Vương Thúy Bình điều chỉnh lại sắc mặt, trong lòng có chút hối hận, sớm biết là như thế này, sẽ không gọi điện thoại cho nó rồi.
"Hai người các con cùng nhau làm gì vậy? Đang bận bịu công việc sao?"
"Không phải công việc, là chuyện trả tiền." Lâm Dật nói:
"Lúc trước, con không phải là cùng người ta về Quảng Châu sao, nhưng cô ấy là về đi công tác, thuận tiện trở về quê nhà một chuyến, nhưng lúc trở lại, cô ấy quên tìm quản lý khách sạn lấy hóa đơn rồi, cho nên lúc hoàn tiền, gặp chút phiền phức."
"Hoàn tiền?"
"Lãnh đạo Quảng Châu bên kia, không biết cô ấy sẽ đi cùng với con, cũng chỉ an bài cho con một gian phòng, cô ấy không có chỗ ở, con liền giúp cô ấy đặt một phòng, cho nên mới dính sự việc như vậy."
Nghe nói như thế, sắc mặt của Vương Thúy Bình với Kỷ Khuynh Nhan đều khá hơn nhiều.
Cô nam quả nữ, đã đến một thành phố khác, buổi tối lúc nghỉ ngơi, lại đặt hai gian phòng, điều này đã có thể nói rõ vấn đề.
Nếu như hai người bọn họ, thật có bí mật gì không thể cho ai biết, căn bản không cần đặt hai gian phòng, hơn nữa cũng không ai biết, hoàn toàn là làm điều thừa.
"Con cũng thật là, hai con đều là đồng nghiệp với nhau, hơn nữa điều kiện của con rất đầy đủ, giúp cô ấy đặt một gian không được sao, cần gì để cô ấy trả tiền lại."
"Chủ nhiệm Lý của chúng con rất chính trực, không dễ dàng chiếm tiện nghi của người khác." Lâm Dật nói:
"Hơn nữa mẹ biết không, kỳ thực ngày ấy, trong túi cô ấy có hơn 500 đồng tiền, ở trọ liền xài hơn 400, nhưng cho dù như vậy, cô ấy cũng không để cho con trả, mẹ nói xem người này có bao nhiêu chính trực chứ. Bác sĩ nam ở bệnh viện con lúc cùng đi công tác với chủ nhiệm Lý, bọn họ cũng không suy nghĩ nhiều như vậy."
"Cái kia, cô gái này thật cũng không tệ."
Vương Thúy Bình trở thành lo lắng không có lý do.
Cũng không phải bởi vì cái gì cái khác, mà là vì Lâm Dật, nhấc cái vấn đề 500 đồng tiền.
Lúc trước hai người bọn họ đến Quảng Châu, chính mình nhét cho Lý Sở Hàm 500 đồng tiền lì xì.
Việc này nếu để cho Khuynh Nhan biết được, chẳng phải tương đương với việc tự mình đánh vào mặt sao.
Nếu thực sự là như thế, mình chỉ có thể trực tiếp thu dọn đồ đạc đi.
Vương Thúy Bình ở trong lòng mắng chính mình nhiều lần.
Mình thật đúng là mẹ chồng hai mặt mà.
Mà cái này cũng là toàn bộ kế hoạch của Lâm Dật.
Xem như là dùng chuyện 500 đồng tiền tiền lì xì, uy hiếp Vương Thúy Bình một cái, cũng đem bà kéo đến bên phía mình.
Đồng thời, lại tạo nên một loại vô tâm giả tạo.
Ba thao tác này quả thực là hoàn mỹ, chi tiết vô hạn nổi bật.
Kỷ Khuynh Nhan ở bên cạnh, thoáng hắng giọng một cái, cũng không hề nhận ra được cuộc nói chuyện quỷ dị của mẹ con hai người
Cũng đối Vương Thúy Bình khoa tay ra hiệu, muốn cho bà hỏi một chút chuyện xe.
Có thể nhìn thấy nút thắt trong lòng của Kỷ Khuynh Nhan đã tiêu tan hơn nửa, muốn tiến một bước hiểu rõ chân tướng sự việc.
Nguyên bản hỏi đến nước này, Vương Thúy Bình đã nghĩ muốn cúp điện thoại rồi.
Chỉ sợ Lâm Dật lỡ miệng lộ ra chuyện 500 đồng tiền tiền lì xì kia.
Nhưng Kỷ Khuynh Nhan hỏi, bà cũng chỉ có thể kiên trì hỏi tới.
"Con trai, ngày đó con về Quảng Châu, nói phải lái xe đi làm việc, là từ đâu lấy được xe."
Vương Thúy Bình hỏi rất khéo, xảo diệu đem mình lánh ra ngoài.
Vì chính mình tạo một cái chứng cứ vắng mặt hoàn mỹ.
"Bởi vì con muốn đi trấn Bắc Cầu, mà đường núi không dễ đi, liền mua một chiếc xe việt dã." Lâm Dật nói:
"Trước đó lúc đi, công việc xảy ra chút sự cố, chủ nhiệm Lý giúp con tiếp tục chống đỡ, vị cảm ơn cô ấy, con liền mua một chiếc xe, cuối cùng mạnh mẽ kín đáo đưa cho cô ấy."
"Hóa ra chuyện là như vậy." Vương Thúy Bình gật đầu nói, đối với câu trả lời của Lâm Dật vô cùng hài lòng.
"Kỳ thực chiếc Mercedes-Benz lớn G cũng thật không tệ, con còn muốn mua cho con dâu của mẹ một chiếc đây này."
