"Đây là có ý gì?"
Đặng Văn Lâm cảm thấy mình bị sỉ nhục, "Vị tiên sinh này, nếu không muốn dùng đến tôi, sao không nói sớm hơn? Thật là lãng phí thời gian của tôi."
“Đặng sư phụ, ngài đừng nóng giận.” Hà Viện Viện nói: “Tính khí của ông chủ chúng tôi là vậy đó.”
Kỷ Khuynh Nhan đứng bên cạnh Lâm Dật lên tiếng, "Trình độ của sư phụ Đặng rất tốt, khi khai trương thì có thể treo sơ yếu lý lịch của ngài ấy lên, có thể thu hút rất nhiều thực khách đến dùng bữa ở đây."
"Anh cũng biết điều này, nhưng điều quan trọng nhất là hương vị. Nếu không ngon, người ta sẽ không đến nữa."
Hả?
Cả Kỷ Khuynh Nhan và Hà Viện Viện đều không hiểu Lâm Dật đang nói về cái gì.
Người ta là đầu bếp có cả danh tiếng lẫn thực lực.
Người đã làm quốc yến, đồ ăn làm ra có thể không ngon sao?
“Anh Lâm, anh có thể không thuê tôi, nhưng anh không thể đặt nghi vấn về trình độ của tôi.” Đặng Văn Lâm nói:
"Tôi thừa nhận rằng có một số đầu bếp vượt trội hơn tôi, nhưng toàn bộ Trung Quốc không có quá mười người có tài nấu nướng trên tôi. Anh nói như vậy khiến tôi khó chấp nhận được."
Hà Viện Viện đứng trước mặt Lâm Dật, "Ông chủ, bây giờ không phải lúc giả vờ lợi hại, cho dù anh muốn giả vờ lợi hại thì cũng nên nhìn người. Sư phụ Đặng em mời đến thật sự có thực lực đó. Không có chuyện em tìm người không đàng hoàng đến để lừa dối anh đâu."
“Anh biết trình độ của ông ta.” Lâm Dật nói:
"Tôi không dám nói rằng những món ăn khác tôi nấu ngon hơn ông, nhưng tôi vẫn có chút tự tin về những thứ trong thực đơn của mình."
"Có gì trong thực đơn?"
Đặng Văn Lâm mở thực đơn ra và xem qua, mức giá trên đó khiến ông ta phải kinh ngạc.
"Cơm chiên trứng rau 189 tệ? Trà sữa trân châu 68 tệ? Mì rau 179 tệ? Các người dám định giá như thế sao? Các người chưa mở nhà hàng bao giờ à? Cho dù có ba sao Michelin, cũng ít người dám đặt giá như thế này."
"Thực khách sẽ nhận được những gì mà họ đã trả. Những thứ tốt đương nhiên sẽ đắt. Điều này rất dễ hiểu."
"Cơm chiên trứng là món ăn của Hoài Dương, tôi là một bậc thầy về ẩm thực Hoài Dương, nhưng thành thật mà nói, tôi còn cảm thấy rất xấu hổ khi đặt giá cao như vậy cho món cơm chiên trứng do mình làm ra."
Những lời này làm cho Lâm Dật tương đối khó trả lời.
Nếu ông ta nói thẳng rằng cơm chiên trứng do ông ta làm ngon hơn anh. Anh liền có cơ hội ra vẻ.
Nhưng nếu giải thích ở mặt khác, lại trở thành anh định giá quá cao.
Nhìn tình thế này, có vẻ như anh đã bị dồn vào một điểm chết, có chút làm khó anh.
Cho nên anh không cần trình bày chi tiết, trực tiếp làm đi, còn đơn giản dễ hiểu hơn.
"Ngài không dám đặt giá cao như vậy. Có lẽ nấu ăn không ngon bằng tôi."
Kỷ Khuynh Nhan: ...
Hà Viện Viện: …
Ông chủ, giữ thân khiêm tốn một chút, anh không nên hành động như vậy!
Đặng Văn Lâm cảm thấy khó thở, "Anh Lâm, anh có thể không cần dùng đến tôi, nhưng anh nói vậy hơi quá đáng. Khi tôi 14 tuổi đã bước chân vào nghề này. Tôi ở cái nghề này làm hơn 30 năm, vậy mà anh dám nói tôi không bằng anh?"
"Nấu ăn là một công việc đòi hỏi kỹ thuật, nhưng nó cũng chú ý đến tài năng, ngài có nghĩ vậy không?"
Hà Viện Viện đỡ cái trán của cô, ông chủ đang ra vẻ đè đầu cô sao?
“Tốt!” Đặng Văn Lâm nói:
"Anh Lâm, anh có thể không làm việc với tôi, nhưng anh không thể xúc phạm tay nghề nấu nướng của tôi. Nếu vậy thì chúng ta hãy thử làm các món ăn đi. Đừng lo lắng, bất kể các món ăn anh làm có ngon hay không, tôi vẫn sẽ thanh toán hóa đơn sau khi kết thúc."
"Vậy mời ngài."
"Đi thôi."
Lâm Dật và Đặng Văn Lâm đi vào phòng bếp phía sau, Kỷ Khuynh Nhan và Hà Viện Viện liếc nhìn nhau rồi cũng đi theo.
Đặng Văn Lâm hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy nguyên liệu được đặt ở bếp sau.
Tuy rằng ông chủ nhỏ này có chút kiêu ngạo, nhưng những thứ được bày ra đều là đồ tốt.
Những thứ này gần như đã đạt đến tiêu chuẩn của Michelin.
