"Lẽ nào cái này cũng chưa tính là cặn bã à?" Lương Nhược Hư nói:
"Ngay cả người phụ nữ như Kỷ tổng cũng đều bị anh lừa dối tìm không ra bắc nam. Này nếu như đổi lại người bình thường, sớm đã bị anh lươn lẹo chết rồi."
"Binh bất yếm trá nha, bằng không không cần Kỷ Khuynh Nhan, mẹ tôi liền trực tiếp đem tôi chém chết."
"Dì rất yêu thích Kỷ tổng, thật không?"
"Không thấy cũng gọi cô ấy là con dâu rồi sao, nếu mà không yêu thích, cũng không thể gọi như vậy."
Chần chờ vài giây, Lương Nhược Hư hỏi:
"Anh nói, nếu như người phụ nữ đầu tiên anh đưa về không phải Kỷ tổng, tình huống phải hay không liền không giống nhau."
"Ách ..."
Cái vấn đề này ngược lại là Lâm Dật đang tự hỏi.
Kỷ Khuynh Nhan không thể nghi ngờ là rất ưu tú, ai thấy đều sẽ thích.
Nhưng những người phụ nữ bên cạnh anh, có vẻ như người nào cũng không kém.
Dù cho đem Vương Oánh mang về, mẹ Vương cũng giống vậy sẽ thích.
Nhưng lại nói ngược lại, bà ấy dù sao vẫn là người phụ nữ truyền thống, sẽ có chút tư tưởng phong kiến.
Nếu như người đầu tiên mình mang về, không phải Kỷ Khuynh Nhan, thì chắc mọi chuyện sẽ khác rồi.
Đối với bà mà nói, thứ tự là chuyện rất quan trọng, người đầu tiên là ai thì con dâu chính là người đó rồi.
Cho dù về sau gặp Kỷ Khuynh Nhan, cũng sẽ không nhận cô ấy.
"Thật có thể." Lâm Dật nói:
"Đã lớn tuổi rồi, về phương diện tìm đối tượng cho con trai, kỳ thực cũng không có yêu cầu gì, chỉ cần là khác phái, còn sống là được."
"Nhà ai không phải hảo hảo lựa chọn, nói như anh vậy, trên thế giới sẽ không có thanh niên lớn tuổi rồi."
"Được rồi, trước tiên không nói những thứ này, đem chính sự giải quyết đã."
Lâm Dật lấy văn kiện trong túi ra giao vào tay Lương Nhược Hư.
"Cô ký tên đi, sau đó cô lưu lại một phần, còn dư lại tôi gửi lại cho Triệu Văn."
Trên văn kiện, Lâm Dật nói ra ba cái yêu cầu, mỗi một điều là chuyện tốt cho đất nước và nhân dân.
"Anh tại sao phải làm như vậy? Ở trong chuyện này, anh cũng không được lợi ích gì."
"Từ nhỏ mẹ của tôi đã nói với tôi rằng, con nhà nghèo sớm phải lo việc nhà, muốn làm một cái ..."
"Ngừng ngừng ngừng, đình chỉ, nhanh thu hồi những chuyện không đâu của anh lại đi, tôi sợ bị anh lừa gạt đến chết."
"Vậy hãy nhanh chút ký tên đi, tranh thủ sớm ngày chuyển chính thức, đến lúc đó Trung Hải chính là nhà chúng ta rồi, ai mẹ nó nếu là dám bắt nạt tôi, đến lúc đó tôi liền hét lớn một tiếng, phóng tầm mắt toàn bộ Trung Hải, ai mẹ nó cảm động Lâm Dật tôi!"
"Được rồi, anh đứng đắn một chút đi." Lương Nhược Hư che miệng cười nói:
"Bây giờ toàn bộ Trung Hải, không ai dám động tới anh rồi."
"Vậy cô nhanh ký tên đi, ký xong chữ liền có hiệu lực rồi." Lâm Dật nói:
"Nói không chắc trong lúc cô đang do dự vài phút đồng hồ, liền có không ít người, vì xem bệnh mà tiêu nhiều tiền oan rồi."
Lương Nhược Hư thở sâu thở ra một hơi, "Lâm Dật, cám ơn anh đã làm những việc này, cái khác tôi không dám nói, cầm những thứ đồ này đổi chức uỷ viên tương xứng, vẫn là không có vấn đề đấy."
"Tôi không có hứng thú, vẫn là cô hùng mạnh kiêu ngạo, bảo kê tôi tốt hơn."
Lâm Dật xoay xoay lưng, "Tôi về đi ngủ, hợp đồng ký xong, bỏ vào trong túi là được rồi."
"Anh đừng chỉ chú ý đến ngủ, trước hết nên nghĩ đối phó như thế nào với những tin tức tiêu cực kia đi."
"Tôi nghĩ trước khi ngủ."
"Còn có, anh xác định nghỉ việc sao?" lương Nhược Hư hỏi tới.
"Ngày mai buổi sáng, xử lý xong chuyện của công ty Hồn Thuỷ, xế chiều đi bệnh viện làm thủ tục nghỉ việc."
"Có yêu cầu gì muốn tôi giúp anh không."
"Không cần, đây đều chỉ là chuyện nhỏ, chính tôi có thể ứng phó."
Lạch cạch một tiếng, Lâm Dật đóng cửa lại, chuẩn bị ngủ.
Hô ...
Nhìn văn kiện trên khay trà, Lương Nhược Hư thở dài một hơi.
Cô so với ai khác hiểu rõ hơn hết, tài liệu này có ý nghĩa như thế nào, dựa vào những chiến tích này, đủ để chính mình chuyển lên chính.
