Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 599 - Chương 597. Nếu Anh Bằng Lòng Cưới, Em Sẽ Bằng Lòng Lấy

Chương 597. Nếu Anh Bằng Lòng Cưới, Em Sẽ Bằng Lòng Lấy
Chương 597. Nếu Anh Bằng Lòng Cưới, Em Sẽ Bằng Lòng Lấy

Lâm Dật đi ra cửa sau, lên chiếc xe Koenigsegg của mình.

Kỷ Khuynh Nhan lái chiếc Maserati của mình cùng trở lại biệt thự Vân Thủy.

"Anh tới đây làm gì? Anh định lấy đồ sao?" Kỷ Khuynh Nhan hỏi: "Em mua quần áo cho anh đều để cả trong Cửu Châu Các rồi."

"Anh tới lấy ít quần áo của em."

"Quần áo của em à? Quần áo em thường mặc đều để ở trong Cửu Châu Các."

"Nhưng em không cảm thấy trang phục của mình quá bắt mắt sao?" Lâm Dật nói:

"Đám nhóc nam sinh kia vừa nhìn thấy em là không dời mắt đi được, cho nên em vẫn nên thay quần áo bình thường một chút, tránh tỏa sáng khắp nơi đi."

Kỷ Khuynh Nhan cười nhạt nhìn Lâm Dật, "Anh sẽ không ghen đấy chứ? Nhưng những cô nữ sinh kia cũng nhìn anh, đôi tình nhân hôm nay tới ăn cơm rõ ràng đã sắp đi, cũng vì anh mới ở lại đấy."

"Anh có thể nhưng em thì không được, nếu em không tìm quần áo, anh lại tìm hộ em."

"Không được!" Kỷ Khuynh Nhan cản Lâm Dật nói: "Bên trong đều là đồ lót của em, anh không thể vào được!"

"Đâu phải anh chưa từng thấy, em làm vậy có chút giấu đầu hở đuôi đấy."

"Đó là anh nhìn thấy trong tình huống đặc biệt." Kỷ Khuynh Nhan ngăn cản Lâm Dật nói:

"Chẳng qua em có thể thưởng cho anh một cơ hội nhìn em thay quần áo."

"Cái này thì được."

"Cắt, đồ dê xồm."

Kỷ Khuynh Nhan đến phòng thay quần áo, "Em thường chạy bộ nên mua không ít áo phông trắng. Cái này chắc là được chứ? Đó là quần áo bình thường nhất rồi đấy."

"Không có vấn đề gì."

"Vậy sau này em sẽ không mặc váy tới cửa tiệm nữa, mang theo mấy cái quần Jean, enenen. . . quần áo bình thường cũng chỉ có vậy, không có gì hay để chọn nữa."

"Vậy lúc em rảnh rỗi lại tới sau bếp với anh, nói chung là ít lộ mặt thôi."

"Được rồi, được rồi, anh nói thế nào thì em làm theo như vậy, tất cả đều nghe theo anh hết."

Mặc dù Kỷ Khuynh Nhan bị Lâm Dật quản nhưng rất thích cảm giác này.

Bởi vì trong lòng anh ấy có mình.

"Hì hì, Lâm Dật, anh xem bộ váy này thế nào?"

Kỷ Khuynh Nhan lấy một bộ váy ngắn hở rốn ra khỏi tủ quần áo và ướm trên người của mình.

"Em mua về đã hơn nửa năm rồi, còn chưa từng mặc qua đâu. Nếu em mặc cái này tới cửa tiệm của anh, bảo đảm việc kinh doanh sẽ rất tốt."

"Anh thấy em ngứa da rồi nhỉ."

Lâm Dật lao tới. Kỷ Khuynh Nhan thấy tình hình không ổn vội xoay người chạy, trong biệt thự vang vọng tiếng cười như chuông bạc của nàng.

Kỷ Khuynh Nhan quay lại phòng mình để trốn Lâm Dật.

Nhưng lúc cô vừa định khóa cửa thì Lâm Dật đã lách được nửa người vào.

Anh lẻn vào trong phòng ngủ nhanh như chớp, lười biếng ôm lấy thắt lưng của Kỷ Khuynh Nhan.

"Lâm Dật, anh thả em ra, không được cù em."

Lâm Dật không hề thương hoa tiếc ngọc, ném Kỷ Khuynh Nhan lên trên giường.

Tạo nên từng gợn sóng, Lâm Dật cũng thuận tiện đè người lên.

Hai người nhìn nhau, má Kỷ Khuynh Nhan thoáng ửng hồng.

Cô ngượng ngùng tránh ánh mắt như muốn xâm lược của Lâm Dật.

Lâm Dật cúi đầu hôn làm Kỷ Khuynh Nhan phát ra những tiếng ưm ưm.

Nhưng rất nhanh, Lâm Dật phát hiện cánh tay Kỷ Khuynh Nhan đã ôm lấy lưng mình, dường như đang đáp lại.

Chẳng qua vào lúc Lâm Dật tính hành động thêm một bước nữa, Kỷ Khuynh Nhan lại đột nhiên nắm tay anh.

"Hôm nay không được."

"Em đừng nói với anh là kỳ kinh nguyệt của em tới nhé?"

"Nó thật sự tới rồi."

"Ôi mẹ kiếp."

