Sáng hôm sau, Lâm Dật rời khỏi giường rửa mặt.
Vào lúc này, anh nhận được điện thoại của Hà Viện Viện.
"Ông chủ, thị trường ổn định rồi, đám người Triệu Mặc hình như đã dừng bán tháo." Hà Viện Viện nói.
"Chắc là hết gạo sạch đạn rồi." Lâm Dật nói:
"Thông báo với tập đoàn Lăng Vân và bộ phận PR của Didi, công ty Hồn Thuỷ sắp tham dự."
"Em biết rồi."
Sau khi nói chuyện điện thoại xong, Lâm Dật thay quần áo lái xe đi làm với vẻ mặt đặc biệt nghiêm túc.
Không biết ca phẫu thuật hôm nay sẽ phải tiến hành trong bao lâu.
Trong phạm vi toàn thế giới, các ca phẫu thuật cùng loại đều đều tiến hành trong thời gian ngắn nhất là bảy giờ.
Nhưng tình hình của Lưu Tử Hào nghiêm trọng hơn bất kỳ ca bệnh nào khác, hơn nữa còn nhỏ tuổi hơn.
Lúc này vô hình trung đã tăng thêm độ khó cho ca phẫu thuật.
Với trình độ của mình, tối thiểu cũng phải mười giờ mới có thể hoàn thành.
Nếu gặp phải bất trắc gì, có lẽ còn phải lâu hơn.
Nếu công ty Hồn Thuỷ tham dự vào lúc này, rất có thể mình sẽ bỏ qua thời điểm phản kích tốt nhất.
Nó cũng sẽ mang đến tổn thất và ảnh hưởng không thể nào lường trước được.
Nhưng bây giờ, anh vẫn phải đặt ca phẫu thuật lên hàng đầu.
Điều anh có thể làm là cầu mong công ty Hồn Thuỷ đừng tham dự nhanh như vậy, bằng không sẽ bị bọn họ lợi dụng sơ hở.
Khoảng bốn mươi phút sau, Lâm Dật lái xe đến bệnh viện.
Anh có thể cảm giác được rõ ràng bầu không khí ngày hôm nay khác hẳn mọi khi.
Bãi đỗ xe đỗ đã đầy kín xe, có thể dùng từ đông nghịt để hình dung.
Nếu không có chỗ đậu xe riêng dành cho bác sĩ, chắc anh chẳng biết phải đậu xe của mình ở đâu mất.
Lâm Dật không suy nghĩ nhiều, bước về phía khoa điều trị nội trú số tám mà không để ý tới xung quanh.
Nhưng Lâm Dật đi được mấy chục mét thì dừng lại.
Anh phát hiện có chiếc xe chặn đường, đây cũng không phải sự kiện ngẫu nhiên.
Bởi vì có tối thiểu không dưới trăm người đang vây quanh khoa điều trị nội trú số tám.
Bọn họ có người cầm máy quay video, có người cầm gậy chụp ảnh tự sướng, quay đoạn ngắn tự biên tự diễn, tất cả đều tập trung ở đây.
Nhưng chuyện bọn họ quan tâm, trò chuyện đều tập trung vào Lưu Tử Hào.
Một đứa trẻ sơ sinh mắc bệnh SMA.
So sánh ra, ca phẫu thuật chuyển vị trí động mạch chủ hôm nay hình như không quan trọng như vậy.
Bởi vì Spinraza 700 nghìn một mũi tiêm mới là thứ bọn họ muốn đào sâu nhất.
"Trong thời gian gần đây, bệnh tình của bạn nhỏ Lưu Tử Hào mắc SMA đã khiến cho mọi tầng lớp trong xã hội quan tâm rộng rãi. Bây giờ là tám giờ sáng, chỉ còn một giờ nữa thì ca phẫu thuật sẽ chính thức bắt đầu. Phóng viên đài chúng tôi sẽ tiếp tục theo dõi và đăng tin về vấn đề này."
"Các bạn, trong lúc chờ phẫu thuật, tôi sẽ dẫn theo đoàn đội của tôi tiến vào bệnh viện, mang tới tin tức đầu tiên cho các bạn. Nào nào, mọi người ném quà, cho các đại ca chút quan tâm đi!"
"Tôi đã kiểm tra trên Baidu, loại bệnh chuyển vị trí động mạch chủ không tính là nghiêm trọng cho nên không phải là vấn đề lớn. Mọi người cùng cầu nguyện cho bạn nhỏ Lưu Tử Hào. Làm phiền người lớn cho tôi chút quan tâm, chỉ cần số fan hâm mộ lên tới ba nghìn, tôi sẽ dẫn các người vào trong."
"Mọi người có thể quyên tiền cho Lưu Tử Hào trong phòng livestream của tôi, để bọn họ tin tưởng thế giới này còn có chân tình."
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Lâm Dật im lặng cúi đầu, đổi hướng đi về phía cửa phụ.
"Anh Lâm, đến giờ rồi. Anh có nhìn thấy phóng viên bên ngoài không?" Khi Lâm Dật vừa đi đến phòng, Kiều n đã hỏi.
"Cô nói bảo vệ chặn đám người không phận sự ở bên ngoài, không cho ai vào trong." Lâm Dật nói.
"Chặn hết bọn họ ở bên ngoài ạ?" Kiều n xác nhận lại:
"Bây giờ mọi người đều đang quan tâm tới chuyện này, nếu chúng ta chặn bọn họ ở bên ngoài, tôi chắc bọn họ sẽ nổi giận đấy."