Nhìn căn phòng của Lâm Dật, Lương Nhược Hư khẽ cau mày, cũng không biết anh ấy đã nghĩ ra cách đối phó như thế nào.
Khò ... Khò …
Lương Nhược Hư: ???
Mới có mấy phút, nhanh như vậy liền ngáy ngủ rồi?
Anh đến cùng có nghĩ đến biện pháp xử lý không đấy!
Lương Nhược Hư trầm mặc đi về phía cửa phòng.
Sau đó, thận trọng kéo cửa ra, nhìn thấy Lâm Dật chỉ mặc nội y, ngã chổng vó lên trời ở trên giường ngủ say như chết.
Ánh trăng từ bên ngoài chiếu vào trên giường, phản chiếu gương mặt góc cạnh của Lâm Dật, cho dù là Lương Nhược Hư cũng đều có mấy phần si mê.
Từ dự án máy quang khắc, đến cung cấp danh sách của Pfizer kia, đến hợp đồng trong tay này.
Từ đầu đến cuối, anh ấy đều không để lợi ích của mình để ở trong lòng.
Một mực tự dùng phương thức của mình, vì xã hội này mà cống hiến.
Trong bóng đêm yên tĩnh, Lương Nhược Hư nhớ tới mẹ mình buổi tối ngày hôm ấy.
Bà ấy nói Lâm Dật tương lai, sẽ là hai thái cực.
Hoặc là bị thế giới này chà đạp ở dưới chân, hoặc là đem thế giới đạp ở dưới chân.
Nhưng nghĩ tới Lâm Dật làm những việc này, anh ấy tựa hồ sớm đã từ bỏ ý định phản kháng,
Vừa hận đời, lại cùng thế giới này thông đồng làm bậy.
Mẹ nghĩ lầm rồi, anh ấy đã sớm cùng với thế giới tàn tạ này bắt tay với nhau rồi.
Lặng lẽ, Lương Nhược Hư không nhịn được đi tới, vì tư thế ngủ bất nhã của Lâm Dật, đắp chăn lên cho anh.
Nhưng khi cô chuẩn bị rời đi, Lương Nhược Hư nhịn không được, nhẹ nhàng cúi xuống, khẽ hôn lên má của anh.
Nhưng ngay trong khoảnh khắc đó, Lương Nhược Hư nhìn thấy Lâm Dật quay người sang, hai người miệng đối miệng, tiếp xúc thân mật với nhau.
Oanh ——
Lương Nhược Hư đầu trống rỗng, cả người cũng không tốt rồi.
Mới vừa muốn tránh thoát, bỗng nhiên cảm giác bên hông căng thẳng.
Vòng eo bị Lâm Dật ôm thật chặt, ngay cả chỗ trống để phản kháng đều không có, bị mạnh mẽ ôm lên trên giường, cũng bị hắn đặt ở dưới thân.
Mà miệng của hai người, vẫn còn đang tiếp xúc với nhau.
Lương Nhược Hư trừng hai mắt, lại giống như một con nai đang bị dọa sợ.
"Ô ô ô ..."
"Lương đại mỹ nữ, cô đêm hôm khuya khoắt không ngủ, lại đây đánh lén tôi làm gì."
"Ai đánh lén anh chứ."
Ánh trăng phản chiếu gương mặt đỏ ửng của Lương Nhược Hư, giống như đang bốc cháy vậy.
"Cô tới hôn tôi, còn nói không tính là đánh lén à?"
"Đứng dậy, anh đè lên tôi rồi, đau chết tôi." Lương Nhược Hư đẩy Lâm Dật ra, hoang mang hoảng loạn chạy ra ngoài, đã xấu hổ đến không còn mặt mũi.
...
Yến Kinh, khách sạn Shangri-La.
Triệu Mặc, Cố Trường Xuyên, Tôn Sách cùng với Lục Huyền đang ở chỗ này ăn cơm.
Nhưng ngoại trừ bốn người ra, còn có Chu Phong cũng ở trong đó.
"Chu tiên sinh, chén rượu này tôi mời anh." Triệu Mặc nâng chén nói:
"Kết quả điều tra của anh thực sự vượt qua mong đợi của tôi. Tôi hoàn toàn không nghĩ tới, các anh có thể điều tra ra được nhiều tin tức tiêu cực như vậy, quả là làm cho người ta ngạc nhiên."
"Đây chỉ là lần công kích đầu tiên của chúng tôi, tôi đoán chừng trong ba đến bốn ngày tới, mức độ phổ biến của chuyện này có thể bị giảm xuống. Đến lúc đó, chúng tôi sẽ đưa ra thông tin thứ hai, khi tin tức tiêu cực được tung ra ngoài, tôi sẽ để cho tập đoàn Lăng Vân và Didi của anh ta, không thể phản công lại được nữa!"
Nghe nói như thế, bốn người Triệu Mặc đều cảm thấy bất ngờ.
Bởi vì cục diện bây giờ, bọn họ cũng đã rất hài lòng.
Nếu như lại làm làn sóng thứ hai, họ không phải bị hại chết sao?
"Chu tiên sinh, vậy hôm nay ngài phải uống một chén nha."
"Trung Quốc có câu châm ngôn, gọi là lấy tiền tài của người, trừ tai hoạ cho người, đây đều là chuyện mà chúng tôi nên làm." Chu Phong bưng chén rượu nói:
"Trò chơi bán khống này vẫn chưa kết thúc, bọn họ tất nhiên sẽ thất bại thảm hại!"
------
Dịch: MBMH Translate