"Có tin hay không thì tùy ông, việc còn lại cũng không thuộc quyền quản lý của tôi."
"Ha ha..."
Lý Đức Vượng cười đến chảy cả nước mắt.
"Tao thấy mày còn không biết rõ Tần thiếu gia là ai. Cho dù là những người có giá trị con người lên tới mấy tỉ, muốn lấy được phương thức liên lạc với Tần thiếu gia của chúng ta đều khó có khả năng, mà mày thì tính là cái gì? Loại ngưu bức này cũng dám thổi, tao nhìn mày nằm mơ còn chưa muốn dậy rồi."
Lời Lý Đức Vượng vừa nói xong được không ý người xung quanh tán đồng.
Tần Hán không chỉ là đại thiếu gia đỉnh cấp của thành phố Trung Hải, hơn nữa còn là người nổi tiếng trên mạng.
Đối với dạng người thế này, người bình thường làm sao có thể tiếp xúc được với ngài ấy?
"Tiểu tử này thật thú vị, lại còn nói quen biết Tần Hán? Thật quá khôi hài."
"Ha ha, nếu như hắn quen biết Tần Hán, vậy tôi còn quen biết cả Donald Trump đây."
"Tôi thấy anh ta có thể là đọc nhiều tiểu thuyết mạng, muốn học nam chính người ta đánh mặt, nhưng đây là cuộc sống thực tế, không phải chỉ nói suông là được."
"Rất có thể là tẩu hỏa nhập ma."
Tích tích _ _
Lâm Dật nhấn chìa khóa xe trong túi, cánh cửa hải âu của Pagani mở ra, để những tiếng cười nhạo xung quanh lập tức dừng lại.
"Mẹ nó, lại là Pagani Zonda! Vừa rồi sao tôi không phát hiện ra nhỉ?"
"Tôi nhìn thấy lâu rồi, còn chụp được mấy tấm ảnh đây này."
"Chiếc xe này hình như hơn 20 triệu đấy, kẻ có tiền ở Trung Hải thật mẹ nó nhiều."
"Đi thôi, lên xe."
Lâm Dật nói với Khổng Tĩnh.
"Anh Tiểu Dật, chiếc xe FAW đâu, em tìm mãi không thấy."
"Xe kia không lái nữa, đổi sang chiếc Pagani."
A _ _
"Chiếc Pagani kia là của mày?"
Lý Đức Vượng ở một bên nghe xong thì mộng bức, tiểu tử này lại lái xe Pagani tới?
Nói đùa sao? Sao có thể? !
"Chẳng lẽ không thể là xe của tôi sao?"
Lâm Dật mang theo Khổng Tĩnh đi về phía chiếc Pagani ở dưới cái nhìn soi mói của quần chúng vây xem.
Lý Đức Vượng cảm giác mình chính là một kẻ ngu ngốc.
Vậy mà uy hiếp một vị chủ xe Pagani?
Reng reng reng _ _
Đúng lúc này, điện thoại di động của Lý Đức Vượng vang lên, là một số máy xa lạ.
"Anh là Lý Đức Vượng phải không?"
Tập đoàn Trung Hán vẫn luôn là đơn vị ngành nghề kinh doanh do các quản lý điều hành, Tần Hán không tham dự nhiều các hoạt động chi tiết nên anh ta cũng không hiểu biết nhiều đối với cấp quản lý của công ty.
Trước tiên cần phải xác nhận thân phận cấp dưới của đối phương.
"Là tôi, ngài là ai?"
"Tôi là Tần Hán."
"Tần, chào Tần thiếu gia."
Lý Đức Vượng suýt chút nữa sợ tè ra quần, vậy mà Tần thiếu gia chủ động gọi điện thoại cho mình!
Thật là làm cho người ta không thể tin được.
"Con mẹ nó, đừng có gọi Tần thiếu gia, dám trêu chọc Lâm Dật, con mẹ ông có phải muốn chết hay không?"
