"Đây không phải là chuyện đùa đâu, số đo là thật." Lương Nhược Hư nói:
"Chắc anh đã biết từ trước rồi."
"Cô nói vậy là sỉ nhục tôi đấy."
"Có sao?"
"Cô nói tôi biết từ trước là sao chứ?" Lâm Dật nói:
"Tôi vừa gặp cô đã nhìn ra được rồi."
"Tôi không tin đâu, tôi mặc quần áo rất bảo thủ, nếu anh có thể nhìn ra được mới lạ đấy."
"Khi bộ đội tiến hành bắn xạ kích, các tay súng bắn tỉa sẽ tự động tính toán sức gió và phương hướng, cho nên tôi có thể căn cứ vào quần áo cô mặc, cụ thể là sức căng bao nhiêu để phán đoán ra số đo của cô." Lâm Dật nói:
"Nếu cô không tin, tôi nói mấy con số là cô sẽ biết."
"Mấy con số nào?"
"92, 59, 90..."
Lương Nhược Hư ngẩn người, vẻ mặt thay đổi, trông rất mất tự nhiên.
Người này có đôi mắt gì vậy?
Không ngờ có thể nhìn ra được số đo ba vòng của mình?
Quả nhiên, làm đàn ông cặn bã lại cần phải có một kỹ thuật sống, không phải ai cũng có thể làm được đâu.
"Được rồi, anh đừng nói về chuyện tôi nữa." Lương Nhược Hư nói:
"Anh có lòng tin vào buổi phẫu thuật ngày mai không? Bây giờ cả thành phố đều đang chú ý tới chuyện này đấy. Có người nói các phóng viên báo đài cũng sẽ tới. Chuyện này đã gây ra ảnh hưởng xã hội nhất định rồi."
"Có người còn chết vì bệnh cảm nữa là phẫu thuật. Chuyện như vậy, chẳng ai có thể nói chắc được. Tôi chỉ có thể cố gắng hết sức thực hiện ca phẫu thuật này thôi. Về phần có thể thành công hay không thì phải xem ý trời." Lâm Dật thở ra một hơi, dựa vào ghế và thản nhiên nói:
"Làm hết sức mình, nghe theo mệnh trời thôi."
"Cuộc phẫu thuật này sẽ mất khoảng bao lâu?"
Lâm Dật lắc đầu, "Tôi khó có thể nói trước được. Đứa trẻ còn quá nhỏ, hơn nữa bệnh tình rất nghiêm trọng. Nhưng tôi đoán ít nhất cũng phải hơn chín giờ, hơn nữa đây là kết quả tốt nhất rồi. Nếu xuất hiện tình huống ngoài ý muốn thì mười mấy giờ cũng nên."
"Cường độ của ca phẫu thuật lớn như vậy à?"
"Đương nhiên." Lâm Dật nói:
"Hơn nữa trong thời gian phẫu thuật cần tập trung cao độ, nếu thật sự phải làm một ca phẫu thuật hơn mười giờ, tôi cảm thấy mình chưa chắc có thể chịu được."
Lương Nhược Hư rất hiểu cảm nhận của Lâm Dật.
Anh làm việc trong văn phòng mười giờ có lẽ không sao cả.
Nhưng nếu anh liên tục lái xe suốt mười giờ, chắc chắn sẽ rất mệt mỏi.
Nguyên nhân căn bản là do tinh thần quá tập trung sẽ làm người ta mệt mỏi nhanh hơn.
Lương Nhược Hư nhìn Lâm Dật.
"Tôi còn một vấn đề nữa muốn hỏi, vì sao đang yên đang lành mà anh lại xin nghỉ việc? Anh không chịu nổi môi trường trong bệnh viện à?"
Lời Lương Nhược Hư nói làm Lâm Dật trầm ngâm suy nghĩ.
Anh nhất thời không biết trả lời thế nào.
Trước đây mình giới hạn thời gian một tháng để hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng của nghề nghiệp bác sĩ này.
Chỉ một tháng hình như không tính là dài.
Hơn nữa bản thân Lâm Dật cũng thấy hứng thú với nghề này.
Trước đây anh còn nghĩ, chờ sau khi làm việc ở khoa tim mạch xong, mình sẽ tới khoa phụ sản chơi một tuần.
Nhưng bây giờ Lâm Dật đã không còn tâm trạng này nữa.
Không đến thì không biết, nơi này thật sự là một nơi làm cho người ta lo âu.
Cô đơn canh giữ trước cửa ICU.
Ba mẹ Lưu Tử Hào đứng trong bóng tối cầu nguyện đến tận sáng.
Người thân qua đời, con cái tuyệt vọng khóc lóc thảm thiết.
Cho dù đã ở khoa tim mạch lâu như vậy, Lâm Dật vẫn không thể thản nhiên đối mặt được với những điều này.
Về điểm này, anh không bằng Lý Sở Hàm, thậm chí cũng không bằng cả Kiều n.
So với nói không muốn làm nhiệm vụ này còn không bằng nói Lâm Dật vô cùng kiêng nể, e sợ chỗ này.
Mặc dù sau này anh còn có khả năng phải trở lại đây.
