thứ Hai

Chương 553. Bắt Đầu Vòng Bán Tháo Thứ Hai
Chương 553. Bắt Đầu Vòng Bán Tháo Thứ Hai

Một câu này khiến người ở đây như bừng tỉnh.

Từ khi nước Mỹ phát triển cho đến bây giờ, hình như chưa từng nói qua lý lẽ, đều dùng quyền lực để nói chuyện.

Ban hành các loại điều khoản có lợi cho mình trên toàn thế giới, từ đó thực hiện thu hoạch toàn cầu.

Sở dĩ có thể làm được như vậy, cũng là bởi vì có thực lực quân sự cường đại và thực lực nghiên cứu khoa học.

Nhìn từ góc độ này, sự phách lối của Lâm Dật cũng có thể lý giải.

Bởi vì nếu như ngươi yếu thì không có tư cách đàm phán, chỉ có thể chủ động cầu sinh.

Cho dù hiện tại, tình huống bên mình còn chưa tới tình trạng kia, nhưng so với Lâm Dật thì anh ta đang chiếm hữu thế chủ động tuyệt đối.

“Tôi thấy hôm nay cứ tạm dừng tại đây đi, chúng ta đem ý của Lâm Dật truyền đạt về, nhìn xem ý của tổng bộ bên kia thế nào.”

Triệu Văn gật gật đầu, dọn dẹp hết đồ của mình rồi dẫn đầu rời đi.

Trước khi đến, cả đám đều lòng đầy căm phẫn.

Lúc này vừa mới qua bao lâu mà đã bị dọa sợ.

Sau khi đi ra khỏi phòng họp, Lâm Dật tìm Vương Thiên Long, nói về một số vấn đề tiếp theo đó.

Tóm lại chính là một cái tôn chỉ, chiêu đãi món ngon.

Nếu như hợp tác thành công, phía bên mình tuyệt đối sẽ kiếm lớn. Nếu như không thành, bọn họ tự trả tiền thanh toán, chính mình cũng không lỗ, thấy thế nào cũng là kiếm lời.

Reng reng reng _ _

Sau khi bàn giao mọi chuyện, Lâm Dật mới vừa lên xe, lại nhận được điện thoại của Hà Viện Viện.

“Ông chủ, bên phía Triệu Mặc bên kia lại bắt đầu bán tháo cổ phiếu, khoảng nửa giờ, đã bán ra ngoài 2 tỷ rồi?”

“Nửa giờ đã bán ra 2 tỷ sao?!”

Sắc mặt Lâm Dật thay đổi, dạng thao tác này đã nằm ngoài dự liệu của anh.

Con số 2 tỷ này quá không bình thường.

Cái này so với tốc độ bán tháo trước đó của Triệu Mặc ít nhất phải nhanh gấp hai lần!

“Các người chờ tôi ở công ty, tôi đi qua nhìn một chút.”

Nửa giờ sau, Lâm Dật lái xe đến tập đoàn Triều Dương.

Trong văn phòng, Kỳ Hiển Chiêu, Hà Viện Viện, Trình Song, Điền Nghiên đều ở đây, đang nhìn chằm chằm vào thị trường chứng khoán, sắc mặt nặng nề.

“Lâm tổng, ngài đã tới.”

Nhìn thấy Lâm Dật tới, bốn người đứng dậy nghênh đón.

“Tình huống hiện tại thế nào rồi?”

“Trong khoảng thời gian này lại bán ra thêm 500 triệu nữa.” Hà Viện Viện nói:

“Tốc độ này quá nhanh, rất không bình thường.”

“Có phải là đã kích động nhà đầu tư khác khiến cho bọn họ bán ra theo phong trào hay không?” Trình Song nói lên suy nghĩ của mình.

“Trên mạng cũng không có quá nhiều tin tức tiêu cực, không có khả năng là nhà đầu tư sẽ bán tháo ra với quy mô lớn như vậy được.” Kỳ Hiển Chiêu nói.

“Nếu là như vậy, rất có thể là các tư bản còn lại đã tham dự.” Lâm Dật nói:

“Bọn họ đã mượn cổ phiếu từ công ty môi giới và bắt đầu bán tháo với số lượng lớn, muốn dùng phương thức như vậy, một hơi đem tôi đập chết. Điều này có thể sẽ gây nên cuộc khủng hoảng cho nhà đầu tư, chỉ cần tôi dừng lại một chút, sau đó nếu muốn kéo thị trường trở về sẽ là một chuyện vô cùng khó khăn.”

Cách nói của Lâm Dật, những người khác cũng đã nghĩ đến.

Dưới tình huống hiện tại, cũng chỉ còn lại có khả năng này.

“Ông chủ, nếu như nói như vậy, cũng không phải là ngài và Triệu Mặc solo một mình, mà nó đã trở thành trò chơi ngài vs nhiều người.” Hà Viện Viện nói.

“Không có việc gì cả.” Lâm Dật nói: “Để cho bọn họ tiếp tục phá đi, tôi xem bọn họ rốt cuộc là có bao nhiêu!”

“Nhưng trong sổ sách của chúng ta chỉ còn có 25 tỷ, theo như tốc độ này thì chống đỡ không được bao nhiêu thời gian đâu.” Hà Viện Viện nói:

“Nếu như trong giai đoạn này, bọn họ có thể ngừng bán tháo thì chúng ta thắng, nếu không thì binh sẽ bại như núi đổ, muốn đứng lên lần nữa là chuyện rất khó khăn.”

Người trong phòng làm việc, đều trầm mặc.

Bọn họ rất rõ ràng chuyện này đại biểu cho cái gì.