Tuy là đàn em non nớt nhưng thái độ vẫn tạm ổn.
Nếu anh ta có thể dẹp bỏ cái thái độ kiêu ngạo của mình, vậy thì có thể cho anh ta một chút chỉ điểm.
“Nguyên liệu nấu ăn ở phòng bếp có thể tùy ý dùng, làm như thế nào đều tùy ngài.” Lâm Dật nói.
“Không cần đâu, tôi sẽ sử dụng những nguyên liệu nào mà anh sử dụng, nếu không người khác lại nói rằng tôi đang bắt nạt anh.” Đặng Văn Lâm nói:
"Ở đây tôi muốn nói trước với ngài. Mặc dù nhiều người nói rằng cơm chiên trứng là ẩm thực Quảng Đông, nhưng nó đã được xếp vào danh sách các món ăn Hoài Dương mà mỗi đầu bếp ẩm thực Hoài Dương đều đã từng chuẩn bị qua, nếu đến cơm chiên trứng còn không nấu được thì sẽ không được phép nấu các món khác.”
"Ý của anh là kỹ thuật làm cơm chiên trứng của anh hơn các món khác."
“Có thể hiểu theo ý đó.” Đặng Văn Lâm nói: “Đây cũng là quy tắc của nghề, tất cả đều được học từ những điều đơn giản nhất.”
"Như thế nào cũng được, chỉ là cơm chiên trứng mà thôi."
“Vậy bắt đầu đi.” Đặng Văn Lâm nói:
"Tôi cũng rất muốn biết hương vị của phần cơm chiên trứng được bán với giá 189 tệ là như thế nào."
"Vậy thì hãy bắt đầu đi."
Lúc trước, Lâm Dật cảm thấy món cơm chiên trứng do anh làm đã rất ngon.
Nhưng giờ đây, hệ thống khen thưởng cho kỹ thuật nấu ăn bậc thầy các món trong thực đơn không biết hương vị sẽ như thế nào.
Sau khi hạ quyết tâm, Lâm Dật ngừng nói nhảm, bắt đầu bận rộn công việc.
Anh đem miếng thịt ba chỉ cắt thành khối vuông, bào ngư cắt thành sợi nhuyễn, tôm khô và lá hẹ đều đã chuẩn bị sẵn.
Sau đó tách lòng đỏ trứng gà ra khỏi lòng trắng trứng, đổ lòng đỏ trứng gà vào cơm, khuấy đều, đến đây đã có hình thức ban đầu của cơm chiên trứng.
Nhìn thấy nguyên liệu do Lâm Dật chuẩn bị, Đặng Văn Lâm lắc đầu.
Món cơm chiên trứng tuy nói rất đơn giản nhưng cũng là món khó làm nhất.
Muốn làm ra một bát cơm chiên trứng ngon, tuy nguyên liệu rất quan trọng nhưng không phải lấy nguyên liệu quý hiếm làm chủ.
Anh ta mù quáng chất đống nguyên liệu đắt tiền mà bỏ qua hương vị cốt yếu nhất của món cơm chiên trứng.
Món cơm chiên trứng làm theo cách này chỉ có vẻ đắt tiền, còn hương vị tự nhiên thì lại kém hơn rất nhiều.
Cậu thanh niên này cho rằng việc nấu nướng quá đơn giản.
Nghĩ đến đây, Đặng Văn Lâm cảm thấy dịu đi rất nhiều.
Ông ta đã biết nguyên liệu mà Lâm Dật sử dụng, ông ta chỉ cần lấy những nguyên liệu tương tự để làm ra món cơm rang trứng ngon hơn.
Hai cái bếp cách nhau không xa, nhưng cả hai đều không có ý định nhìn trộm.
Hai người bọn họ đều ở trình độ đầu bếp cao cấp, đương nhiên sẽ không làm những chuyện không có tự trọng như vậy.
"Chị ơi, ông chủ đứng nấu ăn trông thật đẹp trai."
Đứng ở phía sau hai người, Hà Viện Viện thì thào nói.
"Lâm Dật lúc nghiêm túc trông có vẻ rất hấp dẫn."
“Nhưng anh ấy lại rất ít khi nghiêm túc.” Hà Viện Viện phỉ nhổ: “Ngoài ra vẻ, anh ta còn huênh hoan ngạo mạn.”
“Vì vậy cơ hội này là rất hiếm, chúng ta hãy cố gắng quan sát kĩ hơn.” Kỷ Khuynh Nhan cười nói.
“Nhưng em lo rằng ông chủ sẽ thua.” Hà Viện Viện nói:
"Kỳ thật, về mặt nấu nướng anh ấy vốn dĩ đã rất giỏi. Nếu có thể vượt qua đầu bếp quốc yến về tài nấu nướng, thì quả thật là sẽ càng tự đắc. Trong mắt anh ấy, phụ nữ ngoại trừ sinh con ra thì là vô dụng."
"Sao……"
Kỷ Khuynh Nhan chợt dừng lại, có chút băn khoăn không biết trả lời câu hỏi này như thế nào.
Chẳng lẽ cô trong mắt Lâm Dật, ngoại trừ sinh con ra thì mình một chút giá trị cũng không có sao?
"Chị ơi, sau những gì em nói, chị cảm thấy mình không còn cảm giác tồn tại nữa sao?"
"Không có." Kỷ Khuynh Nhan nói: "Vậy thì sinh thêm nhiều đứa bé nữa, như vậy sẽ có cảm giác tồn tại lớn hơn."
------
Dịch: MBMH Translate