Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 591 - Chương 589. Chúng Ta Không Thể Lộ Mặt

Chương 589. Chúng Ta Không Thể Lộ Mặt
Chương 589. Chúng Ta Không Thể Lộ Mặt

[Quà tặng kèm theo, ký chủ đừng kén chọn. 】

"Nhận quà thì không có nhân quyền à? Thật là."

Sau khi phun ra một câu, hệ thống không nói gì nữa, Lâm Dật cũng lười nói chuyện với nó.

"Ngài Lâm, thành thật mà nói, tôi đã làm bản hiệu nhiều năm rồi, nhưng đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một tấm bảng độc đáo như vậy. Ngài quả là một người đại tài."

Vương Thiên Long ở bên cạnh không nhịn được cười, nói:

"Sư phụ, chúng tôi sẽ cho ngài thêm 500 tệ, ngài gỡ bỏ hai chữ này đi."

Sau khi bỏ hai chữ kia, thì biển hiệu sẽ trở thành 'Trộm Ăn Ngon.'

Hàm ý vẫn ổn, trông cũng rất sáng tạo và nó cũng khá phù hợp với phong cách của ông chủ, nếu phải thiết kế lại thì cũng không còn kịp thời gian nữa.

"Ngài có chắc là ngài không cần mấy chữ này không?"

Vương Thiên Long: ...

"Những chữ này phải được giữ lại."

"Vậy thì không cần gỡ xuống."

"Không, phải gỡ xuống một ít."

"Không phải vừa rồi ngài nói phải giữ lại sao."

"Ý tôi là, giữ của tôi, nhưng không sử dụng cái trên biển hiệu."

"Vậy thì ý của ngài là gì."

Lâm Dật dỡ trán, mấy người này đang làm trò cười trêu đùa anh sao?

Bởi vì trên xe có một số đồ nghề dự phòng, không đến nửa tiếng đồng hồ đã tháo được hai chữ kia xuống.

Cảm giác tổng thể cũng trở nên khác biệt, cùng với cách bày trí trong cửa tiệm hợp lại càng tăng thêm khí thế.

Ngay sau đó, mọi công việc trang trí của cửa tiệm đã hoàn thành trong buổi sáng.

Tuy rằng vẫn còn nhiều chỗ có thể cải thiện, nhưng Lâm Dật đã từ bỏ vì mất quá nhiều thời gian.

Thật ra việc trang hoàng cũng không quan trọng lắm, điều quan trọng nhất là hoàn thành các nhiệm vụ của hệ thống.

[Nhiệm vụ hoàn thành, khen thưởng 10 vạn điểm trưởng thành.]

[Độ hoàn thành chuyên nghiệp: 10%, thưởng cho kiến ​​thức chuyên môn, cấp bậc thầy.]

"Kiến thức chuyên môn?"

[Tất cả các mục trên menu đều đã được nâng cấp lên cấp độ bậc thầy.]

Sau khi trải qua bốn nghề đầu tiên, Lâm Dật mới hiểu sâu sắc hai chữ ‘bậc thầy’.

Tuy nhiên, hệ thống cũng đã cho hạn định chỉ các món ăn trong thực đơn mới được nâng cấp lên cấp độ bậc thầy.

Các món ăn ngoài thực đơn chỉ ở mức các cửa tiệm tầm trung.

Thậm chí không thể so sánh với các đầu bếp hàng đầu của khách sạn Bán Đảo.

Nhưng với những kỹ năng này, cũng đủ để ứng phó với các thực khách hàng hằng ngày.

Vì vậy, phần thưởng này vẫn rất có thể chấp nhận được.

Về các món ăn trong thực đơn, không ai trên thế giới này có thể nấu ăn ngon hơn anh!

Đứng dậy duỗi eo lười biếng, Lâm Dật chuẩn bị bắt đầu công việc.

Tuy hơi vắng vẻ nhưng dù sao cửa tiệm nhỏ cũng được tính là đã chính thức khai trương.

Lâm Dật đi đến nhìn phòng bếp phía sau, Vương Thiên Long đã chuẩn bị xong mọi thứ cần thiết.

