Leng keng leng keng ——
Ngay lúc Lâm Dật đang âm thầm chửi mắng, những người nhà bệnh nhân này không thể giải quyết nhiệm vụ cho mình thì Lương Nhược Hư gọi điện thoại tới.
"Đứa trẻ tên Lưu Tử Hào kia sẽ được làm phẫu thuật vào ngày mai à?"
"Ừm, làm sao vậy?"
"Tôi nhớ được anh đã từng nói, làm xong ca phẫu thuật này, liền muốn từ chức không làm nữa."
"Thế nào, cô còn định mở tiệc chia tay cho tôi à? Không cần phô trương lãng phí như vậy, Bikini party là được rồi."
"Đẹp mặt anh quá nhỉ." Lương Nhược Hư nói:
"Có chút việc tìm anh, tối nay ăn tối cùng nhau được không?"
"Cô mời tôi à?"
"Cái vấn đề này rất quan trọng sao? Lẽ nào anh ngay cả một bữa cơm cũng mời không nổi?"
"Tôi đã tiếp 90 tỷ cổ phiếu, đã rất nghèo rồi." Lâm Dật nói:
"Nhưng cô nếu như nguyện ý, đến nhà tôi ăn thịt nướng hoặc lẩu ở bên bể bơi, bữa cơm này cũng coi như là tôi mời rồi."
"Tạm thời cũng đừng nghĩ đến chuyện này." Lương Nhược Hư nói:
"Gần đây tôi phát hiện ra một nhà hàng mới tên Hoài Dương, dẫn anh đi nếm thử, vừa vặn tôi một người ăn cơm cũng vô vị."
"Vậy được, tôi còn có ca phẫu thuật, buổi tối liên lạc điện thoại sau."
"Quyết định như vậy đi."
Ca phẫu thuật buổi chiều diễn ra suôn sẻ, nhưng Lâm Dật cũng không có gấp rời đi.
Sau khi trở lại phòng khoa, lại cùng Lý Sở Hàm, Trịnh Tân Giang đối chiếu phương án phẫu thuật, sau khi mọi việc ổn thỏa, anh mới lái xe đến gặp Lương Nhược Hư.
Lương Nhược Hư chọn nhà hàng Hoài Dương rất tinh xảo.
Tuy chưa đạt đến mức ba sao Michelin, nhưng nhìn cách trang trí bên ngoài cũng biết sức tiêu thụ chắc chắn không hề thấp.
Giống như mọi khi, Lương Nhược Hư đặt trước một gian phòng, để tránh khỏi người khác quấy rầy.
"Cô mỗi lần đều tìm những nơi kín đáo như này, luôn làm cho tôi hiểu lầm là cô muốn làm cái gì đó với tôi ở chỗ này đấy."
"Tôi là sợ người khác nhìn thấy nói bóng nói gió, cũng không có ý đồ xấu như anh nghĩ nhiều vậy."
"Nhìn cô nói lời này, lẽ nào làm quan chức thì không thể tìm bạn trai sao?"
"Gần như chính là như vậy, đây là một vấn đề rất nhạy cảm, Ngay cả khi anh không có việc gì, đối phương đầu óc phong phú, cũng sẽ biến ra cho anh một ít chuyện, cho dù sau đó anh có chứng minh là thuần khiết, cũng sẽ cho lưu lại hình tượng xấu trên người, đây chính là điều khiến mọi người bất lực."
Nói xong, Lương Nhược Hư từ trong túi lấy ra 50 ngàn đồng tiền.
"Ngày mai sẽ làm giải phẫu rồi, số tiền này, cho đứa trẻ tên Lưu Tử Hào kia."
"Cho đứa nhỏ?" Lâm Dật có chút bất ngờ.
Vốn tưởng rằng hôm nay, Lương Nhược Hư là không có việc rảnh rỗi tìm mình đi ăn cơm tối cùng với cô ấy, không nghĩ tới còn có chuyện khác.
"Đây là tiền của cô sao? "
"Có một phần là của tôi." Lương Nhược Hư nói:
"Trong văn phòng của chúng tôi có một chị quét rác, con của chị ấy cũng mắc bệnh tim bẩm sinh. Trùng hợp là, lúc đó chị ấy cũng được xã hội trợ cấp nên đứa trẻ mới có cơ hội được phẫu thuật. Chị ấy nghe nói đến chuyện này, liền tìm đến tôi rồi nói muốn quyên 500 tệ, nhưng không biết phải làm sao nên đã nghĩ tới nhờ tôi giúp đỡ, mọi người thương xuyên qua lại với nhau cũng quyên một chút vào, cuối cùng cùng nhau quyên được 50 ngàn."
50 ngàn không coi là nhiều, với năng lực của Lương Nhược Hư đừng nói là 50 ngàn, một người lấy 500 ngàn cũng không có vấn đề gì.
Nhưng bởi vì đặc thù của chức vị, ngươi nếu như một hơi quyên 500 ngàn, công việc này cũng sẽ không cần nữa.
"Ngày mai tôi giúp cô chuyển giao đi qua."
Lương Nhược Hư gật đầu, vén mái tóc tiếp tục ăn đồ ăn trong chén.
"Tình hình bên anh thế nào rồi? Dùng hơn 90 tỷ mua lại cổ phiếu, trên tay còn có bao nhiêu?"
"Dự trữ sung túc, dùng để đối phó với Triệu Mặc như vậy là đủ rồi."
Lương Nhược Hư trợn mắt nhìn Lâm Dật, biểu lộ có chút không cao hứng.
