"Ách ... Tôi không nói đến ông chủ của cô."
Người đàn ông trung niên ngơ ra một lúc, không nghĩ tới lại nhận được câu trả lời như vậy.
"Tôi muốn hỏi, nhà hàng các cô có những món ăn đặc sắc gì."
"Món ăn đặc sắc là cơm rang trứng, mì rau dưa." Hà Viện Viện nói, thái độ rất lạnh lùng.
Cái lão già háo sắc này, liên tục nhìn chằm chằm vào chân của mình, thật muốn mang giày cao gót đi tới cho ông ta một cước.
Lớn lên không đẹp trai như ông chủ của tôi, còn dám đùa nghịch lưu manh, ai cho ông ta cái dũng khí đó chứ?
"Vậy thì một phần cơm rang trứng." Người đàn ông trung niên nói: "Đồ uống thì có những loại gì?"
"Cái gì cũng có, trên bàn có Menu, ông muốn uống gì tự xem đi."
"A a, tôi mệt mỏi một ngày rồi, cô tiến cử cho tôi đi."
"Được, chờ chút."
Hà Viện Viện thu hồi điện thoại, đi đến quầy bar cầm một chai rượu vang đỏ đi ra.
"Chateau Latour năm 82, 28 vạn một bình, được không?"
"Cô nói cái gì? Chateau Latour năm 82? "
"Đúng vậy, ông không phải là kêu tôi tùy tiện giới thiệu cho ông sao, tôi cảm thấy cái này thật không tệ. Tất cả những người đàn ông đến nhà hàng chúng tôi đều gọi chai này."
Ngạch ...
Chateau Latour xác thực là đồ tốt, nhưng cũng phải có tiền mới uống được a.
Sắc mặt người đàn ông trung niên ngay thẳng, bình tĩnh nói:
"Tiểu cô nương, vừa nhìn là biết cô không am hiểu về rượu rồi. Đây là loại rượu chỉ nên uống khi đang đi ăn đồ ăn cơm tây, ăn cơm rang trứng, uống rượu đỏ cũng không quá thích hợp, cô cho tôi một bình nước là được rồi."
"Được."
"Ông chủ, một phần cơm rang trứng."
Gọi một tiếng, Hà Viện Viện lại đem một bình nước đưa lên, sau đó liền không để ý đến người đàn ông trung niên nữa.
Mà Kỷ Khuynh Nhan thì ngồi ở quầy thu ngân, một mực không đi ra.
Cô ấy không ưa loại người như vậy.
Vốn tưởng rằng chỗ này là làng đại học, loại người như vậy sẽ ít hơn chứ.
Không ngờ đợt khách thứ hai vừa đón, chính là cái dáng vẻ này.
"Tiểu cô nương, các cô là từ nông thôn tới à."
Trong lúc đợi món ăn được đưa lên, người đàn ông trung niên hỏi.
"Hả? Anh xem cách ăn mặc của chúng tôi, nơi nào như từ nông thôn tới?" Hà Viện Viện nói.
"Lớn lên xinh đẹp như vậy, sao lại tới đây làm công như vậy? Thật là đáng tiếc, bằng cấp hẳn là sẽ không quá cao."
"Vị tiên sinh này, việc này cùng anh có quan hệ gì không?" Hà Viện Viện không mặn không nhạt nói.
"Cái kia, tôi trước tiên tự giới thiệu mình một chút, tôi tên là Phùng Ngọc Thụ, tôi là giáo viên khoa đạo diễn của học viện hí kịch Trung Hải, thời gian trước có làm qua một số loại tác phẩm như {{ sông Hồng }} {{ trong hốc núi hô hoán }}."
"Đạo diễn cũng không bớt." Hà Viện Viện đầu cũng không ngẩng lên mà nói.
"Cô đã hiểu lầm rồi, với thu nhập của tôi, đã sớm tự do kinh tế rồi, cũng không cần chiết khấu." Phùng Ngọc Thụ nói:
"Tôi chẳng qua là cảm thấy, với giá trị nhan sắc của hai người mà làm công ở đây, thật là đáng tiếc, không nên cảm thấy chính mình không học thức, liền để cho giá trị nhan sắc của mình bị mai một ở đây. Nếu như các cô có hứng thú, có thể ghi lại số điện thoại của tôi, tôi có thể đưa hai cô tiến vào giới giải trí để phát triển."
"Cmn!"
Câu này không phải câu Lâm Dật hay nói ra sao, Hà Viện Viện.
Lại còn nói tiến sĩ Bắc Đại không học thức?
Đây đều là cái lời thiểu năng gì vậy chứ, làm sao mà học viện hí kịch Trung Hải lại có thể tuyển được giáo viên bị thiểu năng như vậy chứ?
"Nghe lời này của ông, thế nào giống như là muốn bao nuôi tôi vậy nhỉ?"
Mặc dù hay bị Lâm Dật ép cho phải ngoan ngoãn, nhưng Hà Viện Viện ở trước mặt người khác, như cũ là một cao thủ độc miệng, có thể nói là chay mặn không nể.
Có thể thanh thuần để người khác cho rằng cô ấy chỉ là một cô gái nhỏ.
Cô cũng có thể phóng đãng để người khác cho rằng cô ấy là một cô gái trẻ.
Nói chung, muốn dáng vẻ gì cô ấy đều có.