Nếu như ngay cả vòng thứ nhất cũng không thể chống đỡ nổi, như vậy chờ vòng thứ hai khi mà công ty Hồn Thủy gia nhập thì Didi sẽ đi đến bờ phá sản.

“Không có việc gì cả, đánh bao nhiêu thì chúng ta sẽ tiếp bấy nhiêu, các người cứ làm tốt chuyện trước mắt là được.”

Nói xong, Lâm Dật đứng dậy rời đi, bây giờ không phải là lúc cùng bọn họ nói mấy chuyện này.

Dựa theo tốc độ bán tháo này thì chút tiền trong tay ấy, chỉ sợ là không đủ.

Vì để phòng ngừa vạn nhất, vẫn phải chuẩn bị thêm ít tiền.

Mà bây giờ, có thể khẳng định là, ngoại trừ Triệu Mặc đã có tư bản khác gia nhập thêm.

Về phần có bao nhiêu người gia nhập, mượn được bao nhiêu cổ phiếu, việc này không ai biết cả.

Cho nên thế cục phía sau không ai có thể nói rõ ràng, chỉ có thể cứng rắn!

“Lão tử hôm nay sẽ chơi cùng các người tới cùng!”

Nghĩ đến đây, Lâm Dật bấm điện thoại gọi cho Lương Kim Minh.

“Anh Lâm.”

“Cậu đang ở đâu.”

“Ở công ty, có chuyện gì sao? Có phải là thị trường bên kia đã xảy ra chuyện rồi hay không?” Lương Kim Minh hỏi.

“Giúp tôi liên hệ với phía ngân hàng, tôi muốn đem Long Tâm ra vay.”

“Thế chấp Long Tâm sao?” Lương Kim Minh cảm thấy ngoài ý muốn.

Trước đó, lúc ăn cơm, anh ấy từng chính miệng nói qua, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì sẽ không thế chấp Long Tâm.

Bây giờ lại đem Long Tâm ra, trò chơi bán khống này khả năng đã nghiêm trọng hơn so với trong tưởng tượng của mình.

“Anh Lâm không cần gấp, em hiện tại sẽ đi qua, chúng ta gặp tại cửa ngân hàng.”

“Được.”

Lúc Lâm Dật đi tới ngân hàng, thì phát hiện người tới, không chỉ có Lương Kim Minh.

Tần Hán và Cao Tông Nguyên cũng tới.

“Lão Lâm, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, nói cho tôi nghe một chút xem.” Tần Hán hỏi.

“Cũng không phải là chuyện gì lớn.” Lâm Dật nói:

“Triệu Mặc hẳn là đã dập được lửa, nhưng anh ta còn kéo thêm những tư bản còn lại gia nhập, tốc độ bán tháo vô cùng nhanh, trong tay của tôi chỉ còn có hơn 20 tỷ, tôi sợ không đủ, cho nên chuẩn bị trước một chút.”

“Mẹ nó.”

Tần Hán mắng: “Triệu Mặc chó chết, đánh không lại liền kêu người trợ giúp, thật sự là không chính cống mà.”

“Được rồi, anh trước tiên khoan lại mắng, làm chuyện chính đã.” Lâm Dật nhìn Lương Kim Minh, “Việc này tốt nhất nên làm nhanh một chút, trước buổi sáng ngày mai phải đem khoản này phóng xuất.”

“Lão Lâm, cậu yên tâm đi, lần này tôi lấy tư bản Trung Hán và tập đoàn Hạn Hải đảm bảo cho cậu, chỉ cần mấy giờ là có thể cho vay.” Tần Hán nói.

“Còn có tập đoàn Long Đằng nhà chúng tôi nữa, đoán chừng trước khi tan sở, là có thể đem việc này giải quyết.” Cao Tông Nguyên nói.

“Lại thiếu các người một cái nhân tình rồi.”

“Mẹ nó, nói cái này làm cái lông gì.” Tần Hán nói: “Hôm nay bằng bất cứ giá nào cũng phải dạy dỗ đám Yến Kinh chó chết kia mới được.”

Từ xưa đến nay, phú nhị đại hai phái Kinh phái và Hải Phái đều chướng mắt lẫn nhau.

Đối với thủ lĩnh phú nhị đại của Trung Hải là Tần Hán đây mà nói, làm phú nhị đại Yến Kinh thì là một loại chính trị chính xác.

Thậm chí không cần hỏi lý do, đã làm xong rồi.

Đến ngân hàng, nhìn thấy mấy người, chủ tịch chỉ hận không thể quỳ xuống đất mà nghênh đón.

Gia tộc của bọn họ có thể nói là đi ngang tại Trung Hải, mặt mũi vẫn phải cho.

Cho dù Lâm Dật không mang theo bất cứ giấy tờ thủ tục gì cũng không có bất kỳ ảnh hưởng gì, chỉ cần sau đó bổ sung thêm là được.

Ngoại trừ cái đó ra, còn rất nể tình, so với trong dự đoán vay nhiều hơn 5 tỷ, thì Long Tâm tổng cộng thế chấp được 50 tỷ, cũng đưa ra lời hứa hẹn sẽ cho vay trước khi tan tầm.

Nhưng theo lời nói của Tần Hán thì đừng nói vay 50 tỷ, dù là vay 60 tỷ, ngân hàng cũng đều sẽ không lỗ.

Đi ra khỏi ngân hàng, bốn người tới Đại Đô Hội.

Trời còn chưa tối, người không nhiều, rất thanh tịnh.

“Tôi có một ý nghĩ, không biết có đúng hay không.” Lương Kim Minh bưng chén rượu nói:

“Ở thời điểm này, người có thể nhảy ra giúp Triệu Mặc, hẳn là nhóm tứ thiếu Yến Kinh kia?”

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 553.
Bình Luận (0)
Comment