Gạo chất lượng hàng đầu từ Vũ Xương, trứng gà vô trùng từ các quốc đảo, bột mì giàu gluten từ Đông Bắc Trung Quốc, v.v.

Hầu hết mọi nguyên liệu đều được đánh giá là hàng đầu.

Ngoài ra, Vương Thiên Long còn chuẩn bị rất nhiều yến sào, bào ngư, tôm hùm, tất cả đều được lấy từ khách sạn Bán Đảo vào đêm qua.

Lâm Dật có cảm giác rằng nếu đem so sánh khối lượng hàng hóa của bếp mình với các cửa tiệm khác, thì không một cửa tiệm nào trên phố Chính Dương này có thể vượt qua.

Nghĩ vậy, Lâm Dật liền bắt đầu vo gạo nấu cơm, những thứ này nhất định phải chuẩn bị trước, nếu không thực khách chờ không được.

Nếu anh đi đến một cửa tiệm để dùng cơm mà nghe ông chủ bảo hiện đang nấu cơm, anh nhất đị sẽ hất bàn bỏ đi.

"Ông chủ!"

Giọng nói của Hà Viện Viện vang lên ngay khi gạo được cho vào nồi.

Anh không cần suy nghĩ cũng biết, khẳng định là Kỷ Khuynh Nhan đã đem cô ấy đến đây.

"Sao em đến sớm như vậy?"

“Em cũng không muốn đến đây, nhưng chính là học tỷ đưa em đến.” Hà Viện Viện phụng phịu nói:

"Dựa vào cái gì mà người khác làm phó giám đốc thì cao cao tại thượng, còn em phải đi tới đây dọn dẹp bưng đồ ăn."

"Sao lại gọi là dọn dẹp bưng đồ ăn? Đây là cơ hội tốt để em nịnh bợ lãnh đạo cấp trên." Kỷ Khuynh Nhan hài hước nói.

"Chị ơi, sao chị lại lừa dối em? Em còn chưa lấy chồng mà sao lại ra nông nỗi này? Mệnh em khổ quá."

“Chủ yếu chính là do hai chúng tôi không thể làm gì nếu không có em.” Lâm Dật nói.

"Cuối cùng thì anh cũng hiểu tầm quan trọng của giám đốc tài chính như em, biết rằng anh không thể chơi thoải mái nếu không có em lo tiền cho anh."

“Không phải đâu.” Lâm Dật nói:

"Bởi vì ngoại hình của học tỷ em một khi xuất hiện rất dễ thu hút thực khách, khiến cho thực khách điên cuồng theo đuổi. Chính vì vậy, chúng tôi phải tìm một người xấu xí hơn để đảm đương công việc trước quầy. Còn hai chúng tôi chỉ có thể chịu ủy khuất một chút, ngoan ngoãn ở phía sau bếp rửa rau nấu cơm."

"Ông chủ, nếu anh còn nói chuyện như thế này, thì sẽ rất dễ mất đi một giám đốc tài chính thông minh và đáng yêu."

"Nhìn đi, ngay cả em cũng nói rằng em thông minh đáng yêu, nhưng anh và học tỷ của em chỉ có thể nói chúng ta soái khí và xinh đẹp."

Hà Viện Viện: ...

Con dao của lão nương đâu rồi!

“Được rồi, được rồi, hai người đừng cãi nhau nữa.” Kỷ Khuynh Nhan cố nín cười nói, “Cửa tiệm cũng đã khai trương, chúng ta hãy bận làm việc chính đi.”

Nói xong, Kỷ Khuynh Nhan nhìn Hà Viện Viện, "Người làm em tìm khi nào thì đến?"

Hà Viện Viện nhìn đồng hồ đeo tay của cô ấy và nói, "Hẹn là hai giờ, thời gian cũng cũng sắp tới, ước chừng sẽ lập tức tới nơi thôi."

Lâm Dật có chút khó hiểu, không biết hai người kia đang nói cái gì, anh vừa định hỏi một câu thì thấy cửa cửa tiệm mở ra.

Kẹt ----

Một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi từ ngoài cửa bước vào.

Nhưng khi bước vào, ông ta không khỏi nhíu mày, rồi hỏi:

"Xin cho hỏi ai là cô Hà Viện Viện?"

