Lâm Dật quay đầu lại, nhìn thấy người đứng phía sau là Kỷ Khuynh Nhan.
Ở trên mặc áo tay lỡ cổ chữ V, ở dưới mặc chiếc quần chín tấc màu xám, dưới chân đi một đôi giày, so với một người phụ nữ có vài phần chững chạc.
Nhiều ngày không gặp, Kỷ Khuynh Nhan trước sau vẫn thanh lệ tuyệt trần, giống như chỗ nào cô đứng chính là phong cảnh,
"Sao em biết anh ở đây?"
Lúc này Lâm Dật diễn xuất như một ảnh đế.
Trên mặt vừa xuất hiện kinh ngạc, bất ngờ, giật mình, không thể tin nổi, hạnh phúc và hơn hai mươi mấy loại biểu cảm khác nhau trên mặt.
Có thể nói biểu cảm đứng đầu trong giới.
"Đi dạo phố ở đây, vừa lúc đi ngang qua thì nhìn thấy anh."
Kỷ Khuynh Nhan cũng rất bình tĩnh, nhưng lời nói đã bán đứng nàng.
Ở đây là khu thương mại của làng đại học, ngoại trừ những chỗ ăn cơm chính là chợ đêm, nàng đến đây đi dạo cái cọng lông.
"Nhiều ngày như vậy không có động tĩnh gì, em còn tưởng anh mất tích đi đâu."
"Không phải em cho anh thời để xử lý những quan hệ rắc rối sao."
Kỷ Khuynh Nhan ngẩng đầu, mái tóc đuôi ngựa của cô vung lên một đường cong đẹp mắt.
"Rắc rối cái cọng lông, dì cả của em đến sao?" Lâm Dật nói:
"Anh cùng đồng nghiệp ra đi ra ngoài, mỗi người tự làm việc của mình, bọn anh có thể có chuyện gì chứ? Hơn nữa người ta đều đã giải thích rõ, cái này có thể đổ lên người anh sao?"
"Vậy anh không biết né tránh nghi ngờ sao?" Kỷ Khuynh Nhan so đo nói.
Trong lòng của nàng đã tin tưởng, Lâm Dật sẽ không đi lêu lổng cùng với người phụ nữ khác.
Nhưng nàng vẫn có chút tức giận, thế mà nhiều ngày cũng không tìm mình,
"Cây ngay không sợ chết đứng." Lâm Dật nói: "Hơn nữa, không phải là anh đã từ chức rồi sao, để tránh cho người nào đó suốt ngày ăn dấm chua."
Kỷ Khuynh Nhan kiêu ngạo hất tóc đuôi ngựa: "Em mới không thèm ghen đâu."
"Cái này thì cũng đúng thôi." Lâm Dật nói:
"Em ngẫm lại xem, cho dù lêu lổng cùng người phụ nữ khác, cũng phải chơi chán em trước chứ, hiện tại anh chỉ mới dừng lại ở mức hôn môi, còn chưa tới bước thứ hai, thì anh đi lêu lổng với ai được chứ."
"Nói bậy bạ cái gì đó."
Kỷ Khuynh Nhan thuần thục đưa tay sờ miếng thịt bên hông Lâm Dật, nhéo một cái: "Nhiều người như vậy, anh không thể đứng đắn một chút được sao."
"Ăn ngay nói thật thôi."
"Vậy tại sao mấy ngày nay anh không tìm em?" Kỷ Khuynh Nhan mất hứng: "Nếu em không tìm anh, có phải anh cũng không tìm em đúng không?"
"Mấy ngày nay xử lý chuyện tập đoàn Hoa Ngân, hôm nay vừa xong, còn định buổi tối đón em tan làm."
"Cho dù không có thời gian gặp em, anh cũng có thể gọi một cuộc điện thoại, anh chính là không nghĩ đến em."
"Trong thời khắc căng thẳng này, anh không thể chủ động liên lạc với em được, nếu bọn họ tra ra được nhật ký cuộc gọi, có thể phát hiện ra chúng ta có quan hệ. Nếu họ âm thầm ra tay với tập đoàn Triều Dương, bọn em chắc chắn không chịu nỗi, cho nên anh phải dồn sự chú ý lên người mình." Lâm Dật nói:
"Ai da, mấy ngày nay thật sự rất khó khăn, nếu em có thể giúp anh xử lý chuyện công ty bên này, bọn người Triệu Mặc, chắc chắn sẽ không kiên trì được bao lâu, song quyền nan địch tứ thủ(*), cuối cùng vẫn là một mình anh gánh vác tất cả."
(*)hai tay không đánh lại bốn tay. Ý nói 1 người ko thể đánh lại đám đông.
Biểu tình của Kỷ Khuynh Nhan có chút áy náy.
"Là em bụng dạ hẹp hòi."
"Không có gì, việc này không trách em." Lâm Dật nói: "Chuyện anh bị bôi nhọ, trong lòng em không thoải mái, ghen tuông cũng là bình thường."
"Anh thật sự không tức giận sao?"
"Tức giận với ai? Anh cũng không thể tức giận với em, đúng không?"
Moazz
Kỷ Khuynh Nhan hôn lên mặt Lâm Dật một cái: "Cái này là thưởng cho anh."