Tần Hán mắng ầm lên:
"Nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi cút đi, tập đoàn Trung Hán không có loại người ngu ngốc như ông!"
Bị Tần Hán mắng máu chó phun đầy đầu, Lý Đức Vượng tựa như hồn lìa khỏi xác.
Giờ mới hiểu được toàn bộ quá trình của câu chuyện.
Người lái chiếc Pagani kia chính là Lâm Dật!
Vừa rồi người ta cũng không phải là đang vênh váo, khoác lác!
Mà là thật sự gọi điện thoại cho Tần thiếu gia!
"Tần thiếu gia, ngài nghe tôi giải thích, van cầu ngài cho tôi thêm một cơ hội, bây giờ tôi lập tức xin lỗi anh ta."
Lý Đức Vượng khóc lóc kể lể:
"Tôi vừa mới đi vay tiền để mua nhà và mua xe, nếu như ngài sa thải tôi, vậy thì đời tôi coi như xong rồi."
"Được, đúng lúc công ty con ở châu Phi đang thiếu người, không muốn bị sa thải thì đi châu Phi đi."
Tần Hán không có nói nhảm quá nhiều, trực tiếp tắt điện thoại.
Bốp bốp!
Điện thoại di động của Lý Đức Vượng rơi xuống mặt đất, ông ta co quắp ngồi phịt trên đất.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ông ngồi ở đây làm gì?"
Vợ của Lý Đức Vượng thắc mắc hỏi.
"Chúng ta chọc vào người không nên dây vào, người lái chiếc Pagani kia thật sự quen biết với Tần thiếu gia, Tần thiếu gia không nói hai lời đã sa thải tôi rồi."
Vợ của Lý Đức Vượng nghe xong cũng choáng váng, lập tức cảm thấy hối hận.
"Còn đứng ngây ra đó làm gì, nhân lúc bọn họ còn chưa đi, nhanh đến xin lỗi!"
"Đúng đúng đúng, nhanh đi xin lỗi!"
Lý Đức Vượng giống như là bắt lấy một cọng cỏ cứu mạng cuối cùng, lộn nhào chạy hướng về phía Lâm Dật.
"Lâm thiếu gia, Lâm thiếu gia chớ đi!"
Đang chuẩn bị lái xe rời đi, Lâm Dật nghe thấy tiếng Lý Đức Vượng hô tên của mình, liền mở cửa xe ra.
"Tìm tôi có việc?"
Bịch! Bịch!
Lý Đức Vượng và vợ của ông ta đều quỳ đi xuống, không ngừng tát vào miệng mình.
"Lâm thiếu gia, chúng tôi biết sai rồi, van cầu ngài tha cho tôi một lần, đừng để Tần thiếu gia sa thải tôi."
"Hôm nay các người gặp phải là tôi, nếu như tôi không đến đây, nói không chừng cả nhà Tiểu Tĩnh sẽ bị các người bắt nạt đến chết."
Lâm Dật nói ra:
"Trời gây nghiệt còn có thể tha thứ, người gây nghiệt thì không thể sống, chính các người trêu ra họa, tự xử lý đi."
Lâm Dật một lần nữa đóng cửa xe, mang theo Khổng Tĩnh nghênh ngang rời đi.
Chẳng mấy chốc, Lâm Dật đã lái xe đưa Khổng Tĩnh trở về quán ăn.
"Cha, mẹ, con về rồi."
"Nhanh cám ơn anh Tiểu Dật đi."
Thím Lưu nói ra.
"Con cám ơn anh Tiểu Dật rồi."
Khổng Tĩnh cười hì hì nói:
"Mẹ, anh Tiểu Dật đổi xe rồi, rất đẹp."
"Vậy về sau con phải cố gắng học tập thật tốt, tương lai cũng đi làm ở công ty lớn, sau đó mua xe."
