“Đúng vậy, thứ tôi muốn chính là cảm giác này.” Lâm Dật nói.
Giao tiếp với những người thích ra vẻ như Vương Thiên Long thực sự rất dễ dàng.
“Vậy thì tôi hiểu rồi.” Vương Thiên Long nói:
"Lâm tổng, ngài đừng lo lắng, tôi nhất định sẽ giúp ngài tạo ra cảm giác trang trọng đó."
"Được được, quyết định như vậy đi."
Sau khi giải thích các chi tiết cụ thể, Lâm Dật và Kỷ Khuynh Nhan lần lượt lái xe trở lại Cửu Châu Các.
Mặc dù đã nhiều ngày không trở lại, nhưng đối với Kỷ Khuynh Nhan không có cảm giác gì khác lạ.
Ngược lại, mấy ngày nay khi cô trở về biệt thự Vân Thủy sống, giống như ở trong khách sạn vậy, cô luôn cảm thấy sinh hoạt không quen.
Khi về đến nhà cô cởi giày cao gót, cởi cúc áo khoác và quấn búi tóc lên.
Cô dường như đã thay đổi từ một người phụ nữ cao quý và quyến rũ thành một người vợ chu toàn ở nhà.
Đương nhiên rồi, người ta vẫn hay nói, chỉ cần bạn xinh đẹp thì mọi thứ đều thuận mắt.
"Anh có muốn gọi người đến khi cắt băng khai trương vào ngày mai không?"
"Thôi đi, anh chỉ muốn làm mọi thứ yên tĩnh, chúng ta không thể sống quá bận rộn."
“Thật sự hiếm khi anh có tâm lý theo đạo Phật.” Kỷ Khuynh Nhan hâm mộ nói:
"Nếu anh ngồi trong Tập đoàn Lăng Vân mỗi ngày và chủ trì tình hình tổng thể, em tin rằng định giá trị của Tập đoàn Lăng Vân ít nhất có thể tăng lên gấp đôi."
"Cho nên mới nói, trong cuộc sống này, chúng ta cần phải dành thời gian hữu hạn của mình cho những thứ khác có giá trị hơn."
"Ví dụ?"
"Ví dụ như hai chúng ta hãy xây dựng một cây cầu giao tiếp, biến hai ngôi nhà thành một ngôi nhà, chính mình cống hiến vì nhân loại duy trì nồi giống."
"Hừm, em biết ngay một khi anh về nhà là trong miệng sẽ không nói lời tốt."
"Anh gọi điều này là phân bổ thời gian hợp lý. Ban ngày làm việc ban ngày, ban đêm làm việc ban đêm. Đây chính là bản năng của con người và là ý Trời. Chúng ta hãy thuận thế mà làm."
Kỷ Khuynh Nhan mỉm cười nhìn Lâm Dật, "Nhưng em chỉ thích nhìn anh đi ngược lại với thiên ý."
"Hừm……"
Lâm Dật bất đắc dĩ, da mặt Kỷ Khuynh Nhan càng dày hơn, bây giờ không còn đi theo trình tự ngượng ngùng nữa rồi.
"Em đi tắm đây, anh đi làm việc của anh nhanh lên, tắm rửa xong em sẽ gọi anh."
"Em đã nghĩ thông suốt rồi sao?"
"Em là bảo anh đi tắm."
Đêm đó, hai người trở lại cuộc sống yên bình trước đây, Lâm Dật bận rộn với chip 3.0, còn Kỷ Khuynh Nhan thì xem báo cáo của công ty, đơn giản và thoải mái.
Cơn bão trước đó dường như đã từ từ được ẩn đi.
Ký ức ở lại ngày hôm qua, không có bất kì ngăn cách nào.
Sáng sớm hôm sau, sau khi ăn sáng và tắm rửa sạch sẽ, cả hai cùng nhau đi chơi.
“Em đã hẹn với Viện Viện, buổi chiều chúng em sẽ đến cửa hàng khi làm việc xong.” Kỷ Khuynh Nhan nói:
"Anh ở cửa tiệm làm việc đàng hoàng một chút. Khi không có việc gì hãy ở lại nhà bếp phía sau, đừng có chạy đến quầy lễ tân."
"Nhưng khi thu tiền và giao đồ ăn, dù sao anh cũng phải xuất hiện."
"Anh hãy đeo khẩu trang, có thể che mặt còn sạch sẽ hợp vệ sinh. Một mũi tên trúng hai đích."
"Đeo thứ đồ như vậy không thoải mái chút nào. Anh không thích đeo như vậy. Rất hạn chế."
“Không phải lúc nào anh cũng phải đeo đâu.” Kỷ Khuynh Nhan nói, “Lúc em đến anh không cần đeo, việc lấy tiền và đưa đồ ăn em sẽ làm.”
"Không phải là vô nghĩa sao? Nếu em đi thu tiền và giao đồ ăn, đàn ông trong toàn bộ phố Chính Dương sẽ san bằng cửa tiệm để thưởng thức vẻ đẹp của bà chủ mất."
Kỷ Khuynh Nhan cười vui vẻ, hai từ "bà chủ" càng lọt vào tai cô.
Cô thực sự muốn nghe anh gọi thêm vài lần nữa.
"Thôi nào, lúc đó em cũng sẽ đeo khẩu trang, bọn họ cái gì cũng không nhìn thấy."
"Như vậy cũng được."
Sau khi trò chuyện rôm rả vòng vo một hồi, Kỷ Khuynh Nhan lái xe đến tập đoàn Triều Dương, Lâm Dật vào gara và lái chiếc Koenigsegg RS đã lâu không lái.