"Đừng có hôn mặt không, còn miệng nữa, em cũng phải cho nó được hưởng ân huệ."
"Vậy là được rồi, lỡ đầu bị người khác nhìn thấy thì sao." Kỷ Khuynh Nhan nhìn xung quanh, dời đề tài: "Anh muốn mở tiệm sao?"
"Đúng, đồ vật đều đã chuẩn bị xong, trước tiên dọn dẹp vệ sinh, thu dọn đơn giản một chút là có thể khai trương buôn bán."
"Chúng ta làm cùng nhau."
"Đừng, vẫn là anh tự làm được rồi, nếu không cả người em đều sẽ bị dơ."
"Làm việc không phải đều như vậy sao?" Kỷ Khuynh Nhan cười vui vẻ: "Nhưng mà bộ dạng cưỡi xe ba bánh vừa rồi của anh, thật buồn cười."
"Đợi lát nữa đưa em đi hóng gió, có muốn thử hay không?"
"Được."
"Em không ngại mất mặt sao?"
"Không tệ nha, em cảm thấy rất thú vị, lúc trước chưa ngồi qua bao giờ." Kỷ Khuynh Nhan nói: "Nhưng phải làm công việc trước mắt xong hết đã."
Hai người đem đồ trên xe cầm vào.
Kỷ Khuynh Nhan nhìn xung quanh: "Nơi này trang trí cũng không tệ."
"Anh đã gọi điện cho Vương Thiên Long, để anh ta gọi người qua quét dọn lại một chút, mấy cái bàn ghế cũng phải thay mới."
"Còn phải xem anh muốn làm gì."
"Mức độ tiêu phí ở đây không cao, cũng có thể đi theo con đường tiền lương. Tuy rằng anh không thiếu tiền, nhưng ở chi chi phí đầu vào anh vẫn phải kiểm soát, vào được nhưng không ra được thì không tốt.”
Kỷ Khuynh Nhan là điển hình cho một cô gái luôn có suy nghĩ của một thương nhân, cho dù trong túi có bao nhiêu tiền, vẫn sẽ theo hướng làm việc chăm chỉ kiếm tiền.
"Theo lý thuyết thì đúng là vậy nhưng bài nào cũng như bài này sẽ không thú vị." Lâm Dật đem thực đơn ra: "Đây là giá cả anh đã định."
"Hả? Anh nghĩ gì vậy? Một đĩa cơm chiên trứng bán 189 tệ? Ai mà ăn được chứ? Cơm chiên trứng của khách sạn Bán Đảo cũng chưa mắc tới vậy."
"Anh chính là muốn cảm giác khác biệt này." Lâm Dật nhìn Kỷ Khuynh Nhan: "Anh làm cơm, em có thể ăn miễn phí, nhưng người khác phải nỗ lực trả tiền cao như vậy."
"Còn đang nói chính sự đó." Kỷ Khuynh Nhan ngượng ngùng nói:
"Em vẫn cảm thấy, giá 189 tệ vẫn quá đắt, trừ món đó ra, những món khác vẫn quá đắt, học sinh cũng không có bao nhiêu tiền."
"Đúng là rất có lý."
Lâm Dật bất đắc dĩ, anh cũng không muốn để giá cao như vậy.
Là cái hệ thống chó hoang bức anh.
"Có lý mà anh còn làm vậy." Kỷ Khuynh Nhan chửi bậy nói:
"Em thấy anh chính là muốn thanh tĩnh, không muốn tiếp khách tới cửa."
"Nếu thật sự không được, phải bán sắc."
Kỷ Khuynh Nhan vỗ cái bàn: "Anh dám!"
"Chứ làm sao bây giờ, dù sao anh cũng không muốn sửa giá." Lâm Dật nói: "Em là bà chủ, em nghĩ biện pháp giải quyết đi."
Một tiếng bà chủ này, làm cho tâm tình của Kỷ Khuynh Nhan tốt hơn rất nhiều.
"Vậy chỉ có thể đi còn đường cao cấp." Kỷ Khuynh Nhan trầm tư nói:
"Bàn ghế các thứ, đều đem đổi thành loại tốt nhất. Nguyên liệu nấu ăn cũng dùng đồ tốt nhất, giống như cơm chiên trứng này, trừ trứng và gạo ra, hải sâm bào ngư vân vân, có thể thêm vào thì cứ thêm vào, cũng có thể đẩy ra combo. Tặng canh cùng đồ uống, tóm lại chính là đem tất cả đồ tốt thêm vào, làm cho mọi người có cảm giác siêu giá trị."
Trong lời nói của Kỷ Khuynh Nhan, cung cấp cho Lâm Dật một loạt ý nghĩ mới, thật sự có thể được!
Lâm Dật ôm mặt Kỷ Khuynh Nhan mềm mại như bột: "Tại sao anh lại không nghĩ đến cách này."
"Nói nhảm, bởi vì em vừa thông minh vừa xinh đẹp, anh mau khen ngợi em đi."
"Đúng đúng đúng, em xinh đẹp lại thông minh, đến đây để anh hôn thưởng cho em."
------
Dịch: MBMH Translate