Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 59 - Chương 57. Nhất Định Phải Có Cơm Chiên Trứng.

Chương 57. Nhất định phải có cơm chiên trứng.
Chương 57. Nhất định phải có cơm chiên trứng.

"Mẹ kiếp, cậu mẹ nó chính là một tên biến thái, cô gái streamer tốt vậy không chơi, lại có thể chạy đi lái Didi."

"Anh không hiểu, tôi đây gọi thú vui, hai việc này không giống nhau"

"Anh cũng không muốn vậy đâu mà các cô gái vừa lên xe anh liền hô nóng, ai mà chịu nổi."

"Có thể là bởi vì anh cho người ta cảm giác là anh là tên ngốc nhiều tiền, dễ lừa gạt." Lâm Dật trêu ghẹo nói.

"Cút cút cút, nhanh đi lái Didi của cậu đi, đợi ngày nào đó lão tử đặt xe của cậu, sau đó cho cậu đánh giá không tốt."

"Nếu anh dám cho tôi đánh giá không tốt, tôi liền đập chết anh."

Hai người cười nói một lúc, Lâm Dật mới lái xe rời đi.

Rời khỏi bãi đậu xe, Lâm Dật liếc nhìn tiến độ nhiệm vụ.

Tính cả đánh giá của Hạ Tâm Vũ cho mình, hiện tại nhanh nhất hôm nay, trễ nhất ngày mai là có thể hoàn thành nhiệm vụ rồi.

Buổi trưa tùy tiện ở bên ngoài ăn một chút gì đó, sau đó chạy xe đến sáu giờ tối, Lâm Dật chuẩn bị kết thúc công việc.

Đây là trải nghiệm cuộc sống, có chừng có mực là được rồi, không cần thiết liều mạng mà làm.

Bởi vì liên tục nhận đơn đặt hàng cho nên tổng cộng ngày nay đã nhận được tám đơn đặt hàng.

Có ba hành khách nữ đều cho mình đánh giá năm sao, những người còn lại về cơ bản là bốn sao.

Lâm Dật có chút khó hiểu, tại sao tỷ lệ đánh giá lại thấp như vậy, là do dịch vụ của anh cung cấp chưa đủ tốt sao?

Nhưng mà nhìn lại tiến độ nhiệm vụ (17/20) cũng sắp hoàn thành rồi, Lâm Dật vẫn rất là hài lòng.

Còn lại bao nhiêu ngày mai làm tiếp, muốn hoàn thành nhiệm vụ, cũng không hề khó khăn mấy.

Lâm Dật ngẩng đầu, nhìn xung quanh, phát hiện mình đang ở gần đường Tuyên Khánh, đột nhiên nhớ tới mình đã lâu đã lâu không đến cửa hàng Tiểu Phá ăn cơm chiên.

Lâm Dật rất thích cửa hàng Tiểu Phá này, nó là một quầy hàng bán hàng rong, do một cặp vợ chồng trung niên kinh doanh.

Bán chủ yếu các loại cơm chiên, cơm đĩa, hơn nữa giá cả cũng không mắc, rất vừa túi tiền.

Bởi vì cách tập đoàn Triều Dương chỉ có một con đường, nên buổi trưa Lâm Dật đều sẽ tới đây ăn cơm.

Suy nghĩ kỹ một chút, cũng đã mấy ngày rồi không tới, trước đi qua ăn cho đỡ thèm một chút.

Tìm được chỗ đậu xe bên đường, Lâm Dật đi về phía con hẻm nhỏ phía trước.

Cách đó không xa có một cái lán nhỏ tạm bợ, nhưng lại phát hiện, hai vợ chồng già thật giống như đang đóng sạp.

"Dì Lưu, sao hôm nay lại đóng cửa sớm như vậy?"

Nhìn thấy Lâm Dật đi tới, người phụ nữ trung niên mặt mày rạng rỡ, "Ôi, Tiểu Dật đến rồi."

"Đã rất lâu rồi cháu không đến ăn cơm chiên của hai người, hôm nay tới đây ăn cho đỡ thèm."

"Là ăn cơm chiên trứng, vẫn là như cũ? "

"Hình như hai người đều đã đóng cửa tiệm, cháu không ăn nữa, ngày khác sẽ quay lại."

"Chính là đứa bé tiểu Tĩnh kia, nói không có quần áo để mặc, hai chúng tôi nghĩ, sớm một chút dọn quán, đi đón nó về, sau đó đi mua mấy bộ quần áo mới." Dì Lưu nói:

"Làm một đĩa cơm chiên cũng không mất nhiều thời gian cho lắm. Cháu muốn ăn cái gì? Dì nói chú Khổng làm cho cháu." Dì Lưu cười mỉm nói.

"Nếu không như vậy đi, cháu giúp hai người đi đón tiểu Tĩnh về, hai người làm cho cháu cơm chiên trứng, đến lúc đó cháu mang đi."

"Vậy không tốt lắm, trước đây cũng làm phiền cháu đến đón nó mấy lần rồi."

Đôi khi, Lâm Dật tan làm cũng sẽ đến để mua cơm chiên, gặp đúng giờ cao điểm hai vợ chồng bận rộn, Lâm Dật còn giúp hai người họ đi đón con.

"Khách khí cái gì, đều là người một nhà cả mà." Nói xong, Lâm Dật xoay người đi.

"Tiểu Dật, đừng có đi gấp, cháu còn chưa nói ăn cái gì đây này."

"Làm một phần cơm chiên trứng đặc biệt, cho cháu thêm xúc xích giăm bông vàng, lại thêm hai quả trứng luộc."

"Ôi, đây là mới được lĩnh lương hả."