"Dựng mấy thanh chắn, không được thì báo cảnh sát."
"Nhưng tôi cảm thấy bọn họ cũng chỉ muốn tuyên truyền cho xã hội quan tâm thôi." Kiều n nói:
"Nói không chừng sau này mọi người sẽ càng coi trọng căn bệnh hiếm này hơn."
"Bọn họ chỉ để ý xem có thể moi được bao nhiêu tin tức, có thể thu được thêm bao nhiêu người chú ý thôi." Lâm Dật vỗ nhẹ vào vai Kiều n, "Bánh bao trắng ăn ngon nhưng bánh bao máu người thì ăn không ngon đâu."
"Tôi biết rồi, anh Lâm, tôi sẽ đi nói chuyện này." Kiều n nghiêm túc gật đầu,
"Còn nữa, vừa rồi chủ nhiệm Lý nói cô ấy đang ở trong phòng bệnh của Lưu Tử Hào, nếu anh đến thì bảo anh qua đó tìm cô ấy."
"Được rồi."
Nói xong chuyện chính, hai người đều lo chuyện của mình. Lâm Dật thay áo blouse rồi đến phòng bệnh của Lưu Tử Hào.
Ngoại trừ Lý Sở Hàm ra, Trịnh Tân Giang cũng ở đây.
"Chủ nhiệm Lâm, ngài tới rồi."
Thấy Lâm Dật, ba mẹ Lưu Tử Hào bước tới đón.
Ngoài ra, ông nội, bà nội, bà ngoại, ông ngoại và thân thích trong nhà của đứa trẻ đều tới.
Cho dù bọn họ ăn mặc rất bình thường, gương mặt dãi gió dầm mưa nhưng đều lộ rõ vẻ lo lắng.
Đặc biệt là ba mẹ Lưu Tử Hào đã gầy đi rất nhiều.
Đối với gia tộc nhỏ như bọn họ, đứa trẻ này chính là tất cả hy vọng.
Lâm Dật gật đầu xem như chào hỏi.
"Các người không cần lo lắng, tôi lấy nghề nghiệp và danh dự cá nhân tôi ra bảo đảm chắc chắn sẽ nghiêm túc cẩn thận trong ca phẫu thuật này, các người cứ yên tâm."
Ba mẹ Lưu Tử Hào lại quỳ xuống, rơi nước mắt đầy mặt.
"Chủ nhiệm Lâm cám ơn ngài." Ba của Lưu Tử Hào lau nước mắt nói:
"Chúng tôi nợ bệnh viện không ít tiền nhưng ngài yên tâm, đợi sau khi về, chúng tôi sẽ bán nhà, nhất định có thể trả được tiền."
"Các người không cần nhắc tới chuyện tiền nong, cho dù các người không có tiền, chúng tôi cũng sẽ cứu." Lâm Dật nói:
"Bệnh viện không phải là nơi kiếm tiền, chúng tôi cũng không cần hiệu quả và lợi ích như vậy. Các người cứ yên tâm, tất cả cực khổ rồi sẽ qua thôi."
"Cảm ơn chủ nhiệm Lâm, cảm ơn chủ nhiệm Lâm."
Trước khi thực hiện ca phẫu thuật, Lâm Dật và Lý Sở Hàm lại kiểm tra toàn diện cho đứa trẻ một lần nữa.
Sau khi phát hiện không có vấn đề gì, bọn họ gọi trợ lý và y tá vào, đẩy đứa trẻ vào phòng cấp cứu.
Lâm Dật, Lý Sở Hàm và Trịnh Tân Giang không hẹn mà cùng lấy ra một bộ đồng phục phẫu thuật mới.
Điều này cũng như tượng trưng cho một cuộc sống mới vậy.
Nhưng khi ba người cầm quần áo chuẩn bị đi vào phẫu thuật, cửa thang máy bị đẩy ra. Bên trong vọng ra những tiếng kêu gào ầm ĩ.
Một người phụ nữ dẫn theo hai người đàn ông cầm trên tay thiết bị chụp ảnh tự sướng chỉ ngay vào Lâm Dật và Lý Sở Hàm, kêu ầm lên:
"Bệnh viện các người làm sao vậy? Dựa vào đâu mà các người không cho chúng tôi vào, chẳng lẽ các người có bí mật gì không thể cho người khác biết, mới không cho chúng tôi theo dõi và đăng tin?"
Lâm Dật lạnh mặt, nhìn y tá ở trạm điều dưỡng.
"Ai thả cho bọn họ vào?"
"Chủ… chủ nhiệm Lâm đừng nóng giận, tôi sẽ đuổi bọn họ đi ngay!"
Thấy Lâm Dật mất hứng, mấy cô y tá trẻ Kiều n và Viên Tư Kỳ đều sợ tới run người.
Không thể nói đùa được với Lâm Dật đâu.
"Các người muốn làm gì? Các người dựa vào đâu mà kéo tôi đi. Tôi thấy chỗ các người chắc chắn có bí mật không thể cho người khác biết!"
Nữ streamer hét lớn: "Các bạn trong phòng livestream, các bạn xem đi, đây chính là bác sĩ đấy. Bọn họ làm phẫu thuật còn phải che giấu, thật không có y đức, mọi người cùng nhau khiển trách bọn họ!"
------
Dịch: MBMH Translate