Lâm Dật lập tức mất hết hứng thú. Khó khăn lắm mới có thể tạo ra bầu không khí lãng mạn thì họ hàng lại tới.

Mẹ kiếp, đây đúng là thiên tai mà!

Kỷ Khuynh Nhan cũng cảm thấy mình như có lỗi với Lâm Dật.

"Anh đừng đi, ôm em thêm một lát đã." Kỷ Khuynh Nhan nói nhỏ gần như không thể nghe được.

Bầu không khí trong căn phòng lại giống như bờ biển khi thủy triều xuống.

Mặc dù ít đi sóng lớn dâng trào nhưng có hai người chân thực nhất.

Hai người nhẹ nhàng ôm nhau. Kỷ Khuynh Nhan cũng không cảm thấy Lâm Dật nặng, tỳ cằm lên vai anh khẽ nói:

"Lâm Dật, anh có thích em không?"

"Chuyện này còn phải hỏi à?"

"Em cũng thích anh."

Lâm Dật sửng sốt. Đây xem như là lần Kỷ Khuynh Nhan tỏ tình nghiêm túc nhất.

"Sau này anh sẽ cưới em chứ?"

"Anh không cưới em thì cưới ai, lẽ nào anh muốn kết hôn Hà Viện Viện tham tiền kia sao?"

"Hì hì, chỉ cần anh bằng lòng cưới em, em sẽ bằng lòng lấy anh."

Lâm Dật vừa định nói chợt phát hiện Kỷ Khuynh Nhan càng ôm mình chặt hơn.

"Vậy anh phải hứa với em sau này không được trêu hoa ghẹo nguyệt nữa. Em cũng hay ghen giống anh, cũng không hy vọng những cô gái khác nhìn anh."

"Thế sau này anh sẽ đeo mặt nạ ra ngoài, như vậy em đã yên tâm chưa?"

"Hì hì, anh không cần phải làm vậy, chỉ cần anh hứa với em là được rồi."

"Ừ, anh hứa với em."

Bầu không khí lại trở nên ngọt ngào, Lâm Dật tất nhiên sẽ không phá hỏng nó.

Kỷ Khuynh Nhan lật người, đè Lâm Dật xuống dưới.

Đôi mắt cô sáng long lanh, nghiêm túc lại dịu dàng.

"Vậy bây giờ em đã được tính là bạn gái của anh, đúng không?"

"Đúng vậy, bà Lâm."

"Hì hì, em thích nghe, anh lại gọi em một tiếng như vậy đi."

"Bà chủ, bà Lâm."

"Bà chủ, bà Lâm."

"Hì hì, dễ nghe, dễ nghe."

Đôi mắt tuyệt đẹp của Kỷ Khuynh Nhan híp lại thành vầng trăng khuyết, "Nhưng chúng ta chỉ có thể gọi vậy ở trong nhà thôi, ra ngoài thì không cần."

"Tại sao?"

"Nhỡ ngày nào đó em gặp được người ưu tú hơn, vậy lại có thể đổi ý."

Lâm Dật giơ tay bắt lấy mông Kỷ Khuynh Nhan.

"Nếu em dám thì khỏi cần cái mông này nữa."

"Ôi…" Kỷ Khuynh Nhan nũng nịu mắng, "Anh nhẹ một chút, em chỉ nói vậy thôi mà."

Kỷ Khuynh Nhan cười hạnh phúc, "Anh yên tâm đi, em vĩnh viễn là của anh, cho dù người khác có tốt mấy đi nữa, em cũng chẳng thèm. Hơn nữa em cảm thấy cả thế giới này cũng không có ai tốt hơn anh."

"Nếu vậy, vậy thì bắt đầu thôi."

"Anh không được phép làm mấy chuyện xấu!"

Kỷ Khuynh Nhan ngăn bàn tay Lâm Dật thò vào trong áo mình nhưng vẫn chậm một chút, bàn tay kia đã leo lên đỉnh ngọn núi.

"Hôm nay anh yên phận mà ngủ đi, em đâu có chạy mất, anh sốt ruột làm gì?"

"Anh biết quá rõ về em rồi. " Lâm Dật nói:

"Đợi qua thôn này chắc hẳn không có tiệm khác nữa. Cho dù kinh nguyệt qua đi cũng sẽ không giống với hôm nay."

Kỷ Khuynh Nhan đỏ mặt vì bị Lâm Dật nhìn thấu chút tâm tư của mình.

"Hai người yêu nhau là vì tình cảm hòa hợp, tam quan phù hợp chứ không phải vì cái đó."

"Nhưng con người anh rất nông cạn, chỉ có thể nghĩ đến những thứ bản năng này."

"Anh chỉ toàn nghĩ tới mấy chuyện xấu xa thôi." Kỷ Khuynh Nhan đứng dậy nói:

"Được rồi, anh mau dậy đi. Em đã để anh chiếm lợi lâu như vậy, chắc cũng đủ nghiền rồi chứ?"

"Không, anh chỉ mới sờ một bên còn không biết bên khác không biết có cảm giác thế nào đâu."

"Đều giống nhau cả, đâu có thể một bên tròn, một bên vuông chứ?"

"Nhưng thứ này kích thước không giống nhau, tất nhiên cảm giác cũng khác rồi."

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 597.
Bình Luận (0)
Comment