"Theo tôi thấy là anh đang giấu tôi, tuy rằng tôi biết Triệu Mặc, nhưng tôi đến đây không phải điều tra quân sự."
Lâm Dật mỉm cười, gắp một con tôm lớn đưa tới bên miệng Lương Nhược Hư.
"Há mồm."
"Anh muốn làm gì." Lương Nhược Hư ngượng ngùng nói.
"Cho cô ăn đồ ăn, đây là một trong những kỹ năng chuyên môn cần thiết, cô cần phải học."
Lương Nhược Hư không hiểu nổi, chuyện như vậy cùng kỹ năng chuyên môn của phụ nữ có quan hệ gì chứ?
Đây không phải chuyện mà tình nhân nên làm ư?
Lẽ nào ghét bỏ chính mình không đủ chim nhỏ nép vào người?
Lương Nhược Hư cũng không nghĩ nhiều nữa, có chút ngượng ngùng, liền ăn tôm bự mà Lâm Dật đưa tới.
"Trên tay tôi vẫn còn hơn 30 tỷ, những người khác đã chi viện cho tôi ước chừng 20 tỷ, nhưng tôi không muốn dùng tới nó. Nói chung số tiền này, hẳn vẫn đủ để đối phó với Triệu Mặc."
"Tôi thời gian gần đây cũng không quá quan tâm chuyện Triệu Mặc bên đó, nhưng tôi cảm thấy, hai người các người có thể đánh đến cái trình độ này, anh ta hẳn là tìm người giúp đỡ." Lương Nhược Hư cẩn thận nhai con tôm mà Lâm Dật đưa tới.
Lúc nói chuyện, ngữ điệu mơ hồ không rõ.
Lâm Dật thoả mãn gật đầu, có mùi bên trong.
"Tứ thiếu gia Yến Kinh anh đã nghe qua chưa." Lương Nhược Hư nói:
"Trong đó có Cố Trường Xuyên, Triệu Mặc, Tôn Sách, Lục Huyền, mấy người bọn họ bình thường ở cùng nhau lêu lổng, lúc này chắc sẽ giúp đỡ nhau."
"Tôi đã đoán ra rồi."
"Lẽ nào anh muốn đồng thời đối phó với bốn người bọn họ?"
"Đương nhiên rồi, chúng tôi không phải đang chơi đùa rất vui vẻ sao."
"Tôi từ nhỏ đã lớn lên trong đại viện, cùng bốn người bọn họ đều quen biết, anh là người đầu tiên mà tôi thấy, dám một mình đấu tứ thiếu gia Yến Kinh, hơn nữa còn làm đến vui vẻ sung sướng, hữu thanh hữu sắc." Lương Nhược Hư nói:
"Lẽ nào anh một chút khẩn trương cũng không có?"
"Chuyện như vậy căng thẳng cũng vô dụng, chính là xem ai nhiều tiền hơn, ai không chịu được thì sẽ chết, chẳng bằng vui cười vui vẻ."
"Tâm lý của anh cũng quá tốt rồi."
Đối với chuyện này, Lương Nhược Hư không ít lần tán gẫu với Thẩm Thục Nghi.
Đối với trận này đại chiến này, cũng có thể hiểu rõ một cách toàn diện.
Lại như Lâm Dật nói, bây giờ chính là một màn tranh xem ai nhiều tiền hơn, có lo lắng cũng vô dụng.
Lương Nhược Hư thay đổi tư thế, giống như ăn no rồi, nhấp một hớp nước trà, hỏi:
"Ngày mai hẳn là anh còn một ca phẫu thuật cuối cùng, về sau có tính toán gì chưa? Về tập đoàn Lăng Vân đi làm à?"
"Đi làm là không thể nào, đời này tôi cũng không thể đi làm." Lâm Dật nói:
"Tôi đã nghĩ kỹ, sau khi nghỉ việc, tôi sẽ mở một cửa hàng, nuôi một con chó, làm một ông chủ cửa hàng đơn giản, cô độc mà mộc mạc sống hết một đời."
Lương Nhược Hư ngước mắt nhìn Lâm Dật, "Anh gần đây là lướt mạng xã hội nhiều lắm phải không?"
"Cô không hiểu tôi chút nào, thật ra tôi là một người rất u sầu, cô có hiểu được nội tâm cô độc và do dự của tôi ư? Cô hiểu tôi tại lúc trời tối người vắng cô đơn cùng cô tịch ư?"
"Tôi chỉ là người bình thường, hiểu không được những hành vi kia của anh, tôi chỉ biết là cho dù anh đi quét nhà cầu, bên người cũng không thiếu phụ nữ." Lương Nhược Hư nói:
"Nhưng mà anh thật sự dự định mở cửa hàng à? Cụ thể là làm gì?"
"Đây là chuyện tôi sớm đã nghĩ kỹ rồi, cụ thể mua bán cái gì còn chưa nghĩ ra, nội y như thế nào? Đến lúc đó tặng cô mấy bộ nhé?"
"Được, 38D, đem số đo nhớ cho kĩ." Lương Nhược Hư nói: "Cả hai màu đen và đỏ đều có thể."
"Vậy còn chờ gì nữa, tôi dẫn cô đi mua hai bộ, sớm đưa cho cô."
"Anh lượng sang một bên đi." Lương Nhược Hư trợn mắt nhìn Lâm Dật,
"Chỉ đùa với cô, cô còn tưởng là thật à."
"Cái chuyện cười 38D của cô, đùa cũng quá lớn rồi."
------
Dịch: MBMH Translate