Trong xe có một mùi thơm hoa nhài thoang thoảng, có lẽ là lúc trước Lý Sở Hàm đã để lại.
Trên gương chiếu hậu của ô tô vẫn còn dán lời chúc an toàn màu đỏ mà cô để lại.
Lâm Dật khởi động siêu xe, lái một hồi lâu mới thích ứng được.
Tuy rằng những chiếc siêu xe này bên ngoài trông có vẻ sang trọng, nhưng những ai đã lái đều biết, khi lái quả thực rất không thoải mái.
Nhưng cũng may mắn thay, giá trị ngoại hình đủ cao, đó là vũ khí tốt nhất để ra vẻ.
Đời người chỉ ngắn ngủi có mấy chục năm, nếu không tranh thủ ra vẻ kịp thời thì có khác gì con cá khô.
Lời nói là nói như vậy, nhưng Lâm Dật vẫn điều khiển xe đi vào từ cửa sau của cửa tiệm, bởi vì giả vờ cũng phải rất khéo léo.
Trắng trợn đừng lại ở hướng kia, sau đó khiến cho mọi người kinh ngạc một phen, kiểu giả vờ này hoàn toàn không phù hợp với hình tượng cao quý của anh.
Từ cửa sau tiến vào, anh vẫn có thể nghe thấy tiếng cạch cạch leng keng bên trong, chứng tỏ bên trong có người đang bận rộn.
"Lâm tổng."
Nhìn thấy Lâm Dật đi vào, Vương Thiên Long liền đi tới chào hỏi.
"Bận rộn cả đêm sao?"
"Không phải ngài nói muốn khai trương vào ngày hôm nay sao, chúng tôi vẫn luôn ở đây bận rộn công việc."
Lâm Dật nhìn đồng hồ đeo tay và nói: "Nhanh lên đi. Nhất định phải hoàn thành xong công việc trước một giờ chiều. Sau đó tôi sẽ thưởng thêm cho mỗi người 1000 tệ. Mọi người làm việc cả một đêm cũng mệt rồi."
"Tôi biết rồi thưa Lâm tổng."
Tuy chưa hoàn thành xong công việc trang trí nhưng đã có thể nhìn ra đại khái hình thức ban đầu.
Những bộ bàn ghế thông thường đã được thay thế bằng bàn gỗ nguyên tấm, vẫn là màu gỗ nguyên bản rất cao cấp tạo cảm giác yên tĩnh và trang nhã, mang đậm phong vị Nhật Bản.
Ngoài ra, trong nhà hàng nhỏ đã mua và trưng bày rất nhiều tác phẩm nghệ thuật, phong cách cũng rất hậu hiện đại.
Lâm Dật không biết chính xác là bao nhiêu, nhưng dù thế nào cũng phải xây dựng.
Các công nhân còn lại đang dán giấy dán tường lên tường nhà, không khó để hoàn thành công việc trước 1 giờ chiều.
Tuy chỉ là một vật trang trí đơn giản nhưng mang lại cảm giác khá khác biệt.
Nói tóm lại là có một chút hàm ý bên trong.
"Lâm tiên sinh có ở đây không?"
Ngay đúng lúc Lâm Dật đang bận thảo luận chi tiết cụ thể với Vương Thiên Long, anh nhìn thấy một người đàn ông mặc đồ bảo hộ của công nhân từ bên ngoài bước vào.
"Là tôi, anh tìm tôi có việc gì?"
"Tôi đến từ Công ty Quảng cáo & Trang trí nội thất. Ngài đã đặt một tấm biển hiệu tại chỗ của chúng tôi vài ngày trước, hôm nay tôi đã mang nó đến cho ngài."
Khi nghe điều này, Lâm Dật đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tấm biển hiệu do hệ thống tặng cho anh đã được chuyển đến.
Lâm Dật bỗng cảm thấy có chút háo hức.
Hầu hết thời gian hệ thống vẫn rất đáng tin cậy.
Nhưng không biết nó sẽ đưa cho anh biển hiệu thế nào đây.
"Tấm biển hiệu ở đâu? Đưa tôi qua xem."
"Nó ở trong xe bên ngoài, ngài đi ra ngoài là có thể nhìn thấy."
Hai người đi ra ngoài, bên ngoài có một chiếc xe tải đang đậu, bên ngoài phủ một tấm vải lớn màu đỏ, rất có nghi lễ.
Lâm Dật leo lên xe tải, vén tấm vải đỏ lên, sau đó mạnh bạo quay người bỏ đi.
"Hệ thống đang muốn cái đéo gì đây, mày muốn cùng tao làm loạn à."
[Tôi đang làm theo yêu cầu của ký chủ với một tấm biển hiệu đính kèm. Nếu anh cảm thấy không hài lòng, hãy tự tìm hiểu lý do từ người bên cạnh mình.】
"Ta là để ngươi làm một cái biển hiệu. Khi người khác nhìn thấy sẽ nghĩ rằng đó là một cửa tiệm bán mấy món ăn 贼好吃:Tuyệt Ngon."
[Tôi đã làm theo yêu cầu của anh.】
"Nhưng ta không có nhờ ngươi khắc mấy chữ "贼好吃:Của trộm là của ngon" trên tấm biển hiệu. Ngươi muốn Sở công thương mời ta đến uống trà sao? Ngươi có thể đạo lý một chút không?"
------
Dịch: MBMH Translate