"Chút chuyện nhỏ như vậy, còn có thể làm khó được anh à?" Lương Nhược Hư nhìn có chút hả hê nói.
"Chủ yếu là mẹ tôi không nói đạo lý, tới liền đánh."
“Xem tình huống trước mắt, mẹ anh hẳn là quyết tâm, đứng ở phía bên Kỷ tổng nha."
"Đây còn phải nói sao, bằng không người cũng không khả năng bay tới đến Trung Hải, hơn nữa con không tiếc tiền mua vé máy bay."
"Vậy chuyện giữa hai người có sao không?" Lương Nhược Hư hỏi: "Tôi chỉ chính là chuyện giữa anh với chủ nhiệm Lý á."
"Có thể còn có cái rắm chuyện gì." Lâm Dật nói:
"Nhưng mẹ tôi cũng đã gặp Lý Sở Hàm, đối với cô ấy ấn tượng cũng không tệ lắm, nên chắc không đến nổi nào."
"Mẹ anh cũng đã gặp cô ấy à?"
"Lần trước lúc về Quảng Châu, thuận tiện trở về viện mồ côi một chuyến, liền gặp mặt một lần."
Lương Nhược Hư như có điều suy nghĩ nói:
"Theo như anh nói, người đầu tiên gặp mẹ nuôi và cha nuôi anh, hẳn là Kỷ Khuynh Nhan, người thứ hai chính là chủ nhiệm Lý."
"Làm sao vậy? Có gì không đúng ư?"
"Tùy tiện hỏi một chút thôi." Lương Nhược Hư nói:
"Anh cũng đừng có mà ngồi nói chuyện với tôi không như vậy, nhanh nghĩ biện pháp giải quyết việc này đi."
Lâm Dật nghịch điện thoại, tự nhủ:
"Chuyện này không gian thao tác vẫn là rất lớn, xử lý không khó lắm."
"Nhưng tôi rất hiếu kì, anh sẽ xử lý việc này như thế nào."
"Tình huống bây giờ là, mẹ tôi cũng không biết, tôi đã biết bà đến Trung Hải rồi, mà tình huống thật là, tôi đã biết rồi, hơn nữa rất có thể là bà đang ở bên cạnh Kỷ Khuynh Nhan."
"Biết cùng không biết, khác nhau ở chỗ nào?"
"Đương nhiên là có, bên trong khác biệt cũng lớn, sử dụng sáo lộ cũng không giống nhau."
Nghĩ tới đây, Lâm Dật cầm điện thoại lên, chuẩn bị gọi điện thoại lại cho Vương Thúy Bình.
Nhưng vừa đúng lúc này, điện thoại di động của chính mình vang lên, là Vương Thúy Bình gọi tới.
...
Biệt thự Vân Thủy.
Xe Maserati của Kỷ Khuynh Nhan dừng tại cửa vào.
Kỷ Khuynh Nhan cùng với Vương Thúy Bình từ trên xe bước xuống, sau đó từ sau cốp xe xách vali xuống.
Buổi sáng về công ty, sau khi ứng phó với những tin tức tiêu cực trên Internet, Kỷ Khuynh Nhan lái xe đến Cửu Châu Các, đem quần áo của mình, đều thu thập trở về rồi.
Nhưng sau khi thu dọn đồ đạc xong, nhận được điện thoại của Vương Thúy Bình, nói bà đã đến Trung Hải rồi.
Dứt khoát, sau khi thu dọn đồ đạc xong, liền lái xe đi sân bay.
"Mẹ Vương, mẹ đừng cử động, con đến làm là được rồi."
"Cái vali nặng như vậy, con da mịn thịt mềm, sao có thể xách nặng được."
"Không sao đâu mẹ Vương, ngay cả một cái vali hành lý cũng không xách nổi, vậy không phải là phế nhân sao."
Kỷ Khuynh Nhan kiên quyết xách theo cái vali, không có đưa cho Vương Thúy Bình xách.
"Ai, tiểu nha đầu này."
Hai người vào phòng, Vương Thúy Bình cũng không ngại, vừa đi vừa chiêm ngưỡng cách trang trí và thiết kế của căn nhà, tận tình nói:
"Khuynh Nhan, con hãy nghe mẹ nói, không phải mẹ muốn bênh tên xú tiểu tử kia đâu, nhưng nó là do mẹ nuôi lớn, tuy rằng có chút ngỗ ngược, nhưng chắc chắn sẽ không làm ra cái loại chuyện thất đức đó đâu. Nếu như nó thật sự dám, mẹ liền đánh gãy chân nó."
"Mẹ Vương, mẹ đừng nói như vậy, kỳ thực hai chúng con, từ đầu đến cuối đều không có gì."
Kỷ Khuynh Nhan vén tóc sang một bên, bởi vì trong nhà không có hoa quả, liền rót ấm trà, đưa tới trước mặt bà.
"Chúng con chính là bình thường đi gần một chút, nhưng vẫn là quan hệ bạn bè."
"Ai u uy, con nhưng đừng làm mẹ sợ." Vương Thúy Bình lo lắng vỗ đùi,
"Nếu như con không theo Tiểu Dật chúng ta, mẹ cũng không sống được."
"Mẹ Vương, không nghiêm trọng như vậy chứ." Kỷ Khuynh Nhan dở khóc dở cười nói:
"Chuyện như vậy quan trọng là có duyên phận, cũng không thể ngang ngạnh ép buộc kéo lại gần nhau là được."
