"Cô ở đâu vậy?"
"Khách sạn Bán Đảo."
"Nửa giờ nữa tôi sẽ đến. Cô cứ chờ tôi ở đó đi."
Lâm Dật nói xong thì quay đầu xe lái về phía khách sạn Bán Đảo.
Khi anh đến quán cà phê ở tầng một đã thấy Triệu Văn ngồi trong góc.
Triệu Văn ăn mặc có vẻ kín đáo hơn trước.
Quần soóc vải màu be, áo tay lỡ màu trắng giản dị, tóc xõa ngang vai trông giống như nữ sinh đại học thuần khiết.
"Bên phía tổng bộ các cô đã trả lời rồi à?" Sau khi ngồi xuống, Lâm Dật hỏi.
"Bên tổng bộ đã đồng ý rồi." Triệu Văn gật đầu nói:
"Những thuốc chữa bệnh hiếm gặp mà anh nói đã được đưa ra trên thị trường với giá hơn một trăm nghìn RMB gồm 78 loại. Pfizer và sáu công ty dược phẩm lớn đã giúp anh liên hệ được 42 loại, bây giờ còn đang chờ hơn mười nhà trả lời nữa. Nhưng số còn lại đã từ chối rõ ràng rồi nên phương án cuối cùng có lẽ khoảng 50 loại, trong đó bao gồm Spinraza và Zolgensma mà anh đã nói tới."
"Nhân viên phục vụ." Lâm Dật búng ngón tay.
"Lâm tổng."
"Lấy một ly Latte năm 82 cho quý cô xinh đẹp này."
"Anh muốn hại chết tôi sao?"
"Chẳng phải tôi muốn biểu đạt lòng biết ơn của tôi à?" Lâm Dật vừa cười vừa nói:
"Thật ra tôi cũng không ngờ các cô có thể đàm phán được nhiều như vậy, thật sự là ngoài dự đoán của tôi."
"Chỉ cần là chuyện có lợi, bọn họ có thể làm được bất kỳ điều gì." Triệu Văn nói xong lại nhìn đồng hồ đeo tay:
"Bây giờ khoảng mười giờ sáng ở Mỹ, chắc hợp đồng chính thức sẽ được gửi tới chỗ tôi trước mười hai giờ trưa mai. Đến lúc đó, tôi sẽ chuyển cho anh hay anh qua lấy?"
"Ngày mai tôi có một ca phẫu thuật quan trọng, chắc đến tối mới có thể kết thúc được. Cô cứ đưa đến bệnh viện, tôi xem trước nội dung bên trong một chút."
Hợp đồng hai bên có hiệu lực càng sớm càng tốt.
Chờ buổi phẫu thuật ngày mai kết thúc, anh sẽ bắt đầu trị liệu căn bệnh SMA, ký sớm lại có thể nhận được lợi ích sớm.
"Được, chờ sau khi hợp đồng chính thức được gửi tới, tôi sẽ đưa đến bệnh viện."
Hai người nói chuyện khoảng một giờ mới rời đi.
Lâm Dật không định đi nữa, quay lại phòng mình thường ở và nghỉ ngơi ở đây một đêm.
...
Trong văn phòng tổng giám đốc của tập đoàn Hoa Ngân tại Yến Kinh.
Bầu không khí bên trong phòng vô cùng áp lực.
Trên tay bốn người Triệu Mặc đều kẹp điếu thuốc lá, tàn thuốc rơi đầy đất.
Suốt cả ngày hôm nay, bốn người trừ ăn cơm thì chưa từng rời khỏi văn phòng này.
Vẻ mặt ai nấy đều rất tệ.
Bởi vì bọn họ đều mượn cổ phiếu Didi từ công ty môi giới chứng khoán, hơn nữa mỗi người đều mượn với mức không nhỏ.
Mấy người còn tưởng có thể đánh một đòn giảm mạnh đối với tập đoàn Lăng Vân, đánh cho bọn họ không còn cặn bã.
Nhưng mấy người không ngờ mình đã ném liên tục tới gần 90 tỷ mà đối phương vẫn tiếp được!
Đối với bốn người, tập đoàn Lăng Vân giống như một hố đen vậy.
Dường như bất kể bốn người đập vào bao nhiêu tiền, đều không nhìn thấy được chút gợn sóng nào.
Điều này khiến quyết tâm của bốn người bắt đầu dao động.
Đúng lúc này có tiếng gõ cửa vang lên.
Phó Chính Nghĩa nơm nớp lo sợ đi vào.
"Triệu tổng, đợt thứ hai đã bán đến 50 tỷ nhưng tập đoàn Lăng Vân bên kia đều tiếp nhận, ngoài ra những người đầu tư nhỏ lẻ bên ngoài chỉ bán hơn 1 tỷ, không tranh nhau bán như đợt một nữa."
"Được, tôi biết rồi." Triệu Mặc lạnh lùng nói.
Bầu không khí trong phòng lại chìm trong sự yên lặng, Lục Huyền dập tắt điếu thuốc lá trên tay, mắng:
"Mẹ nó, đây rốt cuộc là tình huống gì vậy? Tính cả 44 tỷ trước đó, bây giờ hắn đã nhận 95 tỷ rồi. Hắn lấy đâu ra lắm tiền vậy?"
