"Đại tỷ, cô có thể có một chút kiến thức chung có được hay không." Lâm Dật nói:
"Trong lúc bác sĩ làm phẫu thuật, ngoại trừ mặc áo phẫu thuật thì bên trong không mặc gì cả, bằng không trong đũng quần đều là mồ hôi, ai chịu được."
"Nói bậy, bác sĩ nữ làm sao có thể làm được, nam thì có thể?"
"Bác sĩ nữ cũng giống vậy." Lâm Dật nói ra:
"Lý Sở Hàm bên trong cũng không mặc gì cả, lúc hai chúng tôi làm phẫu thuật, cô ấy đã di chuyển rất nhiều, giống như những con sóng."
"Thật như vậy "
"Đương nhiên." Lâm Dật nói: "Cô cho rằng làm bác sĩ dễ dàng sao?"
"Cái kia anh nếu như không mặc gì cả, không sợ phản ứng thêm xấu hổ sao."
"Một nơi như phòng phẫu thuật, khắp nơi đều máu dầm dề, ai mẹ nó có thể có phản ứng, về sau gọi cô là người phụ nữ hư hỏng được rồi, tôi đều bị cô làm hư."
"Anh mới là người phụ nữ hư hỏng đấy, tôi đây chỉ là đưa ra giả thiết bình thường."
"Bình thường cái cọng lông."
Nói xong, Lâm Dật vỗ trên mông Lương Nhược Hư một cái, tạo nên từng đợt sóng cuộn.
"Đi thôi, thay xong quần áo rồi, xúc cảm cũng không tệ lắm."
Lương Nhược Hư trừng mắt nhìn Lâm Dật, "Tôi hôm nay không mang theo súng đi ra, coi như anh tránh thoát một kiếp."
"Khoa học cho thấy, bắn súng nhiều có hại cho sức khỏe, tuy rằng cô là phụ nữ, nhưng cũng phải chú ý chút."
"Đồ lưu manh!"
Sau khi đi ra khỏi bệnh viện, hai người tới bãi đậu xe, thể lực của Lâm Dật đã khôi phục một ít, nhưng vẫn là mệt chết đi được.
Nếu như phẫu thuật cường độ cao thật không phải người bình thường có thể chịu được.
Cũng giống như Lý Sở Hàm với Trịnh Tân Giang, bọn họ mới chỉ làm được nửa chặng đường đã ngã xuống.
Rất nhanh, Lương Nhược Hư đưa Lâm Dật về nhà mình.
"Anh đi đến ghế sô pha nằm một lát, chờ tôi thay quần áo xong, đi làm đồ ăn cho anh."
"Nhà cô có bộ đồ ngủ nào cho tôi mặc được không?"
"Thiệt là, tôi là một phụ nữ độc thân, nếu có đồ ngủ của đàn ông ở trong nhà, anh cảm thấy có bình thường không." Lương Nhược Hư nói.
"Chủ yếu là quá mệt mỏi, hôm nay tôi không muốn về." Lâm Dật ngáp một cái, "Hôm nay liền khỏa thân ngủ vậy."
Nhìn Lâm Dật đang ngáp không ngừng, trong lòng Lương Nhược Hư sinh ra bội phục.
Bị bạn gái chính quy biết hành vi gây rối, rõ ràng không đi xin lỗi, trái lại còn muốn ở lại qua đêm ở nhà người phụ nữ thứ ba.
Phóng tầm mắt toàn bộ Trung Quốc, cũng không có mấy người đàn ông nào có thể so với anh ta.
"Hôm nay cứ vậy đi, khi nào rảnh tôi sẽ mua cho anh một bộ để sẵn." Lương Nhược Hư mặc váy ngủ đi ra, cái mông cũng được che chắn cẩn thận, đem lại cho người ta cái cảm giác trống rỗng bên dưới.
Cặp bắp đùi thon dài, đồng thời mang tới cho người xem một cảm giác mơ màng.
"Làm chút đồ ăn thanh đạm là được rồi, không cần quá phiền phức."
"Anh đều mệt mỏi thành như vậy rồi, nếu như ăn đồ ăn nhạt quá, ngày hôm sau liền không dễ chịu rồi." Lương Nhược Hư nói:
"Tủ lạnh có bò bít tết, tôi lại nấu cho anh mấy quả trứng gà, như vậy có thể bổ sung thể lực."
"Cô xem rồi làm, nói chung nhanh lên một chút."
Lương Nhược Hư trợn mắt nhìn Lâm Dật, nơi này là nhà mình, làm sao lại giống như nha hoàn thế này.
Lương Nhược Hư nấu một nồi cháo nhỏ, rán hai miếng bò bít tết, lại nấu bốn quả trứng gà, hâm nóng sữa bò, chuẩn bị đầy đủ mang để trên bàn trà.
"Ăn ở đây, không cần di chuyển."
"Lương đại mỹ nữ không tệ lắm, vẫn rất biết quan tâm người khác."
"Anh cũng đừng có mà lừa phỉnh tôi, nhanh ăn đồ ăn đi."
Lâm Dật không quản nhiều như vậy, thật sự có chút đói bụng.
"Ăn từ từ, cũng không có ai giành với anh, ăn quá nhanh sẽ không tiêu hóa được."
Lâm Dật gật đầu, nhưng tốc độ ăn cơm vẫn không có giảm bớt.
