Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 598 - Chương 596. Nghèo Hèn Phu Thê Trăm Sự Buồn Bã

Chương 596. Nghèo Hèn Phu Thê Trăm Sự Buồn Bã
Chương 596. Nghèo Hèn Phu Thê Trăm Sự Buồn Bã

Ngạch ...

Lâm Dật cùng Hà Viện Viện đều nhìn Phùng Ngọc Thụ như nhìn kẻ bị thiểu năng trí tuệ.

"Anh đặc biệt đến chỗ tôi để tập tiết mục ngắn đây hả?"

"Anh đừng có mà đổi chủ đề." Phùng Ngọc Thụ hừ lạnh nói:

"Các anh chính là những nhà tư bản xấu xa, chính là chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, nhanh lên một chút làm theo lời tôi nói. Nếu không với sức ảnh hưởng của tôi, cửa hàng của các anh ngày mai sẽ bị đóng cửa."

"Anh nếu như không chê lãng phí thời gian, có thể tùy tiện báo cáo." Hà Viện Viện nói.

Bởi vì mấy ngày qua, Long Tâm cùng với Khoa Sáng chuẩn bị lên sàn thị trường, ngày hôm qua mới vừa cùng với lãnh đạo công thương cơm nước xong.

Ngay cả khi bọn họ tới, cũng không dám nói gì.

Nhìn toàn bộ Trung Hải này, ai dám điều tra ông chủ của tập đoàn Lăng Vân chứ?

"Các người cũng đừng giả vờ trấn định." Phùng Ngọc Thụ chỉ vào Hà Viện Viện nói:

"Các cô đây chính là cửa tiệm không đứng đắn, muốn dựa vào sắc đẹp câu dẫn sinh viên đại học gần đây mắc câu, sau đó lừa bọn họ tới đây tiêu phí..."

Ầm!

Lâm Dật một cước đá lên người Phùng Ngọc Thụ,

"Con mẹ nó anh nếu như muốn chết, cứ việc nói thẳng, tôi tiễn anh một đoạn đường."

"Anh, các anh làm ăn buôn bán bất chính, lại còn động thủ đánh người!"

"Tôi con mẹ nó không đánh chết anh, đã đủ nể tình rồi, nhanh lên một chút thanh toán tiền rồi cút đi!"

Những người háo sắc như Phùng Ngọc Thụ, đều cũng có tâm làm chuyện xấu nhưng lại không có gan làm.

Nhìn thấy người như Lâm Dật, lúc này liền kinh hãi.

"Tôi, tôi không nghĩ tới cửa tiệm các anh cơm rang trứng mắc như vậy, không, không mang nhiều tiền như vậy."

Hà Viện Viện lườm một cái, ngay cả 259 tệ đều không có, còn muốn tán tỉnh mình sao?

Lão nương lớn lên không đáng tiền như vậy sao?

"Vậy thì gọi điện thoại, gọi người trong nhà của anh đưa tiền đến." Lâm Dật nói: "Đến chỗ lão tử ăn cơm chùa, lá gan của anh cũng là khá lớn đấy."

"Lâm Dật."

Kỷ Khuynh Nhan đứng lên,

"Chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ chuyện nhỏ coi như không có đi, anh ta có bao nhiêu liền lấy bấy nhiêu đi, chỉ cần có thể lấy được một chút tiền là được rồi."

Bất luận việc có lớn tới mức nào, Kỷ Khuynh Nhan đều là tốt bụng như vậy.

Nếu như ở chỗ này chỉ có Lâm Dật cùng với Hà Viện Viện, thì thiếu 1 tệ cũng sẽ không bỏ qua?

"Tôi ở đây chỉ có 210 tệ, đều đưa cho các cô, hãy để cho tôi đi."

"Coi như ông may mắn, được học tỷ của tôi thay ông cầu tình, bằng không ông cũng đừng hòng mà đi được!"