"Chính là tôi."

Nhìn thấy người đàn ông trung niên đi vào, Hà Viện Viện đưa tay ra, "Ngài chính là Đặng sư phụ, Đặng Văn Lâm."

“Là tôi.” Đặng Văn Lâm nói:

"Đây có phải là cửa tiệm mà cô đã nói đến không?"

“Vâng thưa ngài.” Hà Viện Viện nói:

"Đợi lát nữa sau khi thử xong các món ăn, nếu không có vấn đề gì, chúng ta cứ thế mà quyết định."

Đặng Văn Lâm do dự một chút, "Cô Hà, sao cô không nói sớm rằng đây chỉ là một cửa tiệm nhỏ."

Hà Viện Viện ngượng ngùng cười cười, "Tuy rằng cửa tiệm có hơi nhỏ một chút, nhưng rất có phong cách, lương đưa ra cao hơn 50% so với nơi ngài từng làm. Chúng ta đều là người bình thường không nên làm khó chuyện tiền bạc."

“Cô nói cũng đúng.” Đặng Văn Lâm cười gượng gạo nói:

"Nhưng tôi còn cần phải nấu thử món ăn trước sao? Lúc trước tôi đã nấu hai năm yến tiệc quốc gia, tôi cũng rất giỏi về ẩm thực Quảng Đông và Sơn Đông. Nhiều nhà lãnh đạo khen ngợi tôi vì những gì tôi làm được, vậy nên tôi nghĩ không cần phải làm phiền phức như vậy. Một cửa tiệm nhỏ như thế này, tôi vẫn có thể xử lý được."

Hà Viện Viện nhìn qua Kỷ Khuynh Nhan, cô là vợ của ông chủ, bây giờ người làm cũng đã tìm được, phải xem cô quyết định thế nào.

"Sư phụ Đặng đã có lòng tự tin như vậy, vậy thì thôi chúng ta không cần thử các món ăn nữa, chúng ta bắt đầu ngay bây giờ."

Trong một cửa tiệm, người đầu bếp là trung tâm quan trọng nhất.

Không được làm cho người ta không hài lòng, chỉ cần họ không đòi hỏi quá phận, vậy thì cứ chiều theo ý họ.

“Vậy thì hãy bắt đầu.” Đặng Văn Lâm thất thần nói:

"Tôi đi vào phòng bếp phía sau nhìn xem, nếu hàng hóa không được đầy đủ, các người phải đi chuẩn bị môt chút."

"Không thành vấn đề."

“Chờ đã.” Lâm Dịch nói:

"Các người muốn làm gì? Anh ta đang làm gì đấy?"

“Đầu bếp.” Hà Viện Viện nói:

"Cửa tiệm cũng đã khai trương, dù thế nào cũng phải có một đầu bếp chứ."

"Ai nói anh muốn thuê đầu bếp? Đối với một cửa tiệm nhỏ như vậy, chúng ta không cần phải thuê đầu bếp. Trình độ của anh đủ để xử lý rồi."

"Ông chủ, em biết tài nấu nướng của anh rất tốt, nhưng cũng chỉ là trình độ của một đầu bếp trung bình. Người trong nhà ăn còn thấy ngon, nhưng một khi chúng ta đứng ra mở cửa tiệm, chúng ta phải tìm những đầu bếp hàng đầu."

Cả Kỷ Khuynh Nhan và Hà Viện Viện đều biết tài nấu ăn của Lâm Dật.

Ngay cả khi anh một mình phụ trách, hương vị cũng có thể đáp ứng được yêu cầu của thực khách.

Nhưng vì phải đi theo con đường nhỏ cho nên trình độ của các đầu bếp phải là cao cấp nhất.

Nếu phải so sánh, trình độ của anh kém hơn một chút.

“Quên đi, tài nấu nướng của anh có thể đảm đương được cái cửa tiệm nhỏ này.” Lâm Dật nhìn Đặng Văn Lâm nói:

"Đặng sư phụ, phòng bếp phía sau có một chai rượu, lát nữa ngài mang về nếm thử. Không thể để cho ngài đi tay không một chuyến được."

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 589.
Bình Luận (0)
Comment