Không chỉ Lục Huyền, đám người Triệu Mặc đều đang suy ngẫm về vấn đề này.
Lâm Dật lấy đâu ra số tiền này?
Cho dù tập đoàn Lăng Vân không đưa ra thị trường cũng không thể có nhiều tài chính dự trữ như vậy chứ?
Điều này hoàn toàn không hợp lý!
"Bây giờ không phải là lúc quan tâm những điều này." Tôn Sách híp mắt nói:
"Tôi có dự cảm trên tay hắn cũng không có nhiều tiền, có lẽ chênh lệch với chúng ta không lớn."
"Tôi tương đối tán thành với cách nhìn của lão Tôn." Cố Trường Xuyên nói:
"Chúng ta chỉ còn cổ phiếu trị giá 10 tỷ, có lẽ hắn còn lại 9 tỷ, tuyệt đối không đáng sợ, đừng để cho hắn có bất kỳ cơ hội nào."
Tôn Sách nhún vai, "Chúng ta không làm vậy cũng không có cách nào khác, cổ phiếu trên tay chúng ta đều là mượn được, bán ra là chuyện tất nhiên."
"Được rồi, ai nấy đều buồn bã như đưa đám làm gì?" Cố Trường Xuyên ném mẩu thuốc xuống.
"Bên công ty Hồn Thuỷ có tiến triển không tệ. Chờ sau khi bọn họ tham dự, uy tín và danh tiếng của Didi tất nhiên sẽ hoàn toàn sụp đổ, mỗi người các anh đừng như đưa đám vậy."
"Anh Cố nói cũng đúng, nhiều lắm chỉ là kiếm ít tiền thôi." Tôn Sách nói:
"Mấy người chúng ta trước sau đã mượn cổ phiếu trị giá lên tới hơn 100 tỷ. Chờ công ty Hồn Thuỷ tham dự, muốn kiếm của hắn mấy tỷ cũng không có vấn đề."
"Nhưng tôi bày ra trận chiến lớn như vậy chỉ kiếm của hắn mấy tỷ thì chẳng có ý nghĩa gì." Triệu Mặc nói.
"Được rồi, kiếm ít thì kiếm ít." Tôn Sách cười ha hả nói:
"Chỉ cần thắng là được, đến lúc đó anh vẫn là một trong những người đầu tư trâu bò nhất."
"Được rồi, kiếm ít thì kiếm ít." Triệu Mặc nói:
"Nhưng người tên là Lâm Dật này quả thật rất có bản lĩnh, không ngờ lại nhận được nhiều như vậy, vượt ra ngoài dự đoán của tôi đấy."
"Anh yên tâm đi, trong này nhất định là có chuyện mờ ám." Tôn Sách nói:
"Một công ty phát triển tốt căn bản không thể có dòng tiền nhiều như vậy, nếu thiếu tiền đều sẽ phải mượn của ngân hàng. Cho dù chúng ta chỉ kiếm ít nhưng cuối cùng hắn chắc chắn sẽ thiếu máu, nói không chừng còn có thể bán tháo Didi để trả nợ. Nói chung chúng ta cứ chờ xem kịch vui là được. Chúng ta thắng chắc ván này rồi!"
"Anh thật sự đã nhắc nhở tôi." Triệu Mặc khẽ xoa cằm, "Để tôi xem, cuối cùng hắn sẽ thu dọn cục diện rối rắm này thế nào!"
"Nếu đã thắng chắc, chúng ta còn ngồi ở đây làm gì? Suối nước nóng mà chúng ta đi lần trước không tệ, chúng ta qua đó thôi." Lục Huyền nói.
"Các anh tạm thời đừng sốt ruột, tôi thông báo cho công ty Hồn Thuỷ chuẩn bị đã. Trên tay chúng ta còn có 10 tỷ cổ phiếu, ngày mai có thể sẽ bán hết, chúng ta cũng nên bảo bọn họ vào trận chứ." Triệu Mặc cầm điện thoại, "Tôi cảm thấy không chờ được nữa rồi."
Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, Triệu Mặc nói:
"Ngài Chu, bên ngài đã chuẩn bị xong chưa?"
"Các người đã chuẩn bị bắt đầu hành động rồi sao?"
"Nếu các ngài đã chuẩn bị xong, ngày mai chúng ta sẽ bắt tay vào tiến hành làm chuyện này." Triệu Mặc nói:
"Các ngài là tồn tại không gì không làm được trong ngành, hi vọng các ngài sẽ không làm tôi thất vọng."
"Triệu tổng yên tâm, chúng tôi đã sửa sang xong tài liệu liên quan tới Lâm Dật rồi." Chu Phong vừa cười vừa nói:
"Chờ ngày mai chúng tôi tìm thời gian thích hợp, sẽ lần lượt công bố ra ngoài. Tôi tin tưởng nó sẽ gây ra rung chuyển không nhỏ, có lẽ bọn họ cách phá sản và rời khỏi thành phố không xa đâu."
Triệu Mặc cười như đã nắm chắc phần thắng.
"Vậy tôi sẽ chờ tin tức tốt của ngài."
------
Dịch: MBMH Translate