"Dạ dạ dạ, cảm ơn ông chủ, cảm ơn bà chủ."

Phùng Ngọc Thụ lấy ra toàn bộ số tiền trong túi của mình, ném nó trên bàn, xám xịt rời đi.

"Học tỷ, chị quá tốt bụng rồi, làm như vậy trong chuyện làm ăn là không được." Hà Viện Viện nói:

"Chị nhìn ông chủ em đi, người tàn nhẫn không nhiều lời, vừa lớn mật vừa quyết đoán. Nếu không tập đoàn Lăng Vân cũng không thể có quy mô như ngày hôm nay."

"Người tàn nhẫn không nhiều lời chị miễn cưỡng có thể làm được, nhưng cái sau thì chị không thể làm." Kỷ Khuynh Nhan cười nói:

"Cho dù chị có thể làm được, đoán chừng Lâm Dật cũng sẽ không đồng ý."

"Không sao đâu, hai chúng ta đóng cửa, em muốn thế nào đều được."

"Nghĩ hay quá nhỉ." Kỷ Khuynh Nhan nói: "Nhanh lên một chút thu dọn đồ đạc, hôm nay đóng cửa được rồi."

"Mau đóng cửa thôi." Hà Viện Viện nói: "Em còn có chuyện phải xử lý đây này."

Đơn giản thu thập một chút, ba người từ cửa tiệm nhỏ rời đi.

Bởi vì không phải cùng một đường, Hà Viện Viện lái chiếc Cayenne của mình đi trước.

"Anh hôm nay lái xe gì tới?" Kỷ Khuynh Nhan hỏi.

"Koenigsegg."

"Vậy hôm nay cứ như vậy, ngày mai anh lái FAW nha." Kỷ Khuynh Nhan nói ra: "Nếu không quá kiêu căng rồi."

"Không cần nghiêm túc như vậy."

"Anh không phải là đến trải nghiệm cuộc sống sao, nếu làm, vậy thì phải triệt để một chút, muốn trải nghiệm cuộc sống thì phải có bộ dáng của trải nghiệm chứ."

Lâm Dật nhìn Kỷ Khuynh Nhan, thử thăm dò nói:

"Em nhất định phải triệt để trải nghiệm ư?"

"Đương nhiên rồi, chủ ý là do em nói ra, đương nhiên em phải tuân thủ."

"Vậy thì đi, hai chúng ta ai cũng đừng lái xe, hôm nay ngồi xe buýt trở về."

"Ngồi xe buýt?" Kỷ Khuynh Nhan có chút khó hiểu hỏi lại.

"Nếu không, bất kể là Maserati của em, hay là Koenigsegg của anh, đều là siêu xe. Từ nơi này chạy đến Cửu Châu Các, ít nhất cũng phải tốn 60 tệ tiền xăng, em tính toán xem hôm nay mình mới kiếm được bao nhiêu."

"Ách ..."

Kỷ Khuynh Nhan phát hiện, chính mình không để ý đến rất nhiều vấn đề chi tiết.

Loại xe phân khối lớn này, đều rất là hao xăng.

Nếu như mỗi ngày lái xe tới nơi này, tiền xăng có khả năng là một khoản chi tiêu lớn.

"Hừ, vậy cũng phải oán trách anh, kiếm không nhiều."

Kỷ Khuynh Nhan thành công đem nồi đá văng ra ngoài, nhưng lại phát hiện, Lâm Dật đang dùng một loại ánh mắt khác thường nhìn mình, khiến người ta cảm thấy khó chịu.

"Làm sao vậy? Trên mặt của em có dính gì sao?"

"Không có gì." Lâm Dật nói:

"Em không cảm thấy, câu nói vừa rồi kia của em làm người rất đau sao?"

"Anh đau?"

Kỷ Khuynh Nhan có chút vô tội, chính mình cũng không nói lời gì quá đáng nha.