"Mẹ thấy cũng được, con có tiền như vậy, mua cho con dâu của mẹ một chiếc tốt một chút."
"Nhưng việc này náo động đến làm không vui, chuyện con cùng chủ nhiệm Lý cùng đi Quảng Châu, bị người nào đó tung lên trên mạng, nói cái gì con trêu hoa ghẹo nguyệt, nghĩ tới là thấy khó chịu."
"Lại còn có việc này nữa à!" Vương Thúy Bình giả vờ kinh ngạc nói.
"Không thể như vậy sao, cũng may cô ấy hiểu rõ cách làm người của con, người tâm địa thiện lương như cô ấy, cần kiệm, chăm lo việc nhà, thông minh lanh lợi, hiền lành đáng yêu, hoa gặp hoa nở người gặp người yêu, hẳn là sẽ không hiểu lầm việc này."
Kỷ Khuynh Nhan nghiêng đầu qua chỗ khác, nhẹ nhàng hừ một tiếng, biểu lộ khỏi nói có bao nhiêu kiêu ngạo.
"Con dâu của mẹ xác thực ưu tú, nhưng nếu xảy ra chuyện như thế này, nếu con bé có hiểu lầm cũng là chuyện đương nhiên, con phải cùng với con bé giải thích."
"Yên tâm, không thể hiểu lầm đâu, con sống hơn hai mươi năm, cũng chưa từng thấy người phụ nữ nào so với cô ấy ưu tú hơn, con lại không ngốc, làm sao có khả năng đánh mất cô ấy được chứ, con với cô ấy đang rất tốt, con cùng phụ nữ khác mập mờ như thế làm gì chứ."
"Con nói như vậy cũng đúng, mẹ cũng chưa từng thấy ai ưu tú hơn con dâu của mẹ đâu."
Trong lúc vô tình, hai mẹ con đã đạt được một nhận thức chung.
Đã đem Kỷ Khuynh Nhan thổi tới trên trời rồi.
"Được rồi con trai, bây giờ cũng không còn sớm nữa, con nghỉ sớm một chút, mẹ sẽ không quấy rầy con nữa."
Chính là nói nhiều tất lỡ lời, vì để tránh cho lộ ra nhiều sơ hở hơn, Vương Thúy Bình vội vã cúp điện thoại.
Bởi vì thảo luận đến cái trình độ này, đã đủ rồi.
Đem điện thoại di động để qua một bên, Vương Thúy Bình nhìn Kỷ Khuynh Nhan.
"Con dâu à, con cũng nghe thấy đấy, hai người bọn họ trong lúc đó một chút việc đều không có, đều là bên ngoài mù nói bậy."
"Hơn nữa con cũng nghe được, con ở trong lòng của nó có địa vị rất cao nha, vậy thì làm sao có khả năng cùng người phụ nữ khác nói bậy đây."
"Vậy chuyện này cũng là anh ấy không đúng, anh ấy thậm chí cũng không biết tránh hiềm nghi." Kỷ Khuynh Nhan nói.
Kỳ thực, điều thực sự khiến Kỷ Khuynh Nhan nhẹ nhõm là Lâm Dật cũng thừa nhận cô là con dâu của Vương Thúy Bình.
Nói cách khác, trong lòng anh ấy thừa nhận quan hệ của hai người, chỉ là không biểu đạt.
"Nhất định là nó không đúng, để lần sau mẹ lại cẩn thận nói chuyện với nó một chút, nó có gia đình có sự nghiệp rồi, phương diện này cần phải chú ý một chút." Vương Thúy Bình giả vờ nghiêm túc nói.
"Đúng, mẹ phải nói với anh ấy chú ý."
Vương Thúy Bình lôi kéo tay của Kỷ Khuynh Nhan, hiền hòa nói:
"Con dâu, việc này đã nói ra rồi, con cầm một vali lớn như vậy có phải hay không có thể cầm trở lại a?"
"Đồ đạc cầm trở lại hay không đều không quan trọng, nhưng mẹ đã đến nơi này, làm sao cũng phải đi nhìn xem nhà của Lâm Dật, con đưa mẹ đi dạo."
"Được được được, chúng ta hiện tại liền đi."
Nói xong, Vương Thúy Bình cầm vali của Kỷ Khuynh Nhan hướng về cửa đi ra ngoài.
Cùng lái xe đi Cửu Châu Các.
...
Nhìn thấy Lâm Dật cúp điện thoại, Lương Nhược Hư cảm thấy chính mình làm một người phụ nữ, đều phải giơ ngón tay cái lên cho Lâm Dật.
Đổi lại bất cứ người nào, đều không chịu nổi kiểu lươn lẹo như vậy.
Chuyện lớn đến như vậy, nếu như đổi lại trên người của người khác, đoán chừng liền trực tiếp nổ tung.
Nhưng ở Lâm Dật nơi này, thật giống như chỉ là một cơn bão nhỏ, bọt nước còn chưa bắn ra mấy cái, đã bị dẹp loạn.
Tuy rằng lớn lên đẹp trai là có thể làm cặn bã nam, nhưng cụ thể có thể cặn bã tới trình độ nào, còn phụ thuộc và xem chi tiết.
Nếu như đổi lại là chính mình, đoán chừng cũng sẽ bị Lâm Dật lươn lẹo đến chết rồi, hơn nữa cũng không phát hiện được bất kỳ sơ hở nào.
"Cô dùng loại ánh mắt khác thường kia nhìn tôi làm gì." Lâm Dật nói:
"Làm như tôi thật sự giống cặn bã vậy? "
------
Dịch: MBMH Translate