“Chúng tôi đương nhiên là tin tưởng vào năng lực của công ty Hồn Thủy và Chu tiên sinh đây rồi. Nhưng tên Lâm Dật kia, đúng là thật sự có tài, tôi sợ vào buổi họp báo ngày mai, anh ta sẽ nghĩ ra biện pháp khác để ứng phó với tin tức tiêu cực trên mạng.” Triệu Mặc nói.
“Tôi thấy lo lắng của anh có chút hơi thừa.” Cố Trường Xuyên nói:
“Tự anh tính toán xem, từ lúc tuyên bố tin tức đến bây giờ, đã qua 12 giờ, bọn họ cũng chỉ có phát mấy bài đính chính của bộ phận quan hệ xã hội tượng trưng, còn lại cũng không làm cái gì cả. Lâm Dật giống như con rùa đen rút đầu vậy, vẫn luôn trốn tránh không dám thò đầu ra, tôi thấy bọn họ hẳn là đã chấp nhận số phận của mình rồi.”
“Tôi đồng ý với cách nói của Cố lão đại.” Tôn Sách nói:
“Tin tức tiêu cực giống như vậy hẳn là nên đứng ra làm sáng tỏ càng sớm càng tốt mới đúng. Nhưng không may, bọn họ đã bỏ qua thời gian hoàng kim để tẩy trắng rồi, đến bây giờ đã không còn khả năng cứu vãn được nữa.”
“Ha ha...”
Lục Huyền cười ha hả, “Trước đó chúng ta bán ra 100 tỷ cổ phiếu, nghĩ rằng lần này bán khống không kiếm được bao nhiêu, không ngờ Chu tiên sinh vừa ra tay, đã khiến cho bọn họ ngay cả sức đánh trả cũng không có. Tôi cảm thấy lần này, chúng ta ít nhất có thể kiếm lời 50 tỷ!”
Triệu Mặc gật gật đầu, cũng đồng ý với quan điểm của Lục Huyền.
Nhưng cụ thể có thể kiếm lời bao nhiêu, cũng không phải là nói một chút liền có thể quyết định, còn phải xem bên phía Chu Phong.
“Thật ra, công ty có quy mô như này, bộ phận quan hệ xã hội chắc chắn không phải là ăn chay, biện pháp là nhất định sẽ có thôi.” Chu Phong nhún vai, cười nói:
“Nhưng tôi cũng rất đồng ý với quan điểm của các người, đến lúc này, làm cái gì cũng đều vô dụng cả. Bởi vì đây đều là vấn đề cá nhân, mà chứng cứ lại vô cùng xác thực, tỷ lệ lật ngược của anh ta quá nhỏ.”
“Với lại mọi người đừng quên, công ty Didi của anh ta không giống với các sản nghiệp còn lại. Đây là một app dựa vào toàn dân đại chúng, mà tính của các ông chủ Trung Quốc đối với vấn đề cá nhân của nhân vật công chúng thì lại càng coi trọng. Cho dù anh ta có thể cứu vãn xu hướng suy tàn, cũng không thể triệt tiêu ấn tượng xấu trong lòng dân chúng. Mọi người thử nghĩ mà xem, lúc này, ai còn sẽ dùng phần mềm gọi xe của bọn họ nữa?”
“Nếu như ở thời điểm này, các người dùng số tiền kiếm được từ khoảng không chế tạo một phần mềm tương tự, sau đó dùng phương thức trợ cấp để chiếm lĩnh thị trường, như vậy sau cùng Didi sẽ còn lại gì đây?”
“Ha ha...”
Lời nói của Chu Phong, khiến cho Triệu Mặc cười ha hả.
“Ý nghĩ của Chu tiên sinh thật sự là giống tôi, chúng tôi ban đầu cũng dự định là tại lúc Didi bị đánh ngã, thì sẽ đẩy phần mềm gọi xe mới ra ngoài. Như vậy là có thể chiếm được ngay thị trường, với lại còn có thể kiếm tiền trở về, vậy là đủ rồi.”