"Không lĩnh lương cũng phải xa xỉ một lần chứ ạ." Lâm Dật cười ha hả mà nói.

Con gái của dì Lưu tên là Khổng Tĩnh, cô bé đi học tại trường trung học Trung Hải Nhất Trung.

Trong các trường trung học, trường trung học Trung Hải Nhất Trung được coi là một trường danh tiếng.

Hàng năm có vô số học sinh trúng tuyển vào đại học Thanh Hoa và đại học Yến Kinh, chỉ cần không phải thành tích học tập xếp ở vị trí cuối, thì đều có thể vượt qua 211 điểm.

Khi đến Trung Hải Nhất Trung, phát hiện cửa trường học đã kín hết chỗ, đâu đâu cũng có xe, Lâm Dật đợi một hồi lâu, mới có chỗ để đậu xe.

Nhìn đồng hồ đeo tay một cái, cũng đã hơn bảy giờ tối rồi, nhưng học sinh cấp 3 vẫn chưa tan học, mấy lớp học buổi tối vẫn còn sáng đèn.

Đợi mười mấy phút,

Tiếng chuông vang lên.

Không bao lâu sau, có một số học sinh lần lượt xách cặp đi xuống.

Lâm Dật đợi một hồi lâu, nhưng không nhìn thấy Khổng Tĩnh đi xuống.

"Chào bạn học, học sinh cấp 3 đều ra về rồi ư? "

Lâm Dật chặn một tiểu nam sinh hỏi.

"Tất cả đã tan học rồi ạ." Cậu bé trả lời.

“Chỉ còn vài bạn học sinh làm trực nhật chưa có về." Nữ sinh lớp 12 bên cạnh không nhịn được tiếp lời nói, Ánh mắt không đành lòng từ trên người Lâm Dật dời đi.

"Thì ra là như vậy, cám ơn các em."

"Không có gì."

Nhưng Lâm Dật lại đợi thêm vài phút nữa, phát hiện Khổng Tĩnh vẫn chưa có xuống.

Cảm thấy có điều gì không đúng, anh liền đi về hướng lớp 12A1.

"Cô giáo Cố, việc này cô nói làm sao bây giờ? Con trai của tôi bị cô nhóc này làm trầy da."

"Là cậu ta kéo tóc của cháu trước! Cậu ấy còn viết chữ lên đồng phục của cháu, bằng không cháu cũng sẽ không để ý đến cậu ta!"

"Đây không phải là giọng của tiểu Tĩnh sao?"

Lâm Dật nghe thấy tiếng của Khổng Tĩnh, tăng tốc độ, đi về phía lớp 12A1.

Mới vừa vào đến cửa lớp, Lâm Dật sửng sốt một chút.

Người phụ nữ mặc đồng phục đứng trên bục giảng kia không phải là Cố Tĩnh Thư trước đây mình từng gặp rồi sao!

Cố Tĩnh Thư mặc quần jean xanh da trời, đi giày thể thao màu đen, phía trên mặc một chiếc áo sơ mi kiểu, đơn giản, thoải mái.

Nhưng trước đây, Lâm Dật cũng đã từng tới đón Khổng Tĩnh và giáo viên chủ nhiệm của cô bé cũng không phải là Cố Tĩnh Thư.

Lúc này mới có mấy ngày sao có thể đổi người rồi.

Nhìn thấy Lâm Dật từ bên ngoài đi vào, Cố Tĩnh Thư cũng sững sờ.

Đây không phải là người siêu cấp giàu mấy ngày trước cô đã gặp sao

Anh ta như nào lại đến đây rồi

"Anh tiểu Dật."

Cố Tĩnh Thư chưa kịp lên tiếng thì Khổng Tĩnh đã chạy về phía Lâm Dật, đứng ở bên cạnh anh ta.

"Ba mẹ em đang đóng quầy hàng, nên hôm nay anh tới đón em thay họ." Lâm Dật liếc nhìn cặp vợ chồng trung niên đứng cách đó không xa, phát hiện trên mặt của hai người tràn đầy tức giận.

Trước mặt họ, còn có một tiểu tử mập mạp đang đứng, trên mặt có vài vết máu.

Chắc hẳn đó chính là kiệt tác của Khổng Tĩnh.

"Chuyện gì xảy ra vậy? Đánh nhau với bạn học à? "

"Là cậu ta bắt nạt em trước."

Lâm Dật đến đây, Khổng tĩnh lại như có người làm chỗ dựa, cũng không sợ nữa, xoay người nói:

"Anh tiểu Dật, anh nhìn quần áo của em đi, đều có dính bút mực ở trên này."

"Được rồi, anh biết chuyện gì xảy ra rồi."

Lâm Dật sờ lên đầu Khổng Tĩnh, đem cô bé bảo hộ phía sau mình, nói:

"Chuyện này, là con trai của các ngươi có lỗi trước, nhưng tiểu Tĩnh làm bị thương con trai của các người, việc này là con trai các người không đúng trước, có qua có lại như vậy rồi, các cũng đừng có níu lấy không thả."

Cố Tĩnh Thư nghe xong có chút ngạc nhiên, không nghĩ tới Lâm Dật là người giàu có, vậy mà lại dễ nói chuyện như vậy.

Đổi lại là những người khác, sớm đã nổi trận lôi đình rồi.

"Hòa nhau?" Mẹ của nam sinh nói:

"Các người mở to con mắt ra mà xem, lỡ như con trai của tôi bị hủy dung thì làm sao bây giờ? Nó về sau còn tiến vào làng giải trí, làm chậm trễ tiền đồ của con trai tôi, anh chịu nổi trách nhiệm không!"

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 57.
Bình Luận (0)
Comment