"Em cảm thấy không có gì, là bởi vì em rất có tiền, anh cũng rất có tiền, cuộc sống của chúng ta, đều không cần vì tiền mà phát sầu, cho nên không có gì to tát." Lâm Dật nói ra:

"Nhưng em suy nghĩ một chút, nếu như chúng ta không còn gì cả, trên tay chỉ có hơn 200 tệ để xài thì kết quả sẽ ra sao?"

Được Lâm Dật vừa nói như thế, Kỷ Khuynh Nhan mới ý thức được.

"Coi như là vô tâm, lấy tư cách là đàn ông, nghe xong cũng sẽ rất khó chịu." Kỷ Khuynh Nhan nói:

"Cái này có phải hay không gọi là là nghèo hèn phu thê trăm sự buồn bã?"

"Gần như vậy."

Kỷ Khuynh Nhan cảm thấy, Lâm Dật nói rất nhiều đạo lý.

Đàn ông lúc bần cùng, thật sự sẽ rất mẫn cảm, cũng là lúc tình cảm dễ bị tổn thương nhất.

Nếu như phụ nữ có thể nhạy bén nhận ra được tâm tình của đối phương, vượt qua đoạn thời gian chật vật này thì có thể đưa tay làm tan mây thấy ánh trăng.

Nếu như không thể vượt qua nỗi, sẽ không có tương lai về sau.

"Ha ha ..."

Kỷ Khuynh Nhan bỗng nhiên nở nụ cười, cầm lấy tay Lâm Dật.

"Vậy chúng ta triệt để cùng nhau trải nghiệm cuộc sống của người thường đi."

"Làm sao trải nghiệm?"

"Thể lực của anh hẳn là rất tốt."

"Ách ..."

Lâm Dật bỗng nhiên cảm giác được bụng dưới của mình dâng lên một đám lửa, hơn nữa còn có càng lúc càng kịch liệt.

"Thể lực của anh rất khỏe, một ngày một đêm cũng không có vấn đề gì."

"Vậy chúng ta hôm nay không lái xe, cũng không ngồi xe buýt, anh lái xe ba bánh đưa em về đi."

Lâm Dật:...

Lâm Dật nhéo nhéo mặt Kỷ Khuynh Nhan, "Tỉnh lại đi, từ nơi này đến Cửu Châu Các, ít nhất là 20 km đấy, em là muốn đem anh làm mệt chết ư?"

"Anh không phải nói là thể lực của mình tốt sao."

"Tuy rằng thể lực của anh tốt, nhưng cũng không phải dùng vào việc lái xe ba bánh."

"Vậy dùng ở đâu?"

"Dùng ở trên người của em chứ ở đâu."

"Đồ lưu manh, anh mỗi ngày ngoại trừ bắt nạt em, thì không biết làm gì khác sao." Kỷ Khuynh Nhan tức giận hờn dỗi một câu.

Lâm Dật nở nụ cười, "Bởi vì lúc khi dễ em là lúc vui tai vui mắt nhất."

Kỷ Khuynh Nhan kiêu ngạo hừ một tiếng.

"Hôm nay trước tiên cứ lái xe trở về nhà, ngày mai anh lái FAW đi, Koenigsegg tiền xăng quá cao, bình thường lái đi thì có thể, nhưng khi đến trải nghiệm cuộc sống ở cửa tiệm thì cũng đừng có lái ra."

"Được, nghe lời em." Lâm Dật nói: "Nhưng hôm nay không đi Cửu Châu Các, về biệt thự Vân Thủy đi."

"Đi chỗ em? Anh có việc ư?"

"Đừng hỏi nhiều như vậy, đi rồi em sẽ biết."

Kỷ Khuynh Nhan ngờ vực, Lâm Dật muốn đi tới nhà mình làm gì?

Cho dù muốn giở trò xấu, cũng không cần thiết phải về nhà mình.

Bình thường anh ấy đều là không phân thời gian, không phân địa điểm, không phân trường hợp.

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 596.
Bình Luận (0)
Comment