“Ý của tôi chính là như vậy.” Chu Phong nói:
“Cho nên đề nghị của tôi là, ngày mai chúng ta tìm ít phóng viên tới, sau đó viết một ít tin tức tiêu cực, tranh thủ giai đoạn này, không để cho bọn họ có chỗ để thở.”
“Đợi đến lúc bọn họ nửa chết nửa sống, tôi lấy thêm bộ phương án thứ hai ra, triệt để đè chết bọn họ, còn bước thứ ba, thì đến lượt các người ra sân.”
“Có thể nói như vậy, kế hoạch bán khống lần này, sẽ thành một vòng khép kín hoàn hảo, là một án lệ kinh điển như trong sách giáo khoa.”
“Ha ha, quyết định như vậy đi!” Triệu Mặc nâng chén nói: “Hôm nay không say không về!”
Bữa tiệc của đám người Triệu Mặc, ăn đến hơn mười hai giờ khuya mới kết thúc.
Vốn dĩ Triệu Mặc dự định mang Chu Phong đi dạo sàn đêm của Yến Kinh, nhưng lại bị anh ta uyển chuyển từ chối, nói là bởi vì muốn chuẩn bị tỉ mỉ cho bước kế hoạch thứ hai.
Trên đường đón xe trở về, Chu Phong nhìn dọc theo toà Bất Dạ Thành phương Đông, dưới đèn đường, bóng người nhốn nháo tựa như từng khóm rau hẹ vậy.
“Lâm Dật này, chẳng qua cũng chỉ có như thế, đợt tư liệu thứ hai còn chưa dùng đến mà đã tước vũ khí đầu hàng rồi, thật sự là chẳng có chút thú vị nào cả.”
Reng reng reng _ _
Điện thoại di động của Chu Phong đột nhiên vang lên, là tổng bộ gọi tới.
Sau khi nhận điện thoại, Chu Phong còn chưa kịp nói gì thì sắc mặt đã trở nên vô cùng khó coi.
Chỉ qua một phút đồng hồ ngắn ngủi, cuộc trò chuyện kết thúc, trên mặt Chu Phong đã không còn chút màu máu nào nữa.
“Sư phụ, tôi không đến khách sạn nữa, giúp tôi vòng lại, tôi muốn đến sân bay.”
“Được rồi.” Sư phụ tài xế nhiệt tình lên tiếng, chạy đến sân bay là việc lớn, có thể kiếm lời không ít.
Chu Phong bất đắc dĩ nhắm mắt lại, không dám nhìn phong cảnh phía ngoài nữa.
Vừa rồi còn cảm thấy những người đứng ở bên ngoài kia đều giống như rau hẹ mặc người chém giết, nhưng bây giờ, bọn họ lại giống như là ma quỷ đang nhảy múa vậy.
“Lâm Dật a Lâm Dật, rốt cuộc anh là yêu ma quỷ quái gì vậy!”
...
Sáng sớm hôm sau, lúc Lâm Dật thức dậy, phát hiện Lương Nhược Hư đã không còn ở đây.
Cô gái này rời đi khi nào vậy?
Lâm Dật nhìn bốn phía một chút, sau cùng nhìn trên bàn cơm, phát hiện tờ giấy do Lương Nhược Hư lưu lại.
“Tôi đi làm, tự mình giải quyết bữa sáng đi.”
Lâm Dật sửng sốt một hồi lâu, “Sao lại đi làm rồi? Cái gì cũng không có làm, chẳng lẽ mới như vậy mà đã không còn mặt mũi gặp người rồi sao?”
Lương Nhược Hư đi rồi, Lâm Dật cũng không ở lại nhà của cô thêm nữa, cầm lấy hợp đồng đã ký, lái xe đến khách sạn Bán Đảo.
Tuyên bố họp báo đương nhiên là phải tổ chức tại khách sạn nhà mình.
Lúc Lâm Dật lái xe đi vào khách sạn Bán Đảo, phát hiện bên ngoài có một đoàn phóng viên vây quanh, nhưng đều bị Vương Thiên Long ngăn ở bên ngoài.