"Hiện tại bên công ty Hồn Thuỷ đã hành động, anh đã nghĩ ra cách lật ngược tình thế chưa?"
Lâm Dật lắc đầu một cái, "Sau khi phẫu thuật xong, tôi liền bị cô kéo đến đây, làm sao có thời gian để suy nghĩ những cái gì khác."
"Anh còn chưa nghĩ được biện pháp, vậy mà ngày mai còn muốn tổ chức họp báo sao?"
"Trước khi ngủ ngẫm lại là OK rồi, đều là chút tác phong vấn đề cá nhân, không phải là cái gì tính thực chất, còn có thể cứu vãn được."
"Cổ phiếu của Didi đã giảm đến gần đáy, anh còn nói vấn đề không lớn?"
"Nhưng việc đã đến nước này, cho dù sốt ruột cũng vô dụng." Lâm Dật nói:
"Cho dù tôi không nghĩ ra biện pháp, buổi họp báo ngày mai vẫn phải được tổ chức, làm sao cũng phải tỏ thái độ cho mọi người biết."
"Nếu như anh thật sự có biện pháp, tốt nhất không nên cân nhắc về vấn đề thời gian. Nên giải thích ngay lập tức, như vậy mới có thể chặn được sự suy giảm cổ phiếu trên thị trường."
"Không được." Lâm Dật nói: "Kế hoạch phản công của tôi vẫn còn chưa nghĩ ra, nếu như đem sự việc lớn này ổn định, thì chắc chắn người thua là tôi."
"Hả?"
Lương Nhược Hư không hiểu lắm về phương diện tài chính, không hiểu rõ ý tứ ở bên trong.
"Cô suy nghĩ một chút, chiến lược của Triệu Mặc là bán khống Didi, cổ phiếu ngã càng tàn nhẫn, anh ta kiếm được càng nhiều, cho nên, chỉ cần chuyện lớn này có xu hướng suy tàn không ngừng lại, anh ta sẽ không thu kho trả lại chứng khoán đã mượn." Lâm Dật nói:
"Nếu như bây giờ tôi ổn định lại thị trường, lấy năng lực của Triệu Mặc nhất định sẽ đem số cổ phiếu lúc này mượn tới trả hết, một cái thao tác đơn giản, có thể kiếm chênh lệch ít nhất 20 tỷ, cứ như vậy, tôi không phải thua sao."
"Cho nên anh muốn giả suy tàn, để Triệu Mặc tiếp tục nắm tiền trong tay "
"Thông minh." Lâm Dật nói:
"Sau khi giải quyết được công ty Hồn Thuỷ, chúng ta sẽ lại làm một làn sóng mờ ám, đem kéo cổ phiếu trở về, liền đại công cáo thành."
"Anh là muốn đem Triệu Mặc đánh chết."
"Chỉ là đánh chết anh ta, thì quá vô vị rồi, còn có dư lại ba người đấy." Lâm Dật cười ha hả nói.
Lương Nhược Hư hãi hùng khiếp vía, đây là muốn đem tứ thiếu gia Yến Kinh đồng thời đánh chết sao.
Trong mơ hồ, Lương Nhược Hư có loại dự cảm xấu,
Cô luôn cảm thấy người sắp gặp rắc rối không chỉ có mấy người bọn Triệu Mặc.
Leng keng leng keng ——
Điện thoại di động Lâm Dật vang lên, phát hiện là tiểu nha đầu Quách Ngưng Nguyệt gọi điện thoại tới.
Lâm Dật cũng không nghĩ nhiều như thế, mở loa sau đó ném điện thoại lên trên khay trà.
"Anh, em có lỗi với anh ..."
"Sao vậy, có chuyện gì mà em khóc vậy."
"Công ty của anh không phải xảy ra vấn đề rồi sao, em lo lắng cho anh, liền đem việc nói cho mẹ biết." Quách Ngưng Nguyệt nói.
"Sau đó thì sao."
"Sau đó mẹ biết anh vượt quá giới hạn."
"Anh trai chọn cho em một nghĩa trang, bao quanh là núi và sông, ba mặt đều hướng sáng mặt trời, trang trí sang trọng, em dành chút thời gian tới xem đi."
"Anh ~~~ "
Quách Ngưng Nguyệt làm nũng nói: "Em cũng không phải cố ý nha, còn có mẹ cũng đã bị tức muốn chết rồi, em nghe cha nói, mẹ buổi chiều mua vé máy bay, hình như là đến Trung Hải đó."
"Thiệt hay giả vậy mẹ đến Trung Hải sao?"
"Lẽ nào không gọi điện thoại cho anh ư?" Quách Ngưng Nguyệt nói: "Đoán chừng là đi tìm chị dâu của em rồi."
"Em cũng tới đi, nhìn xem cái phần mộ nghĩa trang này có thích hay không."
"Anh, anh không thể như vậy, em là lén lút nói cho anh biết, anh đừng để lộ bí mật ... Tút tút tút ..."
Lương Nhược Hư cười ngửa tới ngửa lui, cả ngọn núi trước mặt cũng theo đó mà rung chuyển.
"Là phúc thì không phải là họa, là họa thì tránh không khỏi, anh nhanh ngẫm lại biện pháp giải quyết đi thì hơn."
Quách Ngưng Nguyệt cúp điện thoại, Lâm Dật cau mày nghịch điện thoại.
"Chuyện này không dễ xử lý rồi."
------
Dịch: MBMH Translate