"Cái gì gọi là ép buộc kéo nhau lại, trên thế giới này, sẽ không có người nào so với con xứng hơn được, dù sao từ lần đầu tiên nhìn thấy con, mẹ liền nhận định con là con dâu của mẹ rồi." Vương Thúy Bình nói:
"Hơn nữa có một lần, khi mẹ đang đi mua thức ăn, trên đường gặp phải lão đạo sĩ, mẹ đưa cho ông ấy ngày sinh tháng đẻ của hai đứa xem như thế nào, con đoán xem kết quả như thế nào, người ta nói rồi, các con bát tự đặc biệt hợp với nhau, hơn nữa về sau còn có thể sinh long phượng thai."
"Mẹ Vương ..."
Kỷ Khuynh Nhan thẹn thùng giận trách, trên mặt lộ ra một vệt ửng đỏ, "Những người kia đều là gạt mẹ đó, mẹ đừng tin."
"Cái gì gạt người với không gạt người, cái lão đạo sĩ kia tính toán rất chuẩn á." Vương Thúy Bình nói:
"Cho nên con cùng Tiểu Dật, là nhất định có thể thành, về phần những tin tức trên internet kia, đều là gạt người, cố ý bôi đen con trai của mẹ."
"Nếu như là bôi đen, không thể nói chắc như đinh đóng cột, hơn nữa hình ảnh cũng đều có." Kỷ Khuynh Nhan nói.
"Ai nha, con trước đừng lo lắng những gì trên Internet kia nói."
Vương Thúy Bình lấy từ trong túi ra một chiếc túi vải nhỏ màu đỏ, bên trong là một chiếc vòng ngọc.
"Đây là lúc mẹ cùng cha của nó kết hôn, bà ngoại đã đưa cho mẹ, tuy rằng con và Tiểu Dật còn chưa kết hôn, nhưng mẹ đã nhận định con rồi, hôm nay liền đem nó cho con."
"Mẹ Vương, như vậy không được."
Kỷ Khuynh Nhan sửng sốt, vội vã xua tay từ chối.
Tuy rằng giá trị cũng không đáng bao nhiêu tiền, nhưng nó có ý nghĩa rất lớn, mình không thể tùy tiện nhận được.
"Con đây là chướng mắt vòng tay của mẹ Vương ư? Hay là chê xuất thân của Tiểu Dật không tốt."
Bất kể nói thế nào, làm mẹ, đều là hướng về con cái.
Vì có thể giữ lại Kỷ Khuynh Nhan, Vương Thúy Bình đã không tiếc dùng phương thức đem đạo đức ra nói chuyện rồi.
"Con không có ý đó." Kỷ Khuynh Nhan nhanh chóng muốn khóc.
"Vậy con hãy nhận đi, dù sao mẹ nhận định con rồi, trừ con ra, cái vòng tay này ai mẹ cũng không cho."
Không nói lời gì, Vương Thúy Bình đưa vòng tay vào trên tay Kỷ Khuynh Nhan, cũng mặc kệ cô có nguyện ý hay không.
"Mẹ Vương, mẹ sao có thể như vậy chứ." Kỷ Khuynh Nhan dở khóc dở cười nói.
Mặc dù như vậy, tin tức tiêu cực của Lâm Dật trước sau đều là nút thắt ở trong lòng cô.
"Mẹ đã nói với con rồi, nhất định là có người cố ý bôi đen con trai của mẹ, mẹ hiện tại liền gọi điện thoại cho nó, hỏi một chút chuyện gì xảy ra."
"Mẹ Vương, mẹ có gọi điện thoại cho anh ấy cũng không hỏi được gì đâu."
"Đó cũng chưa chắc." Vương Thúy Bình nói:
"Mẹ là lén lút tới đấy, ngoại trừ cha của nó, ai cũng không biết việc này, nó cũng không khả năng nghĩ đến, mẹ sẽ biết chuyện này, càng không thể nghĩ đến, mẹ lại đang ở bên cạnh con, mẹ làm bộ moi ra lời nói của nó, vừa hỏi liền biết rồi."
Kỷ Khuynh Nhan không lên tiếng, không mặn không nhạt nói: "Không cần đâu ạ."
"Làm sao có thể không cần đây, mẹ nhất định phải hỏi nó một chút." Vương Thúy Bình cầm điện thoại di động nói:
"Con yên tâm, tuy rằng nó là con trai của mẹ, nhưng mẹ lúc nào cũng đứng về phía của con."
Nói xong, Vương Thúy Bình cầm điện thoại gọi cho Lâm Dật, hơn nữa còn mở loa ngoài.
"Mẹ, mẹ tìm con có chuyện gì."
"Con trai, con đang làm gì đấy." Vương Thúy Bình giả vờ bình tĩnh hỏi.
"Mới vừa làm phẫu thuật xong, đang ở cùng với chủ nhiệm đây này."
Vương Thúy Bình giật mình trong lòng, nếu như có thể mà nói, bà đã bay đến bên người Lâm Dật, hung hăng cho nó một cước.
Lúc này đã là lúc nào rồi, con dâu của bà sắp không còn, nó còn đang ở cùng với những người phụ nữ khác lêu lổng !
Kỷ Khuynh Nhan âm thầm thở dài, lại như quả cầu da xì hơi.
Quả nhiên, Lâm Dật cũng không biết mẹ Vương đang ở bên cạnh mình, bằng không cũng sẽ không nói như vậy rồi.
------
Dịch: MBMH Translate