Bởi vì Hà Viện Viện đã phát xuống quy định liên quan là không được mời phóng viên, không cho phép đặt chân vào sân nửa bước.
Nhìn thấy Lâm Dật tới, một lượng lớn phóng viên đều chen chúc tới, vây Lâm Dật đến nỗi nước chảy không lọt.
“Lâm tiên sinh, có người tiết lộ, nói ngài đang có mối quan hệ không đứng đắn với nhiều người phụ nữ, xin hỏi ngài có thừa nhận điều này không.” Một nữ phóng viên đeo kính hỏi, bên trong ánh mắt mang theo sự sắc bén.
“Có rất nhiều phụ nữ muốn cùng tôi phát sinh quan hệ không đứng đắn, cô muốn nói cái gì?”
Câu trả lời của Lâm Dật không theo lẽ thường một chút nào, khiến cho nữ phóng viên không biết nên tiếp lời thế nào.
Cho dù anh lớn lên đẹp trai còn có tiền thì cũng không thể phách lối như vậy đi.
“Lâm tiên sinh, trên mạng còn nói, anh còn đâm bị thương người thừa kế của tập đoàn Thiên Hồng và tập đoàn Đông Hằng, chúng tôi muốn biết, anh làm như vậy xuất phát từ mục đích gì.”
“Bởi vì tôi phát hiện, trên mạng còn nói, bọn họ và mẹ của mình có mối quan hệ không đứng đắn, tin tức này hẳn là càng có giá trị hơn đúng không?”
Mọi người:..
Cái này mẹ nó đều là ngôn ngữ hổ báo gì vậy!
Két két _ _
Két két _ _
Két két _ _
Từng đạo tiếng thắng xe vang lên tại cửa khách sạn.
Lâm Dật nhìn thấy, Tần Hán, Lương Kim Minh và Cao Tông Nguyên, đều mặc trang phục nghiêm túc, mang theo sĩ vệ của mình, đi xuống từ trên xe.
“Là Tần Hán!”
Nhìn thấy Tần Hán, đám phóng viên tại chỗ đều lùi về phía sau mấy bước.
Ác danh của Tần Hán là chuyện rõ như ban ngày.
Nếu như làm cho anh ta không cao hứng, nói không chừng sẽ thưởng cho ngươi một bạt tay.
“Mẹ nó, ba người các người mặc như thế làm gì.”
“Trường hợp giả trang quan trọng như vậy sao có thể thiếu chúng tôi được.”
“Ha ha... Đi thôi, hôm nay tôi mang các người đi giả trang, mang các người đi bay.” Lâm Dật cười to nói.
“Vậy còn chờ gì nữa, chúng tôi đã đợi không nổi nữa rồi.” Lương Kim Minh nói.
“Đều nhường đường một chút, đều nhường một chút!”
Vệ sĩ của ba người lập tức lao đến, không chút khách khí đẩy phóng viên ra, bảo vệ bốn người Lâm Dật ở giữa, thành công đưa họ vào trong khách sạn.
Trong đại sảnh của khách sạn, Lâm Dật nhìn thấy không ít người quen.
Kỳ Hiển Chiêu, Hà Viện Viện, Trình Song, Điền Nghiên đều ở chỗ này.
Đương nhiên, bọn người Triệu Văn cũng ở nơi đây.
“Sao đều tập trung ở chỗ này vậy, ăn sáng sao?”
“Ông chủ, bây giờ không phải là lúc để nói những thứ này a.” Hà Viện Viện vội vàng nói:
“Buổi họp báo sẽ lập tức bắt đầu, ngài đã nghĩ ra được biện pháp giải quyết chưa?”
“Gấp cái cọng lông, tôi còn chưa có ăn sáng đâu, chờ tôi ăn cơm xong lại nói.”
Hà Viện Viện:…
Bây giờ không phải là lúc ăn cơm a!
------
Dịch: MBMH Translate