"Dạ vâng."
"Đến đây Tiểu Dật."
Cha của Khổng Tĩnh đưa một cái túi tới trước mặt Lâm Dật.
"Trở về thật đúng lúc, vừa chiên xong, mau ăn nhanh cho nóng."
"Vâng."
"Nè nè, Tiểu Dật, đĩa cơm này coi như chúng ta mời, cháu không phải trả tiền đâu."
"Như vậy sao được ạ, chuyện gì ra chuyện đó, ăn cơm không thể không trả tiền."
"Cháu giúp chúng ta đi đón Tiểu Tĩnh trở về, sao có thể còn lấy tiền ăn chứ."
"Vậy cũng không được."
Lâm Dật lấy ra 100 tệ, nhét vào trên tay thím Lưu, rồi lập tức quay đầu chạy tới trên xe của mình.
Mắt nhìn thời gian đã hơn tám giờ tối.
Lâm Dật không có đi dạo nữa mà lái xe về nhà.
"Ủa?"
Không có chạy xe được bao xa, xe đã đứng ở dưới chân tòa nhà tập đoàn Triều Dương, Lâm Dật đang đợi đèn xanh đèn đỏ, thì phát hiện đèn của văn phòng trên tầng cao nhất vẫn sáng trưng.
"Có chuyện gì vậy nhỉ? Sao Kỷ Khuynh Nhan còn chưa tan ca?"
Khi đèn xanh, Lâm Dật lái thẳng đi, nhưng ở ngã tư tiếp theo thì quay đầu trở về.
Anh đang nhàn rỗi nhàm chán, nên chuẩn bị đi nhìn xem Kỷ Khuynh Nhan đang làm gì.
Đỗ xe xong, Lâm Dật vào thang máy, đi thẳng tới tầng cao nhất.
Những văn phòng khác đều tắt đèn, chỉ có hành lang và văn phòng của Kỷ Khuynh Nhan còn sáng đèn.
"Khó trách hôm nay không có gọi đặt xe, hóa ra là tăng ca ở công ty."
Trên bàn công tác bày biện mấy bản văn kiện, bên cạnh có một chiếc cốc nước màu phấn hồng, trên tay Kỷ Khuynh Nhan còn đang cầm một mẩu bánh quy nhỏ.
Mặc dù là nàng ở lại tăng ca, nhưng dường như khá thoải mái.
Mà lúc này, toàn bộ lực chú ý của Kỷ Khuynh Nhan đều đặt ở trên tờ tài liệu, cũng không nhìn thấy Lâm Dật đang đứng ở cửa ra vào.
"Cái cô nương này có phải có chút quá liều mạng hay không? Mọi người trong công ty đều nghỉ hết rồi, chỉ còn lại một mình lại ở nơi này, cũng không sợ gặp phải nguy hiểm gì sao?"
Lâm Dật lặng lẽ lùi về phía sau mấy bước, đứng ở trước tủ điện đang mở ở ngoài hành lang, nhấn cầu dao điện xuống.
Trong nháy mắt, toàn bộ đèn điện của dãy hành lang bị tắt.
Nhưng một một giây đồng hồ sau, Lâm Dật lại gạt chốt trở về.
Cứ như vậy, qua lại hai lần.
"Ai đó!"
Giọng nói của Kỷ Khuynh Nhan vang lên, tuy nhiên trong ngữ điệu lại có một tia thanh âm rung động.
Lâm Dật không có lên tiếng, cố nén ý cười.
Cộc cộc cộc...
Rất nhanh đã nghe được tiếng giày cao gót, Kỷ Khuynh Nhan bước ra khỏi văn phòng.
"Ai đấy?! Đừng giả thần giả quỷ!"
Mà lần này, trong lời nói của nàng đầy cảm giác khẩn trương, giọng nói lại mãnh liệt hơn mấy phần.
-----
Dịch: MBMH Translate