Chỉ với một người như Phùng Ngọc Thụ, ở trước mặt Hà Viện Viện thật không để đáng chú ý.
"Cô cái tiểu cô nương này, làm sao lại nói chuyện như vậy được."
Phùng Ngọc Thụ cũng là bị ép buộc.
Chuyện như vậy cũng phải là tiến lên từ từ, phải có quy trình, cũng không thể bỏ qua quy trình mà chỉ chạy kết quả được.
"Tôi chỉ là thấy dung mạo của cô với tư thái thật không tệ, không vào làng giải trí thì thật tiếc, cho nên muốn làm một quý nhân chỉ dẫn cô. Cô nếu như có ý muốn với vấn đề này, chúng ta có thể nói chuyện nhiều hơn."
"Điều này không cần thiết, tôi đi thẳng vào vấn đề nói chuyện là được rồi."
Hà Viện Viện tiện tay móc ra chìa khóa xe của mình.
"Đây là xe của tôi, ông xem một chút ngủ với tôi một đêm, cho bao nhiêu tiền là thích hợp?"
Nhìn thấy chìa khóa xe Porsche, Phùng Ngọc Thụ sửng sốt rất lâu.
"Cô, cô rõ ràng có tiền như vậy?"
"Lớn lên xinh đẹp, vóc người lại còn tốt như vậy, giá cả tự nhiên cao, ông nói có đúng không?"
Kỷ Khuynh Nhan cố nén cười, từ đầu đến cuối một câu nói đều không nói.
Viện Viện nói chuyện cũng đủ hung hăng rồi.
Tuy rằng không ưa ông ta, nhưng không để ý là được rồi, dù sao còn muốn kiếm tiền của ông ta đấy, cũng không thể vì chọc giận ông ta, mà cái gì cũng đều nói.
Không thể cho trường học cũ mất mặt nha.
"Tiểu cô nương, cô nói như vậy liền vô vị rồi, đây không phải là đang trêu đùa tôi sao?" Phùng Ngọc Thụ nói.
"Là ông trêu chọc tôi trước đấy chứ."
Lúc này, Phùng Ngọc Thụ cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Là mình nhìn lầm, cô gái này hẳn không phải là nhân viên phục vụ ở đây, ngược lại hình như là qua đây để giúp đỡ.
Nếu không, nhân viên phục vụ nào lại biết lái Porsche.
Lúc này, Lâm Dật từ sau nhà bếp đi ra.
Hà Viện Viện đứng dậy, nhận lấy cơm rang trứng trên tay anh, đưa tới trước mặt Phùng Ngọc Thụ.
Sau khi bị Hà Viện Viện làm cho một trận, Phùng Ngọc Thụ không nói cái gì nữa, bắt đầu ăn cơm của mình.
Nhưng vừa ăn xong, Phùng Ngọc Thụ phát hiện đĩa cơm rang trứng này ngon đến bất ngờ.
Thậm chí không thể tìm được từ để hình dung, mô tả mùi vị của món cơm rang trứng này.
Chỉ là tùy tiện tìm một nhà hàng chưa từng ăn để đi ăn, không nghĩ tới mùi vị lại tốt như vậy.
Không tự chủ, liền ăn cơm với tốc độ nhanh hơn.
Sau mười mấy phút, Phùng Ngọc Thụ từ trong túi lấy ra 100 tệ, vỗ tới trên bàn, nhìn Hà Viện Viện nói:
"Thanh toán đi."
"Tổng cộng là 259 tệ, một tờ này không đủ." Hà Viện Viện nói.
"Cô nói cái gì?! Tôi chỉ gọi một phần cơm rang trứng và nước suối, lại muốn lấy của tôi 259 tệ, có phải hay không các người muốn tiền muốn đến điên rồi?"
Nghe xong con số 259 tệ này, làm Phùng Ngọc Thụ trực tiếp bùng nổ.
Ông ta vốn tưởng rằng, ở phố Chính Dương này, một phần cơm rang trứng, một bình nước suối, giá hơn 30 tệ là được rồi, không ngờ được, lại muốn mình trả 259 tệ!
Cái này cùng cướp đoạt khác nhau ở chỗ nào!
Nếu như mình thật có tiền như vậy, thì sẽ không gọi một phần cơm rang trứng rồi!
"Người như ông vậy, căn bản không có giá trị cho chúng tôi cướp." Hà Viện Viện nói thầm:
"Hơn nữa chúng tôi đều viết trên Menu, công khai ghi giá, cướp của ông làm gì?"
Phùng Ngọc Thụ cầm lấy Menu lên nhìn, phát hiện cơm rang trứng thật sự bán 189 tệ!
Nhìn như thế này, chai nước mình uống cũng bán được 70 tệ!
"Các cô đây chính là làm ăn phi pháp, hi vọng các cô có thể dựa theo giá cả bình thường mà bán, nếu không tôi sẽ báo cáo các cô!"
Lúc này, Lâm Dật từ sau phòng bếp đi ra, nói:
"Giá bình thường mà ông nói là bao nhiêu?"
Phùng Ngọc Thụ duỗi ra một ngón tay, cực kỳ chăm chú nghiêm túc nói:
"Chín tệ chín ... Lại tặng tôi ba bình nước suối!"
------
Dịch: MBMH Translate