Nhưng tối thiểu bây giờ anh muốn thay đổi hoàn cảnh, muốn điều chỉnh lại cảm xúc của mình đã.
Lương Nhược Hư tháo giày, dùng chân khẽ đạp Lâm Dật một cái.
"Tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi, sao lại làm tâm trạng của anh tự nhiên tệ vậy?"
"Thật ra không đến mức ảnh hưởng tới tâm trạng, tôi chỉ cảm thấy chỗ bệnh viện thế này thật sự quá áp lực." Lâm Dật nói:
"Đối với dân chúng bình thường, bất kể bản thân bọn họ hay người thân bị bệnh, chỉ cần tới bệnh viện đều là một sự dày vò."
"Không có cách nào, cuộc sống chính là như vậy, cực khổ nối đuôi nhau mà đến, chúng ta cũng chỉ có thể đối mặt với nó thôi." Lương Nhược Hư nói.
"Cô nói không sai nhưng đó không phải là chuyện tôi nên quan tâm. Đây là chuyện mà những người chức vụ lớn như các cô nên làm."
"Tôi có thể có cách nào chứ? Đây là vấn đề chung của toàn xã hội." Lương Nhược Hư cũng có phần bất lực nói:
"Từ sau khi chuyện của Lưu Tử Hào bị lộ ra, vụ giá thuốc trên trời vẫn sôi sục, chẳng những không giảm còn tăng lên làm tôi sứt đầu mẻ trán rồi."
"Chuyện này không liên quan đến cô, cho dù có sốt ruột cũng là chuyện ba của Trần Nghiên nên quan tâm."
"Đám người chú Trần cũng sốt ruột vì chuyện này lắm. Trước đây ông ấy thương lượng từ 870 mươi nghìn xuống còn 700 nghìn đã là cố gắng hết sức rồi, giờ muốn xí nghiệp dược phẩm giảm giá xuống nữa thì khó lắm." Lương Nhược Hư nói:
"Mà một số người trong nước vẫn không ngừng dẫn tiết tấu, làm cho hoàn cảnh xã hội càng thêm rối loạn. Nếu qua mấy ngày nữa vẫn vậy, có lẽ phải dùng vài thủ đoạn cưỡng chế để xử lý chuyện này thôi."
"Cũng có khả năng này lắm."
Lâm Dật không nói tới chuyện hắn đàm phán với bảy công ty dược phẩm lớn.
Bởi vì anh không xác định được đối phương có thể đồng ý với yêu cầu của mình hay không.
Tránh cho Lương Nhược Hư lại không vui.
"Thôi, cơm nước xong rồi, hai chúng ta đi thôi."
Lương Nhược Hư cảm giác chủ đề câu chuyện của hai người hơi nặng nề nên dứt khoát kết thúc bữa cơm hôm nay.
"Tối nay anh có rảnh không? Anh đi dạo với tôi nhé?"
"Chắc cô sẽ không thật sự muốn đi mua áo lót chứ?"
"Nếu bỏ xuống thân phận của mình, tôi thật sự không ngại để anh đi cùng tôi đâu." Lương Nhược Hư nhún vai:
"Nhưng đáng tiếc là không thể làm vậy, nguyện vọng của anh phải tan vỡ rồi."
"Xem cô nói kìa. Thật ra cô mua gì với tôi đều không sao cả, tôi hoàn toàn không care."
"Thật à?"
"Đương nhiên rồi."
"Tôi quen một người bạn, cô ấy bán đồ lót và tất, hơn nữa cửa hàng của cô ấy không nằm trong trung tâm thương mại. Nếu tôi đến chỗ cô ấy mua đồ thì không phải để ý nhiều."
A…
Lương Nhược Hư hét lên một tiếng, bởi vì Lâm Dật đã nắm lấy cánh tay cô ta kéo ra ngoài cửa.
"Cửa hàng của bạn cô ở đâu, tôi dẫn cô qua đó nhé?"
Lương Nhược Hư: ...
Đúng là một tên lưu manh!
Lương Nhược Hư không nói dối, cô ta thật sự có người bạn bán đồ này nhưng cô ta không mua áo lót mà chỉ mua mấy đôi tất rồi quay về.
Sau khi mua xong, Lương Nhược Hư dẫn theo Lâm Dật tới một cửa hàng trang sức mua một cái vòng tay.
Kiểu dáng của chiếc vòng tay rất tinh xảo với họa tiết lông chim nhỏ.
Lương Nhược Hư đeo nó lên trên cổ tay của Lâm Dật.
"Chúc ca phẫu thuật ngày mai của anh được thành công, nếu không quá bận, tôi sẽ qua xem."
"Được rồi, cô thu xếp đi. Chuyện này gây ra ảnh hưởng lớn như vậy, cô lộ mặt một lát cũng có lợi."
"Cứ quyết định như vậy đi."
Sau khi đưa Lương Nhược Hư về nhà, Lâm Dật lái xe chuẩn bị trở về Cửu Châu Các.
Nhưng trên đường đi anh lại nhận được điện thoại của Triệu Văn.
"Anh có bận không? Tôi muốn hẹn anh đi uống cốc cà phê."
------